Tôi và thằng Vũ ôm đầu tìm cách tìm viện trợ cho trận chiến. Hai thằng sầu não bởi không biết tìm đâu ra. Lớp tôi vốn truyền thống mang danh là lớp chọn, bởi thế nên tinh thần học tập được đẩy lên trên hết. Ngoài ra đa số con trai lớp tôi đều thuộc loại hiền lành, có chút máu nghịch ngợm thì tính ra chỉ có xóm nhà lá chúng tôi.
-Thằng nào làm thằng đấy chịu!
Tôi và thằng Vũ vẫn nhất quyết như thế nên loại đám bạn chúng tôi ra khỏi danh sách. Lực lượng tạm thời có tôi và nó, lực lượng đã ít, đã thế còn không đồng lòng khi nó nhất quyết không để tôi dính dáng tới vụ này nữa.
-Hay để tao nhờ mấy ông anh xem có can ngăn được gì hay không.
Tôi coi như đây là đường sinh lộ cuối cùng của hai thằng. Mấy ông bạn của ông anh nhà tôi cũng thuộc loại quen biết rộng, nhờ vả để can ngăn ra, chứ thực chất cũng chẳng có lòng nào nhờ tăng cường theo kiểu nhờ cậy xa tít như vậy được. Thằng Vũ vẫn lắc đầu:
-Thôi, chuyện gì tới rồi nó cũng tới, tránh né không được!
-Thì tao với mày gánh!-Tôi quả quyết với thằng bạn.
-Không, chuyện này là chuyện riêng của tao!
Nó nói rồi bỏ đi thẳng vào lớp, để lại tôi chưng hững một mình. Bây giờ mà theo nó đi vào làm cho ra lẽ, chắc không chỉ riêng Nguyệt mà cả lớp tôi đều biết rằng thằng Vũ sắp có nạn lâm đầu. Thế nên tôi cắn răng nán lại thêm chút nữa rồi bước vào sau.
Chuyện chiêu binh mãi mã coi như bỏ qua. Tạm thời nhân số là một chính thức và một đang bị bài trừ. So với đám hôm qua, tôi cam đoan quân địch chắc cũng phải hơn số lượng hôm qua đã vây hai thằng. Có khi lên đến gấp đôi cũng nên. Quả là chênh lệch quá lớn.
Tôi thểu não xem xét lại các mối quan hệ từ trước tới giờ xem có thể nhờ ai đó dẹp loạn binh đao, dĩ hoà vi quý hay không. Bất chợt tôi nhớ đến Dung, chẳng phải ông anh vợ của tôi cũng thuộc hàng bá đạo đó sao.
-Hự, quên mất không được!
Tôi lại đăm chiêu suy tư, đi thẳng vào lớp lúc nào không hay.
-Cũng không được, không nhờ được!
-Thế tụi tao được không?
-Được….!-Tôi trả lời theo quán tính.
Giật mình nhìn lại, đám bạn nhà lá của tôi đã có mặt đông đủ. Chẳng hiểu chúng nó biết chuyện hay chưa mà thằng nào thằng đấy trông mặt đằng đằng sát khí. Khỏi cần nói nhiều, chúng nó lôi tuột tôi xuống căn-tin. May là lúc đi ngang qua Dung, Nàng chỉ nở nụ cười rồi vẫy tay chào tôi chọc ghẹo, chắc lại tưởng như những ngày bình thường cá độ gì đó và tôi bị tóm cổ thi hành nghĩa vụ của kẻ thua cuộc.
-Giờ nói đi, có coi bọn tao là bạn không?
Thằng Kiên cận vốn nổi tiếng hiền lành, bình tĩnh vậy mà bây giờ đầu nó bốc hoả, hai mắt hình viên đạn. Đám còn lại cũng chẳng vừa, mặt thằng nào thằng đấy đỏ gay. Sát khí vây quanh tôi ở giữa, đến ngộp thở:
-Có, bọn mày bị gì đấy!
-Bị cái đầu mày, hai thằng mày tính giấu tụi tao đến bao giờ.
Tôi chẳng hiểu tụi bạn moi đâu ra cái tin tức mà tôi với thằng Vũ giữ bí mật nữa. Bọn bạn này công nhận có khả năng tình báo quá ghê gớm. Nhưng chuyện quan trọng nên tôi không muốn dính bẫy thằng Kiên như vụ cuốn nhật ký của Dung nữa.
-Có gì giấu đâu, hai tụi tao…..!
-Rầm…!
Thằng Hưởng không giữ nổi bình tĩnh, đập tay xuống cái bàn inox ở căn-tin, xách cổ áo tôi dựng đứng dậy. Nó gầm gừ từng chữ:
-Mày giấu gì nữa, chuyện hôm qua, rồi chuẩn bị ngày mai bọn kia hẹn thằng Vũ thì sao.
Cả cái căn-tin đông đúc đưa mắt xuống nhìn đám chúng tôi, tôi chờ thằng bạn nói xong, gỡ tay nó ra, rồi chậm rãi ngồi xuống. Thằng Hưởng cũng kìm chế tính bốc đồng ngồi im chờ tôi mở lời.
-Thực ra là thằng Vũ cũng có ý tốt thôi, bọn mày không nên trách nó…!
Tôi nhìn đám bạn hạ hoả, ngồi im lặng lắng nghe, xem tụi nó có đồng ý cho ý kiến của tôi hay không. Đám bạn tôi hiển nhiên hiểu điều đó, nhưng tụi nó cũng muốn hoàn thành trách nhiệm của một người bạn. “khi bạn gặp khó khăn, chung tay giúp sức chứ không bao giờ bỏ mặc” là triết lý đã ăn sau vào từng thằng.
-Rồi, bọn tao hiểu, nhưng bây giờ chuyện như vậy mày tính sao.
-Thì tao nghĩ, tụi nó cố tình gây sự, làm hoà là không có cửa.-Tôi ngao ngán chấp nhận thực tại.
-Vậy giờ sao?
-Chiến!-Tôi khẳng định chắc nịch.
Mặc dù câu nói của tôi đi ngược với những lời căn dặn của các bậc phụ huynh hay Thầy Cô trên trường, nhưng nó hoàn toàn thực tế. Thằng Vũ đã bị ép đến bước đường cùng, không thể nào có khái niệm “mình không gây chuyện thì mọi việc đều ổn” được. Bạo lực là một thứ không nên có ở học đường, nhưng không vì thế mà bất kì ai cũng nhu nhược để người khác dùng nó với chính mình được.
Đám bạn tôi đều đã chuẩn bị tâm lý sẵn, nên tụi nó không hề ngạc nhiên với quyết định của tôi. Tất cả đều tham gia. Thằng Hoàng còn dõng dạc và chu đáo hơn tôi:
-Đánh nhau là điều không cần thiết với học sinh, nhưng vì bạn bè thì phải thế. Ai không thích hay cảm thấy gượng ép thì không cần tham gia.
Thằng Hưởng và Kiên gật đầu chấp thuận. Phong mập không suy nghĩ cũng đồng tình. Không thể thiếu Nhân đen, Hà, Linh vẹo, Long con, Tuấn Anh. Bình boong.Vậy tính ra lực lượng của chúng tôi là mười hai người, tạo thế cân bằng với quân địch.
Tất cả thống nhất với nhau ngày mai chờ nhau ở cổng trường, chỉ cần học xong là chín giờ sáng xuất kích đến chiến trường. Vốn dĩ là chín giờ bởi vì ngày thứ năm, thời khoá biểu của chúng tôi chỉ có hai tiết.
-Rồi, vậy đi, anh em bàn bạc thống nhất như thế!-Phong mập hớn hở.
-Ừ, cứ vậy đi, một trận cho thống khoái!-Thằng Hà cũng bóp tay bóp chân chờ đợi.
-May hôm nay tao lên lớp bạn tao lấy sách, không thì muôn kiếp cái thằng Chó Tín nó cũng im lặng thôi!-Thằng Phong mập vẫn còn cay cú tôi lắm.
-Bạn mày? Là Sao?
-Thì bạn tao trên đó nó có biết vụ choảng nhau sắp tới chứ gì, nó kể cho tao nghe nên cả đám mới biết.
Tôi chỉ cười gằn cầu hoà cả đám. Nếu không chắc tụi nó đánh tôi mềm xương mất. Cả đám học sinh vô tư mà đâu biết rằng, chúng tôi sẽ đặt cược với bản án kỷ luật vì tham gia đánh nhau có băng đảng chứ. Chuyện ồn ào mà tới tai nhà trường, dễ cả đám đi đứt mất. Chắc đứa nào cũng hiểu chuyện nên không nói ra tránh làm mất sĩ khí ngày ra quân. Với khí thế này thì thằng Vũ muốn tụi bạn không dây dưa vào còn khó hơn cả lên trời.
Tôi tự chuẩn bị ình kĩ càng cho ngày hẹn quyết chiến. Một chiếc áo sơ mi được gấp gọn gàng trong ba-lô để thay, tránh cảnh te tua khi trở về nhà. Học đến mười giờ tối, tôi đã tắt đèn leo lên giường. Chứ bình thường cũng ráng ngồi đến mười một mười hai giờ mới chịu ngủ. Gì chứ, giữ gìn sức khoẻ, ngủ thật ngon tinh thần sảng khoái mai mới sung sức được.
Sáng sớm, tôi chạy mấy vòng quanh sân coi như làm nóng người. Văn ôn, võ luyện nên được chút nào hay chút ấy. Xong xuôi đâu đấy đến phần có thực mới vực được võ, tôi mới xách ba-lô ra khỏi nhà.
-Ủa, sao Tín đi sớm vậy?-Nguyệt đứng ở trạm xe bus mà không thấy Nhân đen hộ vệ đi cùng.
-Ơ, Nhân đâu hả Nguyệt!
-Nguyệt đâu biết, có khi nào lây bệnh của Tín rồi không?
Tôi cười trừ và nhường cô nàng bước lên bus trước. Trên xe, tôi cũng chẳng thấy bóng dáng thằng Hoàng đâu. Tôi tự trấn an mình:
-Chắc tụi nó lên chuyến sau thôi!
Vừa đến cửa lớp, chưa thấy mặt mũi đám huynh đệ đâu, tôi đã bị Dung lôi tút lên văn phòng Đoàn cùng với thằng Hà. Tôi khẽ càu nhàu với thằng bạn:
-Sớm không tới muộn không tới, họp ngay lúc này!
-Ờ, hôm nay bàn lần cuối, xem tác chiến thế nào mà!-Thằng Hà còn ngao ngán hơn cả tôi.
Họp hành không bao giờ là món khoái khẩu của tôi, vả chăng bây giờ nó như kì đà cản mũi anh em tôi họp bàn lần cuối. Tôi lơ đễnh ngáp lên ngáp xuống chán nản khi bước về lớp.
-Gì mà sáng sớm đã…?-Dung nheo mắt với tôi.
-Hơ, sáng đã họp bàn rồi!
-Thì lớp nào lên nhận bản phân công nhiệm vụ và thầy hướng dẫn sơ thôi mà!
Tôi lắc đầu cười trừ đi vào lớp. Bình thường lớp tôi giờ này cũng ồn ào lắm mà, sao bây giờ im re không nghe tiếng gì hết vậy. Tôi tò mò bước vào lớp. Bảng sĩ số lớp tôi hôm nay vắng tới 10. Con số 10 tròn to được ghi lên báo hiệu một dấu hiệu bất thường. Tôi xộc thẳng vào lớp, đưa mắt nhìn vào từng vị trí vắng. Đó là những chỗ ngồi của đám nhà lá chúng tôi.
-“Sao không tới, sợ à?”.
Tôi nhanh chóng có câu trả lời ngay tức khắc. Rõ ràng cặp sách tụi nó còn ở đây, vậy là chúng nó đã tới lớp, vậy thì mười thằng này đi đâu? Không thể nào có vụ họp bàn lâu đến không thèm vô lớp như vậy? Tôi giật mình quay sang thằng Hà:
-Hỏng rồi!
Thằng Hà nhìn tôi đơ mất mấy giây, nó cũng nhận ra là tôi đang nói cái gì. Nó rối bời hỏi han mấy đứa trong lớp:
-Mấy đứa kia đâu hết rồi?
-Nãy tụi nó vào lớp cất hết cặp sách rồi đi đâu hay sao đó?
Tôi nghe thấy thế là co giò phóng vội ra khỏi lớp, thằng Hà phóng theo. Cả lớp nhìn hai đứa tôi cộng thêm sự vắng mặt của mười thằng kia không hiểu cái đám nhà lá ồn ào hôm nay có chuyện gì. May ra có Dung sẽ biết điều gì khiến chúng tôi như vậy.
-Đứng lại!
Tiếng thét vang lên kéo tôi và thằng Hà đứng im khi chuẩn bị bước ra khỏi cửa lớp. Thằng Hải lớp trưởng, lại thể hiện quyền uy. Máu nóng tôi sôi lên sùng sục.
-Hai người đi đâu?-Nó đi lại gần tôi và thằng Hà rồi yêu cầu.
-Có việc!-tôi cộc lốc đáp lại.
-Xin phép chưa?
-Việc gấp, không kịp, muốn nói gì nói nhanh lên.-Tôi không kìm nỗi bình tĩnh đáp lại nó khô rốc.
-Hai người nên nhớ là cán bộ lớp phải gương mẫu, không nên tuỳ…!
-Thích thì khỏi làm, vậy thôi!
Lần này cả lớp tôi im bặt, vì biết tôi không nói đùa. Chưa bao giờ cả lớp thấy tôi, thằng Tín lầm lì đáng sợ đến thế. Thằng Hải thấy thế cũng im bặt theo. Chỉ có Dung là phảng phất nổi buồn.
-Không cần đem ra thách thức, tao từ chức, khỏi phải gương mẫu..!
Nói xong, tôi quay người chạy biến đi tức khắc, thằng Hà cũng lao theo tôi. Ngang qua dãy căn-tin vắng lặng, không có một hình bóng nào cả. Tôi trực chỉ bãi đất trống gần trường mà chạy. Hai thằng leo qua bãi gửi xe trong cái nhìn ngơ ngác của Cô giữ xe, chui tọt ra khe hở hàng rào. Rồi lại mở hết tốc lực mà chạy, để lại đằng sau tiếng la í ới:
-Bác bảo vệ ơi, học sinh trốn tiết đây này!
Hai thằng tôi bị bỏ rơi, tôi chắc chắn là như thế. Lại vì chức cán bộ lớp, cũng vì hình phạt gấp đôi để làm gương nên tôi với thằng Hà mới bị tụi bạn bỏ rơi. Cũng vì phải lên họp với Dung nên bây giờ tôi và nó là hai thằng đang bình an vô sự. Cán bộ lớp, giá như tôi đừng làm, thì giờ có lẽ tôi đâu phải khó chịu thế này.
-Nhanh lên Hà!
-Ừ, nhanh lên!
Hai thằng tôi cứ chạy, qua mấy khúc cua, cắm đầu chạy tiếp. Chẳng hiểu sao cái bãi đất trống hôm nay lại xa đến như vậy. Tiếng trống trường báo hiệu vào lớp càng thúc giục hai đứa tôi mãnh liệt hơn. Lửa trong lòng đốt càng dữ dội hơn.
-Nhanh, qua hàng cây kia là tới rồi!
Thằng Hà đằng sau mồ hôi cũng như tôi lấm tấm khắp người, thở dốc gật đầu. Giá như ngày thứ năm hai đứa tôi là những thành viên bình thường, thì có lẽ giờ đây chúng tôi chẳng phải hộc tốc chạy thế này. Tôi vạch vội cái cành cây chìa ra ngay khúc cua, lao thẳng vào bãi đất trống. Cảnh đầu tiên mà tôi chứng kiến là thằng Linh Vẹo đang dìu thằng Vũ, trên áo nó lốm đốm vài vết máu. Người nó mềm đi, dùng chút sức lực còn lại để bám vào người thằng Linh. Cánh tay nó hờ hững khoác vào vai thằng bạn. Vậy là tôi và thằng Hà là những thằng đã vắng mặt trong cuộc chiến, cuộc chiến ngày thứ năm- ngày thứ năm không bao giờ tới với hai đứa tôi