--Chất quá.
--Nghe nói hôm nay bỗng nhiên Tây ca đến sát phạt lớp 8, uy phong lẫm liệt, khí thế bất phàm, mắt của lão Chu sắp rớt ra ngoài luôn.
Lâm Thiên Tây mới từ trường về nhà, điện thoại tự động hiện ra hai tin nhắn Wechat cùng lúc.
Người gửi là cái người đã cho cậu mượn motor Vương Tiếu.
Nhìn thấy hai tin nhắn này, Lâm Thiên Tây mới nhớ thì ra bọn họ có tạo nhóm wechat.
Trong nhóm tính cả cậu thì có tất cả 4 người, hai người khác là hai cái người hôm nay ngồi chung xe với Vương Tiếu.
Đời trước là ba năm sau, bởi vì cậu ngày càng lấn sâu vào xã hội, càng lúc càng trở nên bận rộn, cũng không để ý đến cái nhóm này nữa, những thành viên trong nhóm cũng sẽ không tiếp tục liên hệ.
Bây giờ vẫn còn hoạt động rất sôi nổi.
Lâm Thiên Tây còn nhớ rõ, sở dĩ Vương Tiếu gọi cậu là Tây ca bởi vì có một lần cậu đã giúp cậu ta đánh nhau, từ đó xuất hiện cái nhóm này.
Hai người khác đều đi theo Vương Tiếu cùng nhau chơi trò anh em tốt, trùng hợp cả đám đều học ở Bát trung, sau này thường xuyên gặp nhau trong đám mật báo, hẹn nhau trốn học, không biết từ bao giờ tất cả đều gọi cậu là Tây ca.
Tính từ lúc từ Bát trung về nhà đến bây giờ cũng không lâu, thông tin của bọn họ cũng nhanh đấy.
Tin nhắn tiếp theo nối gót hiện ra -----
[Tiết Thịnh]: Tây ca thật lợi hại!
[Tôn Khải]: Lợi hại +1
[Tiết Thịnh]: Tao thắc mắc tại sao Tây ca vội vã chạy về trường học, thì ra là vì lão Chu.
Thật quá khốn nạn rồi!
Lâm Thiên Tây giả vờ mình không đọc tin nhắn, cũng cố tình không nhớ đến cái đoạn Chu Học Minh không thèm tránh mặt cậu mà nói ra câu Có cây đinh nhổ không ra kia.
Cậu làm Hốn Thế Ma Vương lâu như vậy, cũng không quan tâm lắm việc bị nói xấu hai câu, chỉ cần không dẫm lại vết xe đổ, thể diện có gì quan trọng?
Lúc sau Chu Học Minh quay lại bước lên bục giảng, ung dung đứng nói nửa giờ, cả buổi không hề có 1 câu nhắc đến Lâm Thiên Tây.
Cứ như cậu không có ở đó.
Có thể làm chủ nhiệm lớp của Lâm Thiên Tây cũng không phải người bình thường, tố chất tâm lý của lão Chu không thể chê vào đâu được.
Trời còn chưa tối, nhưng trong hành lang đã đen sì.
Lâm Thiên Tây đi đến cuối hành lang, nhìn cửa nhà đối diện một lát, mới móc chìa khóa mở cửa.
Cửa nhà mở ra, như cậu dự đoán, lạnh lẽo trống vắng.
Trong phòng mùi khói nồng nặc, trước huyền quan đặt một tấm thảm dùng để lau chân, mặt trên là bốn chữ cái ghép thành chữ home, tấm thảm đã bị dẫm đến xơ xác, bên cạnh rải rác bảy tám mấy chiếc giày của nữ.
Là giày của mẹ cậu, xem ra trước khi ra khỏi nhà Lâm nữ sĩ đã hút không ít thuốc.
Lâm Thiên Tây cũng đã quen rồi, vừa bước vào cửa đã tiện chân đá mấy đôi giày qua một lên, cầm chìa khóa trong tay, một mạch thuận tay đem quần áo treo lên, đột nhiên cảm thấy đói bụng.
Là cảm giác rất đói, giống như rất lâu rồi không ăn.
Con người cậu, phản xạ rất nhanh, vừa cảm thấy đói một tay đã ôm bụng, tay khác thì cầm chiếc điện thoại đang rung.
--Chuyện này chưa phải hay nhất, nghe nói lão Chu muốn nhận một học sinh chuyển trường vào lớp 8, lúc đầu còn tưởng sẽ cho cái đứa kia thế chỗ Tây ca, kết quả thì sao?
--Tây ca quay lại!
Vương Tiếu vẫn còn tiếp tục nói, cũng không biết cậu ta nghe được tin tức của lớp 8 từ cái lớp nào, còn biết rất nhiều.
Quần chúng ăn dưa hưởng ứng rất nhiệt liệt.
[Tiết Thịnh]: Là ai không có mắt, dám chiếm chỗ ngồi của Tây ca?
[Tôn Khải]: Không nhìn rõ đây là địa bàn của ai, vừa đặt chân tới Bát trung mà muốn chết rồi.
Lâm Thiên Tây chỉ nhìn lướt quá, cũng biết rõ đại khái, đột nhiên nhớ tới từ cá tốt của lão Chu vừa nói.
Cảm thấy phiền phức khi nghe âm báo tin nhắn, vứt di động vẫn đang mở wechat lên bàn, một tay ôm bụng đi vào phòng bếp.
Trước khi mở tủ lạnh đã chuẩn bị sẵn tâm lí, nên sau khi mở ra cũng không cảm thấy thất vọng, quả nhiên trong tủ chỉ còn mấy cọng rau xanh đang héo và hai gói mì ăn liền.
Lâm Thiên Tây cũng không giận, một tay mò vào trong góc của tủ lạnh, thật sự mò ra một gói bánh mì.
Nhìn bề ngoài thì hẳn còn mới, cậu dùng miệng ngậm, đóng tủ lạnh lại.
Ăn tạm trước chống đói cái đã.
Ra khói phòng bếp, điện thoại để trên bàn nhấp nháy.
Lâm Thiên Tây cắn miếng bánh mì, thuận tay cầm điện thoại lên nhìn, bọn Vương Tiêu vẫn đang nói chuyện, vừa trêu ghẹo vừa thổi phồng nịnh nọt.
Cậu vừa định thoát khỏi nhóm, để bọn họ tự nhắn với nhau, ngón tay vừa động, trong nhóm thình lình nhảy ra một tin nhắn mới.
--Lâm Thiên Tây là ai?
Vương Tiếu lập tức gửi: ?
--Đây là ai vậy, sao ngay cả Tây ca cũng không nhận ra, ai thêm vào nhóm?
Lâm Thiên Tây lúc này mới chú ý tới, dấu móc phía sau tên nhóm từ số 4 chuyển thành số 5, có người mới được thêm vô.
Nhìn lại ảnh avatar của người vừa hỏi là một con mèo rất đáng yêu, vừa nhìn cứ tưởng đây là một em gái dễ thương.
Tiết Thịnh ngoi lên giải thích.
- -Là tao thêm vào đó, hôm trước chơi game nên quen biết động đội mới, nghe nói tao ở Bát trung, vừa hay cậu ta muốn biết một chút tình hình của Bát trung nên tao thuận tay thêm vào.
Vương Tiếu rất nịnh nọt Lâm Thiên Tây, mở miệng ra mắng.
--Mày có bị điên không, mẹ nó đây là nhóm trò chơi sao? Người nào cũng kéo vào nhóm!
Cậu ta đánh chữ như bắn súng, mỗi phát đều ngắm thẳng vào Tiết Thịnh.
--Cmn mày có phải chơi game chơi đến điên rồi không?
--Mẹ nó đây là nhóm của Tây ca, người không biết Tây ca kéo vào đây làm mẹ gì?
-- Không sợ Tây ca mất mặt sao?
Tiết Thịnh bị chửi bến mơ hồ, gửi một chuỗi quỳ xuống cầu xin tha liên tục.
Sau một hồi lâu, cái người có hình avatar con mèo rất đáng yêu kia mới lại lên tiếng ------
- -Vậy rốt cuộc Tây ca là ai?
--.....!
--.....!
Không khí đột nhiên yên tĩnh lại.
Lâm Thiên Tây nhai mấy miếng bánh mì, cảm thấy không thể cứ như vậy mà thoát nhóm được, bọn Vương Tiếu đều đã quen lấy cậu làm trung tâm, cứ như vậy, giống như xem cậu thành đại ca rồi, làm cậu cứ có cảm giác toàn thân không thoải mái.
Ngón tay nhấn một cái, gửi đi một dấu chấm tròn.
Vương Tiêu vừa nhắn một chuỗi dấu chấm ý là không còn gì để nói, đột nhiên hiện ra một dấu.
chốc lát đã ngoan ngoãn hơn.
Không chỉ cậu ta, sau cái dấu chấm tròn, Tiết Thịnh và Tôn Khải ai cũng không dám nhắn tiếp.
Nói đây là nhóm của Tây ca, cậu nói chuyện cũng có chút uy lực, chỉ một dấu chấm đã kết thúc cuộc nói chuyện của bọn họ.
Lâm Thiên Tây lại nhắn tiếp một tin.
- -Từ hôm nay trở đi nhóm này giải tán, sau này không cần tạo lại nữa.
Nói xong trực tiếp thoát nhóm.
Được yên tĩnh rồi.
Lâm Thiên Tây muốn uống miếng nước, vừa di chuyển, điện thoại lại rung lên, lúc này nhạc chuông cũng vang theo.
Có người gọi tới.
Cậu liếc nhìn một cái, là một dãy số lạ, ấn nhận rồi đưa lên tai nghe: "Ai?"
"Mày kéo đen tao!" Tần Nhất Đông tức giận nói, trong giọng nói còn mang theo chút oan ức: Tao hỏi mày, đừng liên lạc với nhau nữa là ý gì? Mày muốn tuyệt giao với tao?"
Lâm Thiên Tây không nghĩ cậu ta sẽ gọi tới, nghe giọng của cậu ta trong máy làm cậu sửng sốt vài giây mới đáp: Đúng vậy.
Đầu mày bị đụng vào chỗ nào à! Tự nhiên muốn tuyệt giao với tao? Tao làm cái gì chọc giận mày? Hai chúng ta đã bên nhau nhiều năm như vậy.
Dừng dừng dừng.
Lâm Thiên Tây cắt ngang lời cậu ta: Đừng nói giống như tao với mày có tư tình ấy.
Bớt ngắt lời của tao, hai chúng ta đã chơi với nhau từ nhà trẻ, quan hệ thân thiết ngay cả anh em ruột thịt cũng không bằng, tình cảm này sao không so sánh được với tình yêu sắt đá? Tần Nhất Đông rất kích động: Mày có phải đánh một trận xong, đầu óc bị chạm chỗ nào! Mấy thằng râu ria đó không đụng đến được mười ngón tay của mày, nên dùng gậy đánh vào đầu của mày đúng không!
Tần Nhất Đông nói thật, hai người bọn họ từ nhà trẻ đã bắt đầu học chung một lớp.
Thẳng đến sơ trung, Lâm Thiên Tây mới trở thành học sinh trời ban, từ trường học này lang thang đến trường học khác, bị từng trường đá như đá bóng, nên hai người mới học khác trường, nhưng vẫn chơi thân với nhau như cũ.
Vừa hôm qua, hai người bọn họ vẫn là anh em tốt, bạn thân, đồng bọn, là cái loại có thể chơi thân với nhau cả đời, cuối cùng lại thành như vậy.
Lâm Thiên Tây xoa xoa thái dương, trong nháy mắt nhớ lại chuyện cũ, đầu bỗng nhiên có chút đau, xoay chân đi vào phòng, thờ ơ cười: Thôi đi, dù bạn bè thân thiết đến mấy thì cũng sẽ có lúc tạm biệt, không muốn liên lạc nữa thì không liên lạc thôi, cmn mày lải nhải cả ngày trời cũng chưa xong.
Ở Ngũ trung không ai chơi với mày à, sao cứ quấn lấy tao ở Bát trung làm gì? Già mồm!
Nói xong liền tắt điện thoại, kéo đen, làm xong một mạch, cậu nhào thẳng lên giường.
Một phần vì đầu thực sự hơi đau, phần khác sợ nói thêm Tần Nhất Đông sẽ khóc, đôi khi tên tiểu tử kia còn mít ướt hơn cả con gái.
Lần này thật sự yên tĩnh rồi, điện thoại cũng không có động tĩnh gì hết.
Lâm Thiên Tây bị mấy tin nhắn cuộc gọi làm phiền đến khó chịu, chóng mặt đau đầu, vừa nằm lên giường đã ngủ thiếp đi.
Năm nay mùa hè đến quá sớm, căn phòng nhỏ hẹp, cửa sổ đóng chặt không để lọt ngọn gió nào, vừa nóng vừa buồn bực, cậu ngủ cũng không yên, cứ mơ mơ màng màng rồi bắt đầu nằm mơ.
Mơ thấy trở về đời trước, trên con đường tối đen như mực, cậu chạy như bay, từng bước chân đều nặng trĩu.
Bởi vì trên lưng đang cõng thêm một người khác, trên thân người đó không ngừng chảy máu, trong mũi toàn mùi máu tanh nồng đậm.
Lâm Thiên Tây vừa chạy vừa thở phì phò: Đông Tử! Tần Nhất Đông, mày phải cố gắng chống đỡ cho ông đây, bệnh viện ở gần đây thôi, rất nhanh là tới rồi!.
Hô xong lại mắng: CMN mày bị ngu sao? Mày xông lên cản làm cái gì? Đám kia là ai, mày sao có thể đỡ nổi? Fu*k!
Tần Nhất Đông không hề có phản ứng, máu vẫn còn chảy, vừa dính vừa nóng, chảy khắp cổ Lâm Thiên Tây, thấm vào quần áo của cậu, rồi rớt xuống mặt đất từng giọt.
Lâm Thiên Tây giật mình tĩnh lại.
Nhìn chằm chằm vào trần nhà, sắp qua một phút đồng hồ, mới phát hiện trong phòng không biết từ lúc nào đã sáng lên.
Ánh nắng từ màn cửa khẽ chui vào, kéo tới bên cạnh ngón tay của cậu.
Tùy tiện ngủ một lát vậy mà ngủ cả một đêm, cả người cứ mệt mỏi như mấy ngày mấy đêm rồi chưa chợp mắt.
Cậu sờ sờ sau cổ một chút, dính dính, ấm ấm, là mồ hôi.
Đệt...!Lâm Thiên Tây hồi hồn mắng, vịn cổ ngồi ngồi dậy, cảm giác toàn thân như bị kim đâm.
Cậu hằng giọng, lại tự nhủ một câu: Thoải mái.
Chảy mồ hôi còn tốt hơn chảy máu.
Đi tắm rửa, tẩy hết bực bội trong người đi.
Lâm Thiên Tây hít sâu vài cái, rời giường, mang dép lê đi vào toilet, vì để xốc lại tinh thần, còn cố ý hát vài câu: Trên trời rơi xuống 5 chữ, đều không thành vấn đề....!(*)
Đã có cơ hội làm lại từ đầu, nên sẽ không xảy ra việc gì.
Cái cảm giác đó đời trước đã được cảm nhận một lần, đời này cậu không muốn thấy lại cảm giác đó một lần nào nữa.
Đứng ở trước gương, cậu mới biết vì sao trên người cứ có cảm giác bị đâm, thì ra trên lung dính mấy đầu dây xích chưa tháo ra.
Lâm Thiên Tây kéo áo nhìn xuống, da cậu trời sinh đã trắng, đều bị dây quấn để lại dấu, để lại mấy vệt đỏ trên eo.
Hở? Cậu đứng đối diện tấm gương, phanh tóc ra, kéo lỗ tai xuống.
Trên trai tái có 3 lỗ, gắn hai chiếc bông tai sáng bóng.
Tóc chia thành từng nhúm, một nhúm là một màu sắc, chỉ còn thiếu hai màu nữa là có thể tạo thành bảy sắc cầu vòng rồi.
Lâm Thiên Tây một tay chống trên bồn rửa tay, tay còn lại lật lật tóc, nhín mình trong gương, xem đi xem lại, bỗng nhiên cười như một tên lưu manh.
Vì sao trước kia không cảm thấy, cmn gu thẩm mỹ của cậu trước đây như c*t vậy.
- -----------------------
(*) bài hát mà Lâm Thiên Tây hát là bài "Phê gấp bội" của Đại Trương Vỹ
Link vietsub đây, ai muốn nghe thì cứ vào nghe, bài hát khá là feel, nghe đã lắm.
https://.youtube.com/watch?v=BV5G6OO2UE4.