CHAP 22 -DAO ĐỘNG
Bảy ngày đếm ngược cho đêm văn nghệ chào mừng ngày 8-3,với lớp tôi chỉ còn năm ngày đến tổng duyệt ,các nhóm vẫn đang trong quá trình luyện tập cao trào.Khắp lớp,mọi người bàn tán,chỉnh sửa ,ngoại trừ nhóm tôi.Nguyên nhân gây trì trệ là do cái thằng hay đeo mp3 vốn tếu táo nhất nhóm nay như một thằng vô hồn,vật vã.
Mấy thằng trong hội bạn tròn có vẻ như nhịn hết nổi,giờ ra chơi vây quanh tôi:
-Mày bị làm sao thế,kiểu như này mày làm nhóm mình loại đấy?
-Ừ,tao bình thường!
-Bình thường cái khỉ chứ bình thừa,có gì mày nói huỵch toẹt ra đi,úp úp mở mở!-N,đen cũng không chịu nổi cái cảnh dở dở ướng ướng của tôi nữa.
-Có gì đâu,tâm trạng không thoải mái lắm thôi.
-Mày làm tao chán quá,anh em chiến hữu mày lại giấu-H.đù lên tiếng thêm vào
-Không sao đâu,chuyện riêng của tao thôi,giờ chắc nó cũng không còn quan trọng nữa.
Thực chất tôi chỉ nói miệng vậy thôi,Ngữ Y còn quan trọng trong lòng tôi không tôi hiểu rất rõ!Những khó khăn lúc mới chuyển lớp,những lúc ngồi nói chuyện khi tôi buồn,động viên lúc tôi thất bại.Ngữ Y là cô bạn thân của tôi ,cô bạn thân ngoài biên giới.
Nhóm bạn có vẻ chào thua thôi,lục tục kéo nhau vào.Tôi nhìn thấy D nàng đang nhìn chúng tôi,có lẽ như nàng cũng muốn biết chuyện ,và chắc nàng cũng hi vọng tụi chiến hữu có thể kéo tôi ra khỏi vòng bị lụy.Lần đầu tiên sao bao ngày tôi với nàng lại nhìn nhau lâu đến vậy.
-Mày nói với tao được không-N.đen vẫn chưa từ bỏ.
-Ừ,mày biết Ngữ Y không?
-Con bé lớp bên hay đi với mày chứ gì ,sao?
-Nó nghỉ chơi tao rồi,tao cũng không biết phải xử sự sao nữa.Tao chẳng làm gì sai cả.
-Uầy,không làm gì sai thì thôi.Không chơi được ta kiếm người khác chơi,như mày mà sợ thiếu bạn sao.
Ôi thằng này,đầu đất quá đi mất.Nếu không quan trọng thì tao có cần phiền não vậy không.Và nếu không phải người bạn quan trọng thì cần gì phải bị lụy đứng ra nhờ mày chứ.Tôi chẳng nói gì lặng lặng bảo thằng bạn vào lớp rồi lững thững dạo bộ đi trong sân trường theo hướng vô định.
Tôi vô định trong nỗi nhớ ai
Sân trường nắng chiếu,nghịch trên vai.
Làm sao để tốt cho đôi ngã
Khi mà tình cảm chưa nhạt phai.
Tôi!Vô hồn và vô hướng !
-Ế ê, em trai.
Khỏi cần quay đầu lại,tôi cũng biết là ai rồi,bà chị Nữ Tặc.Lâu lắm rồi cũng chưa gặp lại bà ấy.Tôi bẻ lại,lại lững thững tiến về ghế đá nơi 2 bậc đàn chị đang ngồi tám.
-Mày về lớp trước đi nghe H,tao nói chuyện với em tao xíu-Nữ tặc quay sang nói chuyện với bạn
-Em nào đấy,mày thương thằng nhỏ này,đừng có hại đời nó nhé-Bà này đúng là gian tặc,bạn với nữ tặc thì toàn là tặc cả.
Tôi ngồi xuống trám chỗ chị H.Lặng im không nói gì:
-Cái miệng lẻo mép trốn đâu mất rồi,em trai-nữ tặc mở đầu.
-Em có chuyện buồn,không có hứng chị ạ!
-Sao có chuyện gì,cần chị tư vấn không.
Chẳng hiểu vì sao tôi ngồi khai với nữ tặc này sạch sẽ.Cứ kiểu như bao nhiêu kìm nén trong lòng tôi cho tuôn ra sạch sẽ.Tất nhiên là chỉ liên quan đến Ngữ Y.Bà nữ tặc bắt đầu gật gù,chuyển qua cau mày rồi lại giãn ra,nở nụ cười khi tôi vừa kết thúc câu chuyện.
-Chuyện chỉ có vậy thôi sao!-Bà phán một câu xanh rờn.
-Chuyện em vậy mà chị kêu là chỉ có vậy thôi !-Tôi pha chút hờn dỗi,của một thằng con nít với bậc đàn chị
-Chẳng có gì cả,nếu Ngữ Y còn coi em là bạn thì sau này cũng sẽ là bạn.Tình cảm phải xây từ hai phía chứ không phải một phía.Nếu không nó chỉ là sự tù tùng thôi.Nếu có lí do,sau này Ngữ Y cũng sẽ nói với em thôi.Sau đó êm đẹp hay không phải nhờ cái miệng lẻo mép của em trai đấy.Vì vậy tập luyện cho đến dịp đó đi.
-Keng keng-Tiếng chuông vang lên trong đầu tôi.Ngộ đạo rồi.Đúng là bậc đàn chị,tâm lý và sâu sắc hơn thằng N.đen bạn tôi,và cũng thân thiết hơn để giải thích cho tôi như Thầy tôi nói vu vơ.Tuyệt vời bà chị.Sau mấy ngày tôi bắt đầu cười toe toét.
-Tùng ,tùng-Lần này thì tiếng ngộ đạo không chỉ riêng mình tôi nghe-Tiếng trống trường.
-Thôi,chị về lớp đây-Bà nữ tặc của tôi,vâng của riêng tôi,vì chỉ tôi mới bị bà ép bức hôm đó.Và giờ đây bà lại cướp nốt nỗi buồn,cục đá đè nén tâm tư tôi bấy lâu.
-À,quên,ráng lên nhé,chung kết đá hay nhé,chị cổ vũ cho cả hai đấy,cả em với lớp chị-Bà chị tinh nghịch quay đầu lại,nói với tôi.
Nụ cười của Nữ Tặc cũng tỏa nắng không kém gì D.Duyên dáng,cá tính,đôi khi hiền dịu trong tà áo dài ngập tràn nắng tháng ba.Cái tháng ba Tây Nguyên đẹp lạ kì ấy.
Tôi nhìn theo chị,trong lòng có cảm tình với chị hơn,một cái gì đó bắt đầu xâm chiếm trong tim tôi ngay từ lúc đó.Nhưng nó hiện tại bị che mờ đi bởi Ngữ Y.Nhưng tôi biết nó đang hiện hữu.Một cảm giác ấm cúng,nhớ nhung,pha chút gì đó lòng biết ơn.Cảm ơn chị.Tôi thầm nói trong lòng khi tà áo dài ấy đã khuất bóng ở cửa lớp tầng I.Từ đấy,tôi tôi yêu những cô gái mặc áo dài hơn,duyên dáng,đẹp dịu dàng,có chút gì đó cá tính.Cũng như hình bóng chị lúc bấy giờ vậy.Tôi đứng dậy,hít một hơi dài.Gió lùa về mát rượi,rồi bước về lớp.Lần này không phải lết nữa mà là kiểu như vừa đi vừa chạy vậy.
Giờ học hôm đấy ồn ào không thể tả.Nhóm nhà lá trở lại vị thế của những kẻ cầm đầu.Tôi hồi sinh và tếu táo trong lớp.D cũng có chút gì đó vui hơn,mặc gì tôi chẳng biết vì lí do gì.Mặc kệ trên bảng thầy dạy văn vẫn lườm lườm chúng tôi,nhưng tôi không để ý.
-H,tao đố mày nhé.Đi ra đường có 1 tờ 100 và tờ 500 mày nhặt cái nào?-tôi khều con bé vắt chanh.
-Mày hỏi ngu quá,đương nhiên là 500.Ai mà đi nhặt 100 cơ chứ-Con bé ấy mặt vênh lên,kiểu như:đừng có đem ba cái trò vặt ra đó chị nhe cưng!
-Mày ngu quá,nhặt cả hai -Tôi vòng tay qua Tr cạnh tôi,kí đầu nó.
-Hahah,Con H mày hài hước thế-Bọn bàn dưới bắt đầu hùa theo.
Vừa tức bị đánh,vừa quê bị sai,nhỏ H chuẩn bị quay sang nhéo tôi.Bỗng nhiên cả nhóm tôi im bặt,cắm đầu xuống sách hết.Không ai nói năng một câu gì.Tôi mất cảnh giác vì đang vui,quay xuống hỏi N.đen:
-Mày bị sao thế thằng Bao Công-Tôi lấy tay chọt lét nó
-Để im tao học,mày ồn quá-Nó hắt hủi tôi,làm như chăm học lắm ấy.
-Tao cú đầu mày giờ chứ học.Mày thích học không...?-Tôi đưa nắm đấm dí dí đầu nó.
-Thế anh có muốn học không-Một giọng nói như sét đánh giáng xuống giữa tháng ba.Tôi không dám quay lại,như kiểu Từ Hải đạp mìn khủng bố,ngồi im không nhúc nhích.
-Anh đứng lên cho tôi!-Tôi như cái máy đứng dậy,nghiêm hơn cả lúc chào cờ
Máy quay đĩa bắt đầu quay.Vol này có tổng cộng 10 bài single.
Bắt đầu là Intro,rồi tiếp đến là nghiêm túc,đạo đức,trật tự,tôn trọng,ảnh hưởng,kiến thức,cá nhân,tập thể.Nó chỉ kết thúc với bài Ra khỏi lớp.Tôi không quan tâm,đang vui mà,đứng cửa tôi quen rồi.Vẫn mỉm cười mà chấp hành.Thấy tôi thấy thế chưa buông tha tôi.Ông viết một tờ giấy có dòng chữ:Thích nói chuyện nên thế này và bắt tôi cầm tờ giấy ra đứng ở cửa cho thiên hạ đi qua dòm.
Tôi vớ cái bút,nhét vào túi quần lên lĩnh tờ giấy,oách như tướng quân đi lĩnh chỉ hoàng thượng dưới con mắt bá quan văn võ.Ra khuất bóng ổng là vẽ lên hai cái mặt cười to tướng.
Một cho tôi,một cho Ngữ Y!