Học Sinh Bất Lương

“A… Ha… Còn… muốn…”

“Vậy sao? Vậy thầy cũng phải chủ động đi!”

“A, a… Ha…”

Á! Đây là giấc mơ quái quỷ gì!? Từ Duẫn Tường bị doạ tỉnh, bởi vì anh mộng xuân.

Trước kia không phải chưa từng mộng xuân, nhưng mà lần này, lại là với đàn ông.

Cái này không nói, vấn đề là tên đàn ông kia lại là Quý Sơ Vũ; coi như xong đời rồi, anh cư nhiên nằm dưới!

Tại sao lại như vậy, anh đáng ra phải ở phía trên chứ!

Chết tiệt! Thật hy vọng ngày hôm qua chỉ là một giấc mơ…

“Chào buổi sáng.”

Từ Duẫn Tường quay đầu nhìn hướng phát ra âm thanh, thấy Quý Sơ Vũ chống tay nằm nghiêng, thân thể trắng nõn cường tráng liền cứ như thế phô bày không sót chút gì trước mặt anh.

Từ Duẫn Tường trừng lớn mắt, lập tức kéo đệm chăn nhìn xuống hạ thân mình, mặt trong đùi còn lưu lại một ít chất dịch màu trắng, chính là bằng chứng tốt nhất chứng minh những gì hai người đã làm.


Nhìn bản thân thành ra như vậy, Từ Duẫn Tường thật sự rất muốn đánh Quý Sơ Vũ một trận, nhưng mà nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn xuống tay không nổi, đành phải dúi đầu vào gối kêu rên.

Quý Sơ Vũ xuống giường rửa mặt chải đầu, để lại Từ Duẫn Tường còn đang bận hối hận.

Rửa mặt xong, Từ Duẫn Tường đã không còn hối hận nữa, chỉ ngồi trên giường hờ hững.

Quý Sơ Vũ mặc đồng phục, bắt đầu dọn dẹp quần áo vứt bừa bãi trên đất: “Lần đầu tiên nằm dưới, khó tránh khỏi không cam lòng, làm thêm vài lần, thầy sẽ thích ứng.” Kỳ thật hắn cũng không chắc chắn, nhưng là Lâm Lỵ Phi đã nói như vậy.

Bỗng một ngày, Lâm Lỵ Phi chạy tới tìm hắn, nói muốn tâm sự, hắn vốn không muốn đáp ứng, nhưng cô nói là có liên quan tới chuyện của hắn và Từ Duẫn Tường, Quý Sơ Vũ mới đi cùng cô.

Nói chuyện xong, hắn mới biết được, hoá ra hai người đàn ông cũng có thể hoan ái, Lâm Lỵ Phi còn đưa cho hắn không ít sách về “chuyện ấy”, sau khi xem hết, thật sự làm cho Quý Sơ Vũ được mở rộng tầm mắt.

“…Cho nên…” Nói nhiều như vậy, Từ Duẫn Tường lại vẫn không hề mở miệng, Quý Sơ Vũ nghi hoặc ngẩng đầu, chỉ thấy người trên giường giống như đã chết, không nhúc nhích.

“Tường?” Hắn đi qua, huơ huơ tay trước mặt Từ Duẫn Tường, nhưng anh vẫn không phản ứng.

“Thầy đừng làm tôi sợ!” Quý Sơ Vũ bắt đầu luống cuống, không phải anh muốn tự sát đấy chứ? Không được, như vậy càng không được!

Quý Sơ Vũ vươn tay muốn chạm vào Từ Duẫn Tường, lại bị anh hất ra.


“Đừng đụng vào tôi!” Từ Duẫn Tường hét lên, hung ác nhìn Quý Sơ Vũ.

“Tường?”

“Câm miệng!” Hiện tại Từ Duẫn Tường giống như một con dã thú, tựa như muốn xé xác hắn thành trăm mảnh.

Quý Sơ Vũ bị doạ, không nghĩ tới Từ Duẫn Tường sẽ phản cảm như vậy, hắn thật sự không biết…

Từ Duẫn Tường thấy mình thất lễ, quay đầu đi: “Ra ngoài mau.”

“Tôi…”

“Mau cút!” Anh không muốn nhìn… thấy Quý Sơ Vũ nữa.

Quý Sơ Vũ biết mình nếu còn cố chấp ở lại, khó đảm bảo Từ Duẫn Tường sẽ không càng thêm chán ghét hắn: “Thực xin lỗi.” Hắn nói xong, liền ra ngoài.

Thẳng đến khi nghe được tiếng bước chân rời đi, Từ Duẫn Tường mới đấm một cái lên tường thật mạnh.

Sau đó hai người, không còn giống như trước nữa.

Quý Sơ Vũ nhiều lần muốn tiến lên nói chuyện với Từ Duẫn Tường, nhưng anh đều không thèm chú ý tới hắn, coi Quý Sơ Vũ tựa như không khí.

Tuy rằng Quý Sơ Vũ rất muốn cùng Từ Duẫn Tường trở lại như trước, nhưng bất đắc dĩ người kia không muốn để ý đến hắn.

Dần dần, hai người không còn đồng thời xuất hiện nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận