CHAP 90: TRÁO ĐỔI.
Vậy là dưới sự nhất trí của đám anh em chiến hữu, chúng tôi cụng ly ăn thề, quyết tâm đưa bang phái trở thành đệ nhất bang phái giang hồ, có tài có đức, tuyệt nhiên phải khiến mấy nhóm khác phải kính trọng.
Chuyện của tôi và Dung vẫn dần dần trôi qua theo thời gian, tuy nhiên tình cảm là thứ khó mà cắt đứt như một lời nói đầu môi, như gió thoảng qua. Nó dây dưa, dùng dằng khiến cho con người ta yếu đuối tâm hồn đi.
Hiệu ứng đầu tiên là cả lớp bất ngờ về phong độ của cả nhóm tôi, cái nhóm rớt hạng ấy nay bỗng nhiên chăm ngoan, học hành tấn tới, hăng say đua tranh. Dẫu rằng chỉ còn mấy ngày nữa là tháng chín đi qua, nhóm tôi chắc cũng không thể leo cao, nhưng chí ít hùng tâm tráng khí cũng ảnh hưởng nhiều đến nhóm khác. Vi phạm thì vẫn vi phạm, nhưng số lần cũng như tội danh càng lúc càng ít đi.
Cái bất ngờ thứ hai của cả lớp là thằng thủ lĩnh khởi xướng phong trào vượt khó ấy, cái thằng con trai bàn giữa lớp, giờ mặt luôn đăm chiêu, ít cười hơn, ít vui vẻ hơn. Tuy không phải đóng băng hoàn toàn khuôn mặt, nhưng chí ít nó vẫn có những thay đổi khiến cho người ta bỡ ngỡ. Ngay cả Nguyệt đôi lần cũng muốn mở lời tâm sự, nhưng bị tôi nắm thóp cái ý nghĩ, vội quay qua nói chuyện phiếm để cho cô bạn biết rằng tôi vẫn bình thường.
-Chà, bất ngờ quá T, ngoan dữ vậy sao!
-Dạ…..!
-Cả tuần giờ chỉ còn một lần đi học muộn!
-Dạ, tuần sau sẽ không có đi muộn nữa, Thầy!
Hiển nhiên thầy tôi cũng đâu cần quan tâm tới lí do vì sao tôi thay đổi chứ, chỉ biết rằng cái thằng nghịch như quỷ trong lớp nay bỗng nhiên ngoan ngoãn đột xuất. Học hành chăm chỉ hẳn lên, thì với một người Thầy, điều đó còn gì vui bằng.
Cả lớp tôi nhìn tôi đầy bất ngờ, chỉ riêng có những thằng anh em, thêm cả Nguyệt nhìn tôi ánh mắt đầy thương hại. Thằng Hải lớp trưởng từ đó cũng hạ chiến sự leo thang, bởi vì chẳng còn lý do gì mà phàn nàn với tôi được nữa.
-Sư huynh bị sao vậy?
-Sao là sao cơ?
-Sao mặt mày u ám vậy?
-Không có đâu, tại sư muội có người kia rồi nên thấy sư huynh không tươi thôi.
Tôi nhanh chân chuồn vào lớp, lấy lí do sợ cô sư muội đánh, chứ thực ra là muốn trốn tránh những câu hỏi đâm trúng tim đen của mình thôi. Nhưng những người nắm được yếu điểm của tôi còn nhiều lắm.
-T bị sao vậy?
-Yên hỏi vậy là sao!
-Cứ khang khác thế nào ấy!
-Thế nào là thế nào, vẫn đập chai như thường đấy thôi!
-Đập ve chai ấy?
-Hehe, có đập cũng kiếm được tiền nữa!
-……..!
Ngữ Yên im lặng nhìn tôi, vẻ thở dài ngao ngán, thay đổi của tôi không rõ rệt, không quá giả tạo như lúc đeo mặt nạ, nó như bản chất của tôi khi đứng trước một vết thương nào đó. Khiến cho cô nàng đứng cạnh tôi cũng không thể nào lí giải. Và tôi cũng không cho Ngữ Yên có thời gian suy nghĩ về tôi:
-À…bữa trước!
-Bữa trước sao?
-Làm sao mà khóc!
-À,..ừ, qua lâu rồi mà!
-Liên quan đến thằng Minh An!
Ngữ Yên cũng không chịu nói, lắc đầu và nhìn lảng tránh, và không chịu nói cho tôi biết. Trong đầu tôi xâu những sự kiện lại, Ngữ Yên trả vé xe bus cho tôi, thằng Minh An biết chuyện tôi lạc mất vé, và cuối cùng là Ngữ Yên khóc, thằng Minh An ra dỗ. Rõ ràng nếu không nhầm thì trật tự sẽ là: Minh An lấy vé xe bus của tôi, Ngữ Yên vô tình biết, đòi trả vé, và giữa hai người có tranh cãi. Cuối cùng Ngữ Yên khóc cũng lại vì tôi.
-Mình về lớp nhé!
-Ừ, T về nha!
Ngữ Yên cũng thở phào nhẹ nhõm vì không bị ép cung, và tôi thì cũng không muốn nhắc đến chuyện tình cảm làm gì nữa. Có lẽ hình bóng Dung vẫn còn một sức nặng nhất định trong lòng tôi. Cho dù đôi lần tôi đã làm dao động hình bóng ấy.
Ải cuối cùng mới là cái ải khó qua nhất, bà chị Nữ tặc. Bởi vì chị không quá hiền dịu nhu mỳ như Ngữ Yên, và cũng không quá cá tính như Dung, không mang cái thấu hiểu rõ tấm lòng như Nguyệt, và đặc biệt là tuổi tác cao hơn tôi, khác hẳn với Bé Uyên. Ở bà Nữ Tặc như cái nơi tôi trút bầu tâm sự, những câu hỏi ngốc nghếch, và cũng là nơi tôi phải lắng nghe những lời khuyên đúng đắn. Vị thế khác xa với những người còn lại.
-Buồn cái gì hả em trai?
-Em có buồn gì đâu!
-Không có sao!
-Không, chỉ không thấy em cười rất tươi sao!
-Có rớt lệ trong lòng không thế!
-…….!
-Chị lại đâm trúng tim đen à!
Có bao giờ tôi gặp chuyện mà bà chị này không đâm trúng tim cơ chứ, nhưng khác với lần trước, thuốc chữa liền vết thương, chị không còn chỉ cho tôi kiếm nữa, tôi phải tự mò mẫm trong trăm ngàn phương thuốc để tự mình tìm giải dược. Mà khoản “ thuốc chữa” tôi là thằng đại dốt.
Đôi khi lướt qua Dung, tôi không cầm được ý chí kiên định của mình, vô tình buột miệng ra câu gì đó hỏi thăm. Dung không phản ứng gay gắt, lặng im nhìn tôi, đôi mắt ấy hình như đỡ vô cảm hơn, nhưng rất nhanh, tôi nhận ra mình đang làm gì, và quay lưng đi, tuyệt nhiên không chờ câu trả lời của người ấy.
Đôi khi Dung sánh bước bên thằng Hải và thằng Minh An, tôi cảm thấy mình buồn ghê gớm, có cảm giác gì đó, muốn đạp văng hai thằng kia để tôi sánh bước bên nàng, nhưng đó cũng chỉ là cảm giác trong lòng, hoặc đơn giản được biểu lộ qua cái nhìn thoáng qua của tôi, Dung vẫn cười và có vẻ cười không được tự nhiên cho lắm. Bởi vì cái nụ cười đẹp nhất của nàng đã dành ột thằng T, không phải tôi và cũng chính là tôi, thằng T lúc xưa.
Quay lại hí hoáy giải giải đáp đáp, cuốn đề toán chung với lũ bạn. Dạo này hễ đến lớp tôi luôn kiếm việc gì đó để làm, tuyệt nhiên không dám đụng đến cái mp3 nữa, bởi nó có những lời hát đụng chạm đến niềm tâm sự, hay đơn giản nó là cái bộ nhớ chứa những dung lượng kí ức nhất định, những thứ mà tôi không muốn mà cố gượng ép chôn vùi.
Có lúc, nhóm của Dung bí bài Hóa, và tất nhiên phải nhờ cứu viện, và đương nhiên tất thảy mọi người đều muốn nhờ tôi. Và nàng cũng là nhóm trưởng, vậy là nàng phải thân chinh mang đề xuống nhờ tôi:
-Ờ, mình nhờ xíu!
-Gì vậy?
-Chỉ mình bài Hóa!
Sau một hồi tận tình chỉ bài, mặt tôi vẫn không hề ngước lên mình khuôn mặt đang cúi xuống. Bài giải tôi làm một cách rõ ràng, tận tình chắc nàng cũng không có gì để hỏi.
-Dung..à Bạn hiểu chưa?
-Ờ, rồi.Cảm ơn Bạn!
Đối với nhiều người, khi được xưng là Bạn hẳn là vui lắm, riêng tôi thì không, bạn ở đây chứng tỏ tình cảm của chúng tôi đã tụt xuống một bậc, vì chính hai đứa tôi, đều mang cái tự tôn quá lớn, và cũng chưa có động lực để phá vỡ bức tường ấy.
Và tôi lại cắm đầu vào học, cắm đầu vào tu luyện đạo đức, bỏ mặc những ánh mắt nghi ngờ, những cái nhìn thiện cảm về vẻ ngoài hiền lành, bỏ mặc ánh nhìn ái ngại đáng thương. Cố gắng cho đầu óc luôn hoạt động hết công suất, dù biết rằng đâu đó, mái tóc ngang vai, nụ cười và hình dáng của một ai đó vẫn len lỏi trong những góc khuất tâm hồn tôi.
Hãy đánh thức tôi khi tháng chín kết thúc, nhưng có lẽ tôi đã ngủ quên quá lâu. Ngủ đã quá nữa tháng mười trong hình hài mới, ngủ quên thời gian, và dường như gò ép mình quá lâu, việc học chăm chỉ đối với tôi nay đã hơi quen thuộc, trầm tư suy nghĩ, chỉ lâu lâu mới phát ngôn cũng dần trở thành tính cách. Nếu không có những cái miệng ồn ào kia, tôi quên mất rằng 20-10 đã gần kề.
-Sắp 20-10 như năm ngoái nhỉ!
-Lại bốc thăm à?
-Chứ sao, giờ đủ rồi, nam nữ đồng đều!
Mặc kệ cái lũ rỗi hơi, tôi gom đống tài liệu trên bàn, toan đứng dậy ra về:
-Khoan, chưa bàn đã đòi về là sao-Thằng Hải ngăn tôi lại.
-Nói đi, không hứng cãi nhau.
Nó bấy lâu nay vẫn chứng kiến tôi lầm lì, nay cái kiểu ăn nói nhát gừng này thì cũng không nói thêm một câu gì nữa.
-Tao ý kiến thế này!- Phong mập lên tiếng.
-Gì?
-Năm ngoái thằng Vẹo ăn nói khô quá, giờ nên để một người mồm miệng dẻo quẹo đứng lên làm trò, thằng Hải thì loại, nó chẳng có độ mướt cần thiết.
-Vậy theo mày là ai!-Thằng Hải cay cú vì bị cướp uy quyền nhìn thằng Mập.
-Là nó!
Cả lũ nhìn theo hướng tay nó chỉ, ngón trỏ của nó vòng vèo và chỉ đúng vào nó:
-Tao có đủ độ mượt mà cần thiết, cứ để tao!
Sau một hồi kiểm tra năng lực như kiểm định gia cầm, cả lũ mới thống nhất cho thằng Phong làm MC. Tôi chỉ chờ có thế, ôm cái đề vừa đi vừa đọc bước ra khỏi cửa lớp mà không còn ai cấm cản nữa. Thằng Vũ nhìn tôi, mỉm cười và bước ra theo. Kể cũng lạ, từ ngày chơi thân, nó một phần trở nên giống tôi ở cái tính bát nháo, và tôi thì giống nó ở cái khoảng mặt câng câng không quan tâm xung quanh. Vị thế đã thay đổi, tôi rơi vào trạng thái chờ đợi của nó khi xưa với Ngữ Yên, nhưng tệ hơn là tôi chẳng biết tôi chờ cái gì nữa.
Cả tuần sau đó, chẳng biết vì sao tôi bị cách ly, hễ xuống căn-tin muộn là đám anh em đang bàn chuyện bỗng nhiên im bặt, rồi gượng gạo chuyển chủ đề để che giấu chuyện gì đấy. Thằng T ngày trước có lẽ nắm đầu từng thằng hỏi cho ra chuyện, nhưng thằng T ngủ say thì khác, cười và cố nói chuyện phiếm với mọi người nhiều hơn.
Giờ ra chơi, chúng nó cũng tách riêng tôi ra, chui tót ra ban công hoặc cái ghế đá xa xa, lâu lâu quay lại nhìn tôi ánh mắt dè dặt. Chắc có lẽ mình sắp bị loại ra khỏi nhóm bạn này rồi, mình gò bó tụi nó quá chăng? Nhưng chẳng sao cả, mình vẫn là mình mà.
-Bạn trai tiếp theo, mời bạn T!
Nguyệt mở tờ giấy, đọc lớn tên tôi khi tôi mải mê cắm đầu xuống bàn. Lững thững cầm gói quà, giấy gói màu xanh phớt, bên trong là chiếc đĩa Quang Dũng và một thỏi kẹo bạc hà. Chắc ngoài Dung ra, đứa nào mà nhận được món quà của tôi coi như xui tận mạng, hoặc tôi sẽ bị chửi te tua vì mình chọn món quà quái dị. Chẳng hiểu sao ma đưa lối quỹ dẫn đường thế nào, tôi lại đặt hai thứ đấy vào hộp quà, và cũng chẳng hiểu vì sao, tôi lại để giấy gói màu xanh phớt.
Ngày lễ 20-10, Phong làm MC bốc cái hộp tên bạn gái, Nguyệt bốc tên con trai. Lượt của tôi là lượt số chín, con số vĩnh cửu à? Có gì là vĩnh cửu không?
-Và giờ đến bạn nữ may mắn nhận được quà của anh Ôn Thần nhóm tôi, vâng xin mời…..à…..à!
-Là ai thế?
Tôi chẳng quan tâm, đưa mắt nhìn xuống cái đề Toán nãy giờ lăn lộn mãi chưa giải ra, mong rằng cái nghi thức này sớm kết thúc:
-Mời bạn bí thư lên nhận quà của bạn T!
-Bí thư là đứa nào?-Tôi ngốc nghếch hỏi mình.
Dung đứng dậy, khiến hình bóng đó vô tình lọt vào ánh mắt của tôi. Nội tâm vốn đã gượng ép yên bình nay bỗng nhiên vì hình bóng đó mà gợn sóng trở lại, có chút gì đó ngại ngùng, có chút gì đó sung sướng, nhưng tuyệt nhiên chẳng hề lộ ra bên ngoài.
-Bạn T có thể nói gì với bạn Dung!
-Ờ….chúc Bạn Dung vui vẻ, 20-10 ý nghĩa!
-Còn gì nữa!
Tôi bỏ mặc thằng mập, nhìn sâu vào đôi mắt nàng, đôi môi nàng mấp máy:
-Còn gì nữa không?
-Chúc bạn luôn cười nhé!
Câu chúc ấy ngồ ngộ, ngô nghê, và có phần ngốc nghếch, đã vui vẻ thì tất nhiên phải cười rồi. Ấy vậy mà lớp tôi vẫn vỗ tay rầm rầm. Lúc đưa quà, ngón tay tôi như có bộ não riêng, hình như chạm vào ngón tay nàng, rất nhanh thôi, nhưng cảm giác ấy ăn sâu vào xương tủy tôi.
-Cảm ơn và T luôn như thế nhé!
-Ừ, nhớ rồi!
Tôi đứng chờ Dung về chỗ rồi cũng cất bước về cái bàn quen thuộc, nhưng không phải để giải Toán mà chống tay ngước nhìn hình bóng của một người. Liệu hình bóng ấy có xa tầm tay với của tôi nữa không?