CHAP 37:SAU NÀY?
Người đối diện tôi đang suy nghĩ vẩn vơ,bị tôi hù thì giật nảy mình.Ngước mặt lên nhìn tôi,trấn tĩnh mở lời:
-Ừ,chị biết là gặp em thì có vẻ đường đột,nhưng chị muốn nói chuyện với em,vì….vì
-Vì chị Xuyến-Tôi giúp đỡ người đang bối rối.
Chị Hạnh ngồi đó,lặng lẽ gật đầu.Tôi bắt đầu thấy nóng lòng:
-Chị Xuyến có gì không chị?
-Không,nó không có gì,chẳng là lớp chị học thể dục hôm nay,nên chị muốn gặp riêng em để hỏi chuyện!
Chị Hạnh có vẻ ấp úng,chẳng giống vẻ vui vẻ như mấy lần tôi gặp,chị bình tĩnh rồi nói tiếp:
-Chị muốn biết,chuyện bé Dung nói sáng nay,em bị đánh,có phải là do….
-Dạ,không có gì đâu chị,em đá banh với tụi trong xóm,nên xô xát thôi..
-Em đừng nói dối chị,chị đã biết hết rồi.Mặt thằng Huy lớp chị cũng bầm tìm,dễ nó chung xóm với em hả?
-Ờ,dạ,thực ra …..thực ra thì….
-Em yên tâm,chị gặp em cũng giấu Xuyến mà,có gì em nói đi,chị không nói lại với Xuyến đâu.
-dạ,chẳng là anh Huy nhờ người đánh em,nhưng mà mọi việc giờ xong hết rồi,thực chất em không hiểu lắm nhưng mà em nghĩ chắc em không có gì nữa đâu!
Tôi thở dài ngồi nặn ra từng chữ trong cuống họng.
-Ừ,chị nghĩ là Huy nó tưởng em với Xuyến có tình cảm nên nó chặn đường em.
-Em với chị Xuyến,không ,làm gì có chuyện đó,em với chị là bạn bè…
Chị Hạnh có vẻ bình tĩnh của người từng trải,chị lặng im rồi nhìn về phía xa,quay lại nhìn tôi:
-Em có nghĩ Xuyến thích em không?
Tôi chết điếng với câu hỏi của chị Hạnh,thực lòng nhiều lúc với tôi,cảm giác nhớ nhung bà Nữ tặc là có thật,nhưng dẫu sao,tôi vẫn coi trọng mối quan hệ chị-em ,bạn bè này,chứ chưa bao giờ nghĩ nó sẽ đi xa đến mức ấy.
-Huy lớp chị cũng yêu Xuyến,nhưng Xuyến từ chối,từ lúc vào lớp 10,Xuyến phải chịu sự đeo đuổi của Huy dù bao lần từ chối.Huy không chịu hiểu,nên hết lần này đến lần nọ gây khó dễ.Đến khi…..
Tôi im lặng,chỉ chờ chị Hạnh kể hết câu chuyện:
-Đến khi,Huy vô tình nhìn thấy Xuyến hôn em lúc sáng 8-3.Nó chặn đánh em chắc cũng vì nhìn thấy ..
-Lầm rồi,bữa đó chỉ là vô tình…..
Dù vô tình hay không,chị Hạnh cũng không bận tâm,và dù tôi có bào chữa thế nào đi chăng nữa,tôi cũng không thể phủ nhận rằng,chính người bạn thân của chị,đang nói rõ tình cảm của chị giành cho tôi.
-Xuyến thích em thật,chiều nay nó cãi nhau với Huy và khóc rất nhiều….
Tôi lại lặng đi lần nữa,tiếng gió ù ù thổi mạnh bên tai,tựa hồ tôi hoàn toàn mất đi thính giác của mình.Chị Xuyến thích tôi,vì sao,một thằng con trai chẳng có gì là ưu điểm,thua chị một tuổi.Và giờ,tôi đang bước đi bước đầu tiên trong con đường tình cảm với Dung.
-Chị biết,cô bé sáng nay đi cạnh em là người đặc biệt đối với em,nhưng em hãy quan tâm Xuyến,từ hồi quen em,chị mới thấy nó cười nhiều như vậy.
Tôi mường tượng trong đầu cảnh chị Xuyến ,bà chị Nữ tặc ấy âu sầu như thế nào,bên cạnh thằng Huy thì đang chăm chút lo lắng,vẻ mặt chị hằn lên sự chán nản và vô cảm.Tôi phải làm thế nào đây.
-Chị biết,việc tình cảm của hai người phải để hai người giải quyết,nhưng chị hi vọng vào em.Nhờ em động viên Xuyến,đừng có lạnh nhạt với nó khi biết chuyện này.
-Dạ,em hứa.Dù có ra sao,chị Nữ…..à không chị Xuyến vẫn là bạn của em…
-Ừ,chị tin em,vì Xuyến cũng tin em!
Nói thật,lúc ấy,tôi đang mường tượng tới cái cảnh sau này tôi sẽ đối mặt với chị như thế nào.Sẽ làm sao để vẫn là tôi của lúc bình thường.Sợ rằng tôi sẽ phá hỏng mối quan hệ với chị để bảo vệ cái mối quan hệ vừa xây của tôi với Dung.Thật là khó khăn với một thằng con trai đơn giản.
-À,Huy nói với chị sáng đó……
-Dạ,sáng đó em có đánh lại!
-Ừ,nhưng mà ai giúp em,vì Huy cũng thuộc loại đầu gấu,không dễ gì nó tha cho em dễ vậy..
-Là anh của Dung…-Vừa trả lời,tôi vừa dự đoán,chị Hạnh sẽ lắc đầu không vừa lòng với câu trả lời của tôi.Nhưng tôi hoàn toàn nhầm lẫn.
-Chị nghĩ còn có người khác nữa,sáng đó,chị thấy bé Ngữ Yên trong xóm chị cũng đi tìm em..
-Dạ,chị cũng biết Ngữ Yên,là bạn thân với em,em cũng biết chuyện Ngữ Yên giúp,em cảm kích bạn ấy lắm..
Chi Hạnh đứng dậy,chào tôi và đi về,những gì đã nói,chị đã nói hết,nhưng vô tình cái gánh nặng ấy trút hết qua cho tôi,không sót tí nào.Đi được nửa đường,chị Hạnh quay lại nhìn tôi:
-Sau này cậu em khổ lắm đấy,rang mà cư xử cho khéo!
Chị cười rồi quay lại đi về phía sân vận động.Lại để cho tôi một câu hỏi mà tôi đã muốn né nó ra.Sau này?sau này thằng T phải cư xử sao,T ơi là T.
Tôi đứng im nhìn về phía sân trường vắng lặng.Cái cảm giác muốn xách cái balo và đi về nhà len lỏi trong tôi.Sau này tôi muốn ở nhà được yên tĩnh,chứ không phải đến trường để đối xử giả tạo được.Làm sao đây,khi một người chị tôi hằng kính trọng nay lại để tôi biết được cái tình cảm sâu trong lòng chị ấy.Chuyện với Ngữ Yên đã khó,giờ thêm chuyện này có lẽ là khó hơn gấp bội.Tôi đứng lặng người đi,muốn được làm hòn đá vô tri để né tránh mọi thứ.Tình cảm ư,mới ban đầu mày đẹp thế,sao giờ đã biến chất rồi.
Thở dài ngao ngán,tôi lặng lẽ bước vô lớp với ánh mắt ảm đảm của thằng mất hồn.Thằng mất hồn ấy bước vô lớp mà quên mất cái ranh giới lễ nghĩa cơ bản của thằng học trò.Đi thẳng đến chỗ ngồi,trong cái nhìn mắt tròn mắt dẹt của thầy và ngớ người của lũ bạn.Tôi gục mặt xuống bàn.Thấy tôi vô hồn vô cảm như thế,thầy cũng không gây khó dễ cho tôi.
Dung thì với tay qua tôi,mặc kệ ánh mắt châm chọc trước kia của bạn bè,dù không hiểu chuyện gì xảy ra.Nàng lay lay cánh tay tôi,tôi nhìn nàng rồi lại gục xuống.Cảm giác vừa buồn vừa khó chịu.Vì tôi hiểu rằng,với tính cách của tôi,việc tôi né tránh chị Xuyến sẽ là điều khó tránh khỏi,chỉ vì chị thích tôi trước,chị xé bỏ đi cái tình bạn ấy.Suy nghĩ trẻ con của tôi lên ngôi,và tôi tự đinh ninh mình sẽ làm theo như thế.Tôi đơn giản và trẻ con nên đừng có thích tôi.
Trống trường kết thúc tiết học vang lên.Thầy tôi bước ra khỏi lớp.Bạn bè xóm nhà lá có lẻ hơi quen với thằng T điên khùng mấy hôm nay nên ái ngại hỏi thăm.
Một bàn tay đặt lên vai tôi,nhẹ nhàng ,tôi cảm giác rõ tình cảm của người đặt tay.Phải rồi,chỉ có nàng,chỉ có Dung mới là người tôi có tình cảm.Chị Xuyến chỉ là bạn bè và chị tôi thôi.Chỉ có thế thôi.