Học Sinh Chuyển Lớp

Chap 38:AUTO CẢM XÚC
Mấy ngày đó tâm trạng của tôi cũng chẳng vui vẻ gì hơn.Đi đâu cũng thấy một màu xám xịt,trừ khi đích đến của tôi là Dung.Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ,ờ,thì không buồn mà cảnh cũng vui vẻ gì đâu.
-Dậy,đi học nè con!-Mẹ tôi giật tung cái chăn tôi đang đắp,ép buộc tôi dậy đi học
-Con không đi đâu mẹ-Tôi ngủ mơ kéo cái chăn trùm lên kín lút đầu.
Hai cán chổi ngang hông,cho câu phát biểu ba xàm của thằng ngủ mơ.Tôi lật đật bò dạy,lết cái mặt đưa đám vào đánh răng rửa mặt.Đúng là tôi chẳng muốn đi học tí nào.Lên đó lỡ có gặp chị thì biết ứng xửa sao đây.
Bình thường,tôi chuyên gia đi học trễ,vậy mà mấy hôm nay toàn thao thức tới qua mười hai giờ tôi bắt đầu mới chợp mắt được.Vậy mà sáng nào cũng phải dậy sớm,tránh lại bị cờ đỏ ghi tên,mà cờ đỏ thì có chị Nữ Tặc.Ân nghĩa dây dưa càng khó trả.
Quẳng xịch cái cặp lên bàn,tôi lững thửng chui tọt xuống chỗ thằng Hưởng đù ngủ bù cho giấc ngủ chưa tròn.Sáng nào cũng như sáng nào,đến khi trống đánh mười lăm phút hết giờ sinh hoạt mới lật đật trở về chỗ của mình.
Dung từ ngày 8-3 đã dành cho tôi sự quan tâm của nàng cho tôi nhiều hơn,nhưng một cách rất riêng,tinh tế và không thiếu tình cảm.Nàng vẫn giữ khuôn mặt lạnh băng ấy những lúc tôi buồn.Nhưng những khi vắng người,nàng lại động viên tôi,mặc dù chưa hiểu tôi gặp chuyện gì.
Ngữ Yên thì mặc dù cũng đã làm lành,nhưng cũng cần có thời gian để hàn gắn nên đôi khi,ứng xử còn vụng về,không được thoải mái như trước.Mỗi lần tôi đưa tay cốc đầu thay vì nhăn nhó và véo lại tôi,thì nàng lại đưa đôi mắt sắc ra:”không được làm thế nữa nghe chưa.”
Học trong lớp mà như là sống trong sợ hãi,cứ mỗi lần nghe cờ đỏ trực nhắc nhở thằng Phong mập hay Hưởng đù là đeo lại huy hiệu Đoàn hay bỏ áo vào thùng là tôi lại giật mình.Sợ quay lại là bà chị Nữ Tặc trong tà áo dài ,băng cờ đỏ trên tay.Hoặc giả chăng lại thò tay qua song cửa ,vỗ vai tôi thì chẳng khác gì gặp ma ban ngày cả.
Mấy ngày trôi qua,ăn không ngon dù vẫn ăn nhiều,ngủ không trọn giấc dù có ngủ bù,chị Xuyến vẫn biệt tăm.Cũng đỡ,chứ giờ có gặp tôi biết nói gì và làm gì cho hợp đây.Không lẽ sổ hết ra,lỡ lúc đó một câu:
-Chị làm gì có thích em?
Chắc tôi độn đầu chui xuống đất và bỏ luôn cả trận chung kết với lớp chị quá.
Lại một ai đó đặt tay lên vai tôi,thót tim.Tôi từ từ quay đầu lại,khấn sao đừng ra cái mái tóc lá,khuôn mặt thanh tú với cái tiếng”em trai”đằng sau thì là ai cũng được.
Linh lớp trưởng và Dung đứng ngay sau tôi,ngạc nhiên nhìn bộ dạng chẳng khác gì ăn cướp của tôi:
-Gì,gì á vẹo…Làm tao hết hồn mày!
-Lên lớp 12a5 với tao!
-Lên đó làm gì,mày tính làm gì trên đó?
-Tuần sau là chung kết,tao muốn tuần này lớp mình giao lưu với lớp anh mày.Cán bộ lớp có tao với Dung,giờ mày thay tao đại diện đội banh.
-Ừ,cũng có lí!
Tôi lò cò đi theo hai sếp đi điều trần.Cũng oách ra phết.Ngang qua lớp Ngữ Yên,tôi thấy nàng đang chăm chỉ giải bài tập,trên mái tóc dài mượt có cái kẹp màu nâu ca phê sữa.Nhìn được xíu đã phải quay đi tảng lờ vì Dung đang soi tôi từng chặp.
Lớp ông anh tôi nằm về phía cầu thang bên kia.Giờ có hai hướng đi,một là vừa hết lớp Ngữ Yên đi lên cầu thang rồi tản bộ qua một loạt lớp 12 để đến đích.Hai là cuốc bộ hết cái tầng trệt để leo lên cầu thang bên kia.Cách thứ nhất phải đi qua trạm trung chuyển,lớp 11a2.Hiển nhiên tôi nhanh nhảu:
-Ê,đi thẳng đi,rồi quẹo lên là lên luôn.
Hai người kia nhìn tôi,cố gắng để hiểu gì đó,quãng đường bằng nhau mà ông tướng.
Vừa đặt chân lên tầng hai,tầng của khối mười hai,đập vào mắt tôi cảnh náo nhiệt khác thường.Khối mười hai có khác,đúng là rôm rả.Cứ từng đôi từng đôi,đang cầm sách vở chỉ cho nhau học.Lâu lâu có đám đông gào rú cái gì đó.Khác hẳn với cái tầng trệt âm u của tôi,vào là chui tọt vào lớp.
Cái tôi để ý nhất là các thiếu nữ ở tầng này.Có thể không mang nét đẹp hay bối rối ngại ngùng so với các khóa dưới ,nhưng nữ tính và duyên dáng trong tà áo dài là không thể bàn cãi.Tôi mãi đắm chìm nhìn ngắm mà quên rằng tôi đang hộ tống ai
-Nhìn ngắm ai đấy?-Câu nói vừa dứt là một cái nhéo hông tím ngắt.
-Á,á không có nhìn,không có ngắm mà.!
Mấy anh chị lão làng gần đó,nhìn chúng tôi mà phì cười.Dĩ nhiên tôi và Dung ngại một thì thằng Linh lớp trưởng ngại thay gấp mười.Tội nó đi lẻ một mình.
-Anh ơi,cho em gặp lớp trưởng và đại diện đội banh của lớp mình.
-Á á,lớp trưởng ơi,đá banh quần ơi,có phi công gặp-Bà chị ở ban công hét lớn.
Hóa ra nãy giờ mình toàn thấy hình thức,chưa thấy nội dung,tiên với chả nữ.
Anh Hoàng và chị Ngọc đi ra.Bà chị dâu vừa nhìn thấy tôi đã cười thân thiện:
-Có gì không mấy đứa?
-Dạ,ngày mai,lớp anh chị có thể đá với lớp em một trận giao hữu không ạ
-Sao Hoàng,đội banh lớp mình đá được không?
-Dễ thôi mà,mai mấy giờ hả em!
Đang bàn tính lịch hẹn,một loạt yêu nữ nữa thò đầu ra,nhìn ba đứa tôi,mà tôi chắc hẳn nhìn tôi nhiều nhất.Rồi tôi nghe một loạt tiếng gào rú bên trong:
-Minh,em trai mày dễ thương quá!
-Tao kết từ trước,đừng giành chứ?
-Xí,tao kết từ hôm trước,hôm đá banh ấy.
Tôi cười mỉm,giả bộ không quan tâm.Vẻ mặt không giấu nổi vẻ dương dương tự đắc.
-Im ngay,mấy cái bà này,em rể tôi khỏi phải giành
-Em tôi mà mấy bà ,tha nó đi,nó chưa biết gì đâu.
Khỏi cần phải nói,cặp song sát hai ông anh ruột-vợ bước ra,nhìn ba đứa tôi vẻ mặt khiêu khích:
-Giờ tính sao,chắc biết thắng chưa phục nên lên tính kiếm thêm thể diện à.
-Lên tính xem giờ đá lại ăn mấy trái đó mà-Tôi để hai tay lên đầu,nhìn ra bên ngoài,kiểu như không thèm chấp hai vị tiền bối.
-Á,à,được,để xem mai làm ăn sau nhé.Mai tụi anh sẽ có quà cho riêng thằng em.-Ông anh vợ tôi trầm ngâm,chắc đang có âm mưu gì đó.
-Thôi mày về đi,đứng đây lớp tao nó loạn mất,về đi,lẹ lên.
Lão anh trời đánh,đuổi tụi tôi về,trong cái nhìn đầy khó chịu của chị Ngọc,cái hằn học của ba đứa tôi.Làm mất mặt thằng em này.
-Em về nha chị Nhung,chị làm sao thì làm,anh trai em cộc lắm đấy.
Ra đi để lại tang thương,lần này thì chị Ngọc mắt long sòng sọc phùng mang trợn má,véo ông anh tôi la oai oái.Ba đứa tôi bịt miệng cười rồi ù té chạy.Sau lưng bầy yêu nữ vẫn lảnh lảnh gào:
-Rảnh lên đây chơi nha cậu bé..
Tôi đâu có dại mà mò lên lần nào nữa cơ chứ.Lên đó không bị ông anh trai ăn hiếp thì cũng bị cái đám ma nữ giả tiên nhân này ăn thịt mất.Mai đá banh rồi,vui lên nào.Chỉ có xỏ giày và đứng trên sân,những âu lo mới tan biến được.Còn một tuần nữa thôi,hãy mơ về chiếc áo vô địch nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui