CHAP 32:TAY ĐÔI
Đúng như tôi suy đoán,viện binh tôi tớ bốn người:Nhân đen,lão anh tôi,anh bốn mắt thủ môn và ông anh vợ.Bên địch năm ,bên ta năm,dù hơi bất lợi là tôi cũng hơi mềm đòn .Tôi thầm nghĩ kệ,cứ đánh hết,dù sao cũng thập toàn tin tưởng vào quân ta.
Nhưng ngược lại hoàn toàn với tôi nghĩ,ông anh vợ tôi bá đạo thập phần.Vừa nhìn thấy ổng là cả lũ năm thằng đang say máu mà cũng phải dừng lại,dáng vẻ sợ sệt,mặt thì cấm sầm xuống đất.Lão mắt kính thì liên tục chửi rủa:
-Sao,tụi mày dạo này ăn nhầm thuốc liều dám đụng với em tao hả?
Ông anh trai tôi với thằng Nhân đen đỡ tôi dậy.Lần đầu tiên tôi thấy ánh mắt của ông anh trai đầy lo lắng và quan tâm đến thằng em bên bết và mềm đòn đến vậy.
Lão bỏ tôi cho thằng Nhân tiến về từng thằng một.Cứ tới một thằng là tiếng bốp vang lên.Năm thằng năm cái tát,tôi thì ngơ ngác há hốc mồm ra:
-Tụi mày biết nó là ai không,em ruột tao đấy.Tụi mày không nể mặt tao hả?
Ông anh vợ tôi tiếp lời:
-Năm thằng tụi mày,đánh một mình nó có nhục không.Thằng Huy ở xóm mày hay bị đánh nên giờ ra đây trút giận tụi nhỏ hả.Cái tính
mày chỉ có thế thì đi đâu cũng bị đánh thôi.
Ông anh vợ đi lại chỗ tôi,giơ tay giơ chân lên xem tôi có sứt mẻ gì không:
-Sao!Tụi này hôm qua cũng chặn em đánh đúng không?
-Dạ,là nó sai mấy thằng kia đánh em.
-Giờ em tính làm sao?
-Để em cạch tay đôi với thằng Huy.
Ông anh vợ nhìn tôi ngạc nhiên,đưa ánh mắt khó xử sang dò ông anh trai tôi:
-Minh,cái này mày giải quyết,tao không dám xen vào?
Ông anh trai tôi nhìn tôi,ánh mắt dịu lại.Hẳn trong lòng ông anh trai tôi hiểu rõ,thằng em của ổng muốn tự mình giải quyết việc của nó ,tự mình muốn đương đầu như lời ba từng dạy.Dù gì xảy ra thì mình cũng có lý do phải chịu trách nhiệm.Hơn nữa,chắc ông lão trời đánh nhà tôi hiểu thằng em đang đang chắc cú trong lời nói không muốn liên lụy đến ông anh đã cuối cấp.Nó đang nhìn ông với ánh mắt hoàn toàn tin tưởng.
-Ừ,để nó đánh đi.Nó quyết gì thì trời cản.!
Tôi cười quay sang nhìn thằng Huy,nó vẫn run như cầy sấy.Tôi nhìn nó và liếc mắt ra chỗ tôi đứng.Tôi đẩy Nhân đen ra khỏi tôi dù biết rằng nó lo lắng tôi sẽ thua.
-Tao khinh cái trò hội đồng của mày.Giờ tao với mày thôi,chẳng cần ai giúp cả!
Thằng Huy hơn tôi một khóa trong trường,nhìn có vẻ là công tử nhà giàu,chắc chưa biết đánh nhau thực chiến là gì.So phần nó hoàn toàn thua thiệt với tôi,vì xóm tôi với xóm dưới hồi nhỏ tới lớn đi đâu cũng đánh nhau giành lãnh thổ.
Nó căm tôi lắm ,nghe tôi nói thế cũng nhảy vào ăn thua.Tôi bình tĩnh đạp vào bụng nó,nó văng ngược ra.Không việc gì phải vội vàng,đứng lại nhìn nó lăn dưới đất.Nó nhục nhã đứng dậy lao vào tôi tiếp.
Khom người,tôi thọi vào bụng nó,nó gập người xuống.Tôi ôm ngang hông nó,lên gối,nhắm thẳng.Nó ôm bụng sóng xoài dưới đất.Tôi bồi thêm nó mấy đạp,trả thù hôm qua,trả thù mày đánh lây thằng Nhân bạn tao này.Tôi nhảy lại túm tóc đó định bồi cú đấm vào mặt,coi như cái tôi nó làm chị Xuyến khóc.
Nhưng thấy nó bị đánh,bản tính hiền lương tôi trỗi dậy.Nó chắc cũng mến chị Xuyến,nhưng nó lại khiến chị khóc,và giở trò với tôi.Thảo nào có lần chị khuyên tôi với Ngữ Yên,đã nói về sự tù túng đó.Lúc đó tôi cứ nghĩ là chị nói tôi,thực chất chị đang bộc bạch tâm tư của mình.
Tôi hạ tay,không đánh nó nữa,chỉ thả tóc nó ra,coi như xong hết.Nợ nàn trả đủ,mặt mũi cũng đã lấy lại.Vậy là xong.Thử xem sau này nó có dám làm gì tôi nữa không.
Nhân đen đỡ tôi,cùng ba ông anh đi ra quán nước xe bus.Mặt mày nó vui lắm.Ngang qua bốn thằng chó dại còn lại,tụi nó cứ cúi gằm xuống đất,chẳng dám nhìn lên.
Lão anh tôi thì ghé nhà thuốc tây,mua bong băng và gạc về lau cho tôi.Tôi với mấy anh còn lại thì ra quán nước ngồi trước.
-T,mày thấy Minh không,nó là thằng lao ra khỏi lớp kệ cho đang học đấy.-Anh vợ tôi thấy tôi nhìn lão anh,nói.
-Ừ,lâu rồi tao mới thấy thằng Minh nóng vậy,từ năm ngoái tới giờ-Anh bốn mắt gật gù.
Chẳng là ông anh trai tôi,theo lời kể của bậc tiền bối lên lớp 10 cũng từng bá đạo.Bị ông anh vợ tôi ghét ,nhưng ông anh vợ tôi chỉ rủ ra
cạch tay đôi.So kè mãi rồi cũng thành thân.Hồi đấy ông anh vợ tôi là hàng bá đạo,nên việc ông anh tôi dám so kè đấy lan truyền,trở thành truyền kì.
Tôi cũng hoàn toàn bất ngờ về ông anh tôi,ở nhà chẳng bao giờ gọi là đánh em út thực sự cả.Hoàn toàn tĩnh lặng trong mọi chuyện,hay cười,giỡn,chửi tôi.Qua chuyện này tôi mới cảm thấy hết được tình anh em khi tôi lớn hơn một chút.Có anh nào mà không thương em,có người anh nào mà không lo lắng khi em bị đánh chứ.
Lão anh tôi trở về,lau vết thương rồi kí đầu tôi:
-Thằng ôn,đi học toàn lo đánh nhau,may mà hôm nay ba mẹ về bên ngoại không thì mày no đòn.
Tôi cười hề hề.Lần đầu tiên ông anh mắng và kí tôi tôi không hề phản kháng.
-Anh Hoàng,em nè,thằng T sao rồi.
Một nhóm nữa cỡ sáu,bảy người lại tới.Tôi hoàn toàn bất ngờ khi dân số quá đông ,dù viện binh này tới hơi trễ.
Anh Hoàng bốn mắt dẫn đến chỗ tôi,rồi chỉ tôi nói:
-Thằng T nè,vừa cạch tay đôi xong.Anh em thằng Minh có khác!
-Thằng quỷ này,con em họ em kêu nhờ em giúp đi tìm thằng nào khối mười bị đánh.Nó hớt ha hớt hải bật khóc cả lên.May quá không sao, em đi tìm nó khắp mà chẳng biết chỗ nào-Hóa ra là lạc đường .
-Thôi em về,bữa nào có dịp đi đá banh với em nghen
-Ok chú!
Anh Hoàng vui vẻ tiễn khách,tôi cũng tò mò muốn biết ai nhờ cứu tôi.Tôi hỏi anh Hoàng:
-Ai vậy anh?
-Mấy thằng trong xóm anh,chú chơi với cả em họ nó cơ à?
-Dạ em không biết ai nhờ nữa.
-Chắc con bé Yên rồi!
Tôi nghệt mặt và cười thầm,thì ra Ngữ Yên chưa hẳn quên mình,còn quan tâm và lo lắng cho tôi hả cô bạn.Tôi cũng chưa quên cô đâu,món quà của cô tôi vẫn mang theo này.
-Tao về đây Minh,xin cô đưa thằng Hoàng về trốn theo mày,giờ để cho thằng Hoàng về nhà,tao về lớp,cặp sách tao giữ.
-Ừ về đi,tụi mày để tao lo được rồi,theo làm gì nữa.
-Hề hề,anh em sát cánh bên nhau chứ mày.
Tôi cũng chào hai anh về:
-Hai anh về nhé,à quên,em nhờ anh cái này!
-Biết rồi,khỏi phải dặn nữa ông tướng,Khỏi cho Dung nhà anh biết chứ gì!
-Dạ,hì hì
-Tao thiệt khổ với hai đứa mày,đứa nào cũng dặn đừng cho đứa kia biết.Minh với tao có khi thành thông gia mất.
Ngồi mãi rồi ba người còn lại cũng lên bus đi về.Vẫn gặp lại ông cụ xe bus hôm qua.Có lẽ cụ đi bus để tập dưỡng sinh hay sao ấy.Gặp lại tôi,cụ lại thở dài:
-Lại cái thằng này,ăn rồi rảnh rỗi đi đánh nhau hoài mày!
Tôi khẽ cúi chào cụ và tọt hẳn xuống băng ghế cuối.Cười hề hề vì mọi chuyện đã giải quyết xong.Nhìn Nhân đen tính nói xin lỗi và nó chỉ cười hè hè,khen ngon lành cái vụ báo thù.
Tối hôm đó tôi rửa chén và quét nhà cho anh tôi coi như báo ơn,trước ánh mắt thắc mắc của mẹ và cái nghi ngờ của ba tôi:
-Sao bóp thuốc cho nó rồi mà vẫn bầm thế kia???