CHAP 20:TÔI ĐANG GHEN
Lịch trình chúng tôi chỉ còn khoảng mười ngày.Mười ngày ấy hầu như lúc nào chúng tôi cũng đều có mặt ở nhà D.Tập tành đùa giỡn chí chóe.Riêng tôi thì tuyệt nhiên khôngdám đặt tay lên cuốn nhật kí của cô bạn này thêm một lần nào nữa.
Lên tới trường là cắm đầu vào học,vật vỡ đến tối mịt mới về đến nhà.Tiếp xúc nhiều với D quá lâu,tôi cũng quên bẵng đi Ngữ Y.Đôi khi chỉ là thoáng qua,nhưng lập tức hình ảnh của D tràn về thay thế.Tâm trạng của tôi cứ thế mà tiếp diễn nếu không chứng kiến cảnh tượng chiều hôm đó,chiều thứ 7 mà tôi vẫn nhớ nhất.
Ngữ Y,cô bạn lâu rồi không nói chuyện với tôi,đang cười nói vui vẻ với một thằng con trai nào đó,điệu bộ lãng tử.Tay nó cầm cái ống sáo,tay kia thì đang múa may trước mặt Ngữ Y.Còn cô bạn của tôi thì có bộ gì đó là đỏ mặt.Tôi đoán là đang tỏ tình.
Cổ họng tôi có cái gì đó chặn ngang,đắng nghét .Không có gì cả,hoàn toàn không,tôi lắc đầu xua cái ý nghĩ đấy ra khỏi đầu.Tự nhiên tôi có cảm giác ghét thằng con trai lãng tử đó.Có phải là ghen,vì mày thích Ngữ Y.
Không hề,với tao,Ngữ Y chỉ là bạn đơn thuần.Hợp tính và dễ gần thì tao chơi thân thôi,vớ vẩn quá.
Mày còn chối nữa à! Đầu mày đang xì khói kìa.
Mày nói nhảm gì thế.Không có gì,không có gì hết.
Hahaha,tao rành mày quá mà,chối nữa sao.
Cho đến bây giờ,tôi mới hiểu rõ tình cảm của tôi những năm ấy,nó không hẳn là ghen tức,chỉ là chút ích kỉ của một thằng con trai mới lớn.
Nó muốn làm cái rốn trung tâm của vũ trụ,nó muốn những gì liên quan đến nó phải đặt nó lên hàng đầu,phải coi trọng nó.Tôi năm ấy ở cái tuổi mười sáu bồng bột,chỉ muốn Ngữ Y ,cô bạn thân của tôi bỏ hẳn cái thằng ống sao kia ,chạy lại hỏi han tôi sau một thời gian tránh mặt.
Nhưng tôi cũng hiểu rõ,đối với Y tôi chưa bao giờ có cái đặc quyền để làm điều đó.Không sao,tôi quan tâm D và chỉ biết D thôi.Vậy là đủ.
Cố bước nhanh vào lớp,nhưng có lẽ Ngữ Y đã kịp nhìn thấy tôi.Mặt cô nàng đỏ hơn,gật đầu chào tôi,rồi quay sang nói chuyện với lãng tử,để thằng mộng mơ như tôi bước nhanhvào lớp học.Hình như tôi cảm giác Ngữ Y quay lại nhìn tôi ,linh tính thế.Chỉ đến khi cái cánh cửa lớp quen thuộc vội cắt ngang nó ra.
Bước vào lớp mặt tôi bí xị,như một thằng con nít mất đi một món đồ chơi ưa thích.Tôi,thằng con nít mườisáu tuổi sắp mất đi cô bạn thân,cũng là một vật ưa thích mà thượng đế đặt tên là bạn bè.Cái mặt lầm lì của tôi nồng nặc u uất,đến nỗikhi an tọa xuống cái bàn thân quen,bọn bạn bè hình như cũng dạt hết ra.D nhìn tôi,vẻ khó hiểu,rồi nàng lắc đầu và cúi xuống cắm cúi ghi ghi chép chép.
Ừ.Trước giờ mỗi lần có chuyện gì đó khó khăn,người xuất hiện bên tôi là Ngữ Y chứ không phải nàng.Tôi quen với việc đó rồi.Nhưng nay Ngữ Y thì đang cười nói ngoài kia,nàng cũng không thể cười tỏa nắng nữa,tôi,mặc cảm bị bỏ rơi,cái rốn của vụ trũ nay đã trôi dạt tuốt tận đâu .
Cái cằm thì chống mặt bàn,dáng vẻ uể oải thấy rõ.Mấy thằng bạn tôi thì nhìn tôi đầy bất an.Chắc chúng nó sợ cái bản mặt tôi,cái bản mặt thằng học sinh mới chuyển vào lớp được hai tháng sẽ quay sang cạp chúng nó khi chúng nó quan tâm .Tôi quay sang nhìn D,ánh mắt như cầu cứu:"Nhìn T một lần cũng được".Nhưng nàng dường như vô tâm,vẫn miệt mài vùi đầu vào sách.
Đến lúc này hình ảnh Ngữ Y từ hôm đầu bị tôi chọi đá cho đến hôm chào cờ lảng tránh tôi rõ mồn một.Từng hình ảnh như một slide trình chiếu trong đầu tôi.Cái slide đómang tên:Thằng bị bỏ rơi.
Hôm ấy,tôi hoàn toàn mất tập trungtrong toàn bộ thời gian học buổi chiều.Thầy chủ nhiệm tôi trong hai tiết toán kế nhau ban đầu còn la mắng.Sau đó bệnh không chuyển tiếp ,thầy chuyển sang lắc đầu.Và khiđến tiết thứ hai,thầy nằng nặc bảo hai thằng bạn xóm nhà lá dìu tôi xuống phòng y tế.Tôi một mực quả quyết không sao.Nhìn tôi thầy quay lại nhắc lớp:
-Đang mùa nắng nên các em giữ gìn sức khỏe,lớn rồi phải biết giữ gìn,không ai có thể lo cho các em được mãi.
Câu nói của thầy chắc cũng lọt vào tai này ra với tai kia với tất cả lớp tôi.Riêng có tôi như được truyền đạovậy.Đúng rồi có giữ gìn thì mới có thể lo lắng cho nhau.Cảm ơn thầy.
Và rồi sức sống mới trỗi dậy khắp người tôi dẫn tôi tới một quyết định vô cùng táo bạo.Giờ ra chơi tôi sẽ đi gặp Ngữ Y. Kệ ọi người nghĩ rằng tôi tán cô nàng cũng được,và dù cho D nghĩ ra sao cũng được.Chân lí mới ngộ thì phải áp dụng không để lâu nó nguội tàn