Học Sinh Chuyển Lớp

CHAP 54:HUẤN LUYỆN NGOẠI KHÓA
Thời gian càng về cuối, thì việc học hành của tôi càng căng như dây đàn. Dung thì càng ngày càng gắt gao với tôi hơn, hễ làm cái gì mà nàng thấy không vừa ý là bị lườm liên tục. Lão anh tôi ở nhà thì thừa nước đục thả câu, đánh tôi như mưa, coi như thú vui giải trí sau giờ học căng thẳng.
Chịu bao trăm ngàn khổ cực , thành quả cũng không phải là ít, trái lại nó có vẻ vẻ vàng gấp trăm lần bình thường. Ngay cả thầy chủ nhiệm của tôi cũng bất ngờ:
-Tháng này, thầy thấy thiếu thiếu cái gì đó?
-Thiếu gì hả thầy?- Lớp tôi lo lắng.
-Sao không thấy thằng T trực nhật.
Cả lớp tôi ầm ầm ôm bụng cười. Thầy tôi cũng vui vẻ:
-Dạo này sao hiền đột ngột vậy em, lớn rồi hả?
-Nó dậy thì thầy ơi-Thằng Phong mập bơm đểu ngay.
Cả lớp tôi cứ thế mà ôm bụng cười tôi ngặt ngẽo, tôi thì mặt đỏ bừng, đưa tay gãi gãi đầu. Chí ít cũng trừ nàng, nàng nhìn tôi cười tít mắt, gần một tháng quản giáo, học sinh đặc biệt đã có kết quả tốt.
Sở dĩ thầy tôi thấy thiếu gì cũng đúng, vì bình thường, một tuần trực vệ sinh lớp thì tôi đã được mặc định một ngày. Gọi là vé con cha cháu ông, theo lời gọi của đám bạn tôi, nhưng tôi thường xuyên đi muộn nên bị ứ đọng lại, tội càng thêm tội.
Việc đối nội đã xong, đối ngoại tôi hoàn toàn tin tưởng Ngữ Yên. Sổ chấm điểm buổi sáng của tôi tháng này ẵm chắc cái hạnh kiểm tốt, thế nên nàng sẽ dễ dàng chiếu cố cho tôi hơn. Mội người làm quan cả họ được nhờ, tôi lại quen toàn tai to mặt lớn, hai cờ đỏ, một lớp trưởng, và một bí thư.
Tuy nhiên không thể thiếu sót khi bỏ qua kẻ thù, sau vụ Huy, nó ít giáp mặt tôi hơn, có khi vô tình gặp thì ẩm ờ cho qua chuyện. Tuy chưa thể xóa hẳn thù hằn nhưng ít nhất nước sông không phạm nước giếng.
Ánh mắt theo dõi tôi bắt đầu ít dần, chắc là ai đó soi mói tôi thôi. Rồi vào thời điểm cuối kì tôi được thoát ra hoàn toàn. Không còn ai soi
mói, không còn ai đeo bám. Không phải rợn da gà khi đang vui vẻ vì nó nữa, nhưng như thế là quá đột ngột, đơn giản nó làm cho con người ta cảm giác gì đó không quen. Kẻ thù buông tha quá dễ dàng thì bản thân cần phải đề phòng hơn.
Đợt thi cuối kì năm đó trải từ ngày 10-15 tháng 5 với tất cả các môn, vì vậy tôi căng sức ra ôn lại tất cả. Chỉ có mấy công thức hoặc bài nâng cao anh văn thì hoàn toàn không hiểu lắm. Vì mấy cái này mỗi lần thầy dạy, tôi đã yên vị ngoài lớp vì được “mời” ra theo cách lịch sự.
Nhân đen thì chắc nó học rồi cũng chẳng khá hơn tôi, Dung thì loại ra khỏi danh sách ngay tức khắc, vì đơn giản tôi có gan to thế nào cũng không dám một mình lên nhà nàng nữa. Hơn nữa phải tạo bất ngờ, cho nàng thấy thằng T này không phải là thằng cần giúp đỡ mới gặt hái được thành quả.
Lết thết lên phòng gõ của chị gái:
-Chị Thanh, em nhờ xíu.
Bà chị đầu của tôi, năm nay đã học xong, giờ đang về nhà chuẩn bị chờ nhận bằng. Nên thuộc loại không công ăn việc làm lo phụ trợ, mẹ tôi bắt phụ giúp hai đứa khi hỏi han , nhất là với ông anh tôi cần người tư vấn.
-Gì đó, cậu Út nhờ chị cái gì?
-Bày em anh văn nhé!
Bà chị tôi lắc đầu:
-Chị mới về, cậu tha cho chị, cho chị nghỉ ngơi đi chứ!
-Đi, em sắp thi rồi, giúp em nào, không bị đuổi ra khỏi lớp chọn nhục mặt lắm.
Lưỡng lự một hồi chị cũng gật đầu đồng ý. Ở nhà, tôi hoàn toàn hiểu rõ tính của bà chị này nên bất đắc dĩ lắm mới nhờ vả. Đúng chóc tôi dự đoán, mới học thêm được nửa tiếng, tiếng quát tháo đã om xòm khắp nhà:
-Cái gì thế, em không biết làm cái này á hả?
-Sao mày dốt thế hả em!
Một tràng quát tháo, tôi toát cả mồ hôi, chống chế yếu ớt:
-Dữ vậy, do em không được rõ chứ bộ!
-Thì chia như này, chị đòi chia sao.
Chị tôi cốc đầu tôi liên tù tì, đưa công thức với ví dụ chỉ tiếp cho tôi. Mới được một tiếng rưỡi tai tôi đã ù đặc cả lên, chị tôi thì phát mệt với cậu út ở nhà, học hành gì mà lủng thủng lỗ chỗ.
-Tiếp đi chị! Dạy em tiếp.
-Học đúng giờ, vậy là đủ rồi, nhồi nhét chỉ tổ hại, chưa nghe câu ngu dốt thêm nhiệt tình bằng phá hoại chưa.
-Nữa đi, em học được nữa mà!
-Cậu có động lực học, chứ chị hết động lực dạy.
Nghe câu đó, tôi xách bóp thẳng xuống quán caphe của thằng bạn cấp II, mua cho bả một ly cacao lạnh, coi như là bồi dưỡng. Nghĩ lại hồi xưa thầy dạy thì không chịu học, giờ phải khổ sở cầu đạo.
-Đây, tiếp được chưa!
-Ừ, rồi,lanh nhỉ. Mà chị hỏi?
-Chị hỏi gì, hỏi lẹ còn học?
-Chị nghi cậu có động lực khác?
-Ừ, thì học hành phải cố gắng chứ.,
-Xạo, nói thiệt đi.
Bất đắc dĩ, tôi phải khai thiệt với bà chị. Chạy ra cửa phòng ngó xuống nhà, đề phòng mẹ tôi không nghe lén được chuyện này. Gì chứ biết tôi có thương ai đó dễ tôi bị cấm vận đi chơi la cà quá.
Ngồi kể sạch trơn cho bà chị, chị tôi gật gù:
-Con bé ấy tốt tính đấy, chị thích nó.
-Nhưng mà chị thích ai?
-Cô bé Dung ấy, lạnh lùng nhưng đầy quan tâm.
-Ờ, thì….
-Cậu không hiểu hết được đâu ,con gái người ta ý tứ lắm, học tiếp thôi.
Với quà đút lót cộng thêm sự quyết tâm tôi nài nỉ bà chị học thêm được tiếng rưỡi nữa. Đúng là kiểu đầu đất như tôi phải có kiểu vừa học vừa áp lực vừa ăn chửi này thì mới tiếp thu nhanh được. Mệt nhoài vứt cái bút chì xuống bàn, tôi ngồi dựa hẳn vào ghế như thằng phạm nhân vừa qua cơn cực hình.
-Chị Thanh, mà chị không cấm em à?
-Chuyện gì, à yêu đương chứ gì?
-D…….Dạ!
-Cấm làm sao được, nhưng cậu phải ráng lo học hành chăm chỉ, chứ yêu đương mà học hành giảm sút thì nghỉ, còn học hành tiến tới thì chẳng có gì phàn nàn cả.
Tôi cười và cảm ơn ông trời, đã cho tôi một bà chị tuy có phần hơi hung tàn với em út nhưng tâm lý và luôn chỉ bảo tận tình.
Tối hôm đó, ba mẹ tôi thì bất ngờ trước kiểu của hai thằng con trai, vừa buông đũa một cái là xộc thẳng vào phòng học bài.
-Mày xem hai em mày sao thế Thanh?
-Không có gì mẹ, sắp thi rồi!
-Hai cái thằng này.
Hai thằng tôi ngồi trong phòng lườm nhau, kiểu như:
-Chú em sẽ ngủ trước anh thôi!
-Ông không có động lực bằng tôi đâu.
Màn đọ mắt kết thúc là hai anh em tôi hí hoáy nhảy vào cắm cúi viết viết.
Lão anh tôi gục ngủ trên bàn từ lúc nào, tôi thừa cơ giang tay véo và bóp cổ lão lắc lắc dậy.
-Bốp.
Ú ớ, tôi choàng tỉnh dậy, đã yên vị trên cái giường từ lúc nào,lão anh nhìn tôi cười hè hè, hóa ra nãy giờ tôi mơ ngủ:
-Còn non xanh lắm.
Vừa vác cái balo, tay vừa xoa bụng no căng, tay kia xoa má, tôi hào hứng đi học sớm để hít thở không khí trong lành. Tây Nguyên sáng mùa này hay có sương, đi vào giờ này mà có nàng nắm tay thì tuyệt nhất.
Nhân đen đi từ trong hẽm ra, mắt nó nhìn tôi. Tôi cũng nhìn nó:
-Mày không đi học à?
-Mày đi học à?
Chợt sững lại, tôi chết điếng người trong khi nó ôm bụng ngặt nghẽo:
-Mày quên sắp thi nên buổi nâng cao được nghĩ à..
-À, ừ, tao quên…
Lủi thủi xách cặp về nhà trong ánh mắt bất ngờ có phần sững sờ của mẹ tôi, tôi phịu mặt ngồi xuống phòng khách. Đầu óc chứa nhiều quá nên bắt đầu đểnh đoảng.
Chiều lên lớp sau thằng Nhân đen, chưa kịp dặn dò nó đã lãnh ngay hậu quả:
-Sáng đi học vui không?
-Tính lên học với chị cờ đỏ à?
-Học hành siêng quá!
Nàng chỉ nhìn tôi cười và lắc đầu. Tôi mặt cứ sượng cả lại:
-Ờ, thì….
-Học hành nhiều quá hay sao mà đểnh đoảng vậy….
-Ừ, thì quên thôi mà.
-Chắc lại trốn đi thăm ai đây…
-Bậy quá, tính lên nhà Dung học đó mà!
-Dám sao?
Khỏi phải nói tôi cứng họng thế nào, nghĩ lại lão anh vợ trời đánh với bữa cơm ngượng ngùng đó, tôi vẫn còn sợ sợ. Chưa kịp nói câu nào thằng Nhân đã kẹp cổ tôi đi xuống căn-tin.Anh em chiến hữu đã chờ sẵn.
-Giờ anh em mình đều nằm trong diện nguy cơ, phải phấn đấu nỗ lực học hành để ôn thi.
-Nhà xa nhau thì giúp đỡ sao được.
Linh vẹo cốc đầu tôi, cho chừa cái tội lanh chanh:
-Giờ sẽ như thế này, ai thấp điểm nhất trong đám anh em thì bao chầu nước
-Lỡ bị rớt thì sao?
Nó lườm tôi tính cốc đầu tôi tiếp:
-Không được out ra khỏi lớp, giờ cứ thế mà tiến hành, out thì ba chầu.
Anh hem chúng tôi lườm nhau, đúng là khi có lợi ích thì bạn bè cũng trở thành thù. Tuy nhiên ở cái cấp 3 ấy, cái thù ở đây chỉ là ganh đua , chứ không hề ganh ghét như khi đã lớn lên sau này. Cụng ly quy ước, uống sạch ăn thề:
-Chơi thì chơi, ngán gì!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui