CHAP 92: MỘT BƯỚC CHÂN
-Vậy là không quay lại nữa sao?
Câu hỏi của thằng Linh Vẹo như xoáy vào vết thương cũ của tôi. Chắc có lẽ, ừ câu trả lời sẽ không. Tôi im lặng khi gió bắt đầu rì rào thổi mạnh làm những chiếc lá bàng yếu ớt rớt xuống lả tả. Dạo này đang là cuối tháng mười, trời bắt đầu có những cơn mưa liên tục, lúc nào mây cũng đen kịt, xám xịt một màu, y như cái tâm trạng của tôi vậy.
Thở dài, lắc đầu, đút tay vào túi áo khoác, tôi bước xuống những bậc thang, và rồi để mặc cho tụi anh em chiến hữu nhìn với ánh mắt cảm thông, tôi đưa mình ra khỏi ngôi trường, đưa mình ra khỏi nơi tôi đã gặp Nàng, là nơi tôi đã làm tổn thương người con gái tôi yêu. Và rồi khi đã mất đi, những giá trị về hình bóng của nàng trong trái tim tôi lại ùa cháy mãnh liệt. Thời gian qua, là thời gian rất dài, tôi vẫn sống tốt, cho dù hơi khổ sở. Còn Nàng sống như thế nào, vẫn kiêu ngạo, hay là lạnh lùng như lúc chúng ta mới gặp nhau. Nhưng nội tâm ấy, chắc đã tổn thương ít nhiều đúng không.
Tôi không giỏi trong việc kìm nén cảm xúc của mình, bởi từ trước đến giờ hầu như tôi đều làm theo những gì con tim mách bảo. Việc học là một giải pháp giúp tôi đào tẩu khỏi hiện tại, để làm im bặt đi con tim.
-“Hãy hứa đừng bao giờ để người ta phải bận tâm nữa, hết rồi, đừng xuất hiện trước mặt người ta nữa”.
Lại một tuần mới, cái tuần kết thúc tháng mười. Bước vào lớp, bạn bè tôi đang vắt chân lên chạy kì thi giữa kì. Trên hết, tinh thần lục đạo phân tranh, thời kì này là thời kì khó khăn, hễ điểm cao thì sẽ kéo thành tích nhóm tốt lên. Nội lực là chủ đạo nhưng tinh thần là thứ cũng rất quan trọng. Mà so bề tinh thần có lẽ nhóm tôi đã thua:
-Sáng sớm mặt mũi bí xị mày?
-Không, mệt!
-Mệt mỏi gì, căn-tin.
-Tha tao!
-Đi là đi, không tha thiếc gì hết!
Nói là làm, lũ bạn bè lôi tôi đi xuống căn-tin. Hẳn trong sân trường, đứa nào nhìn thấy cũng nghĩ tới cái cảnh áp giải tù binh à xem.
-Tao không muốn xuống!
-Xuống là xuống!
Bọn bạn nào biết rằng, không phải thù hằn căn-tin hoặc ăn nợ quỵt tiền, tôi thích căn-tin lắm chứ. Nơi đó biết bao kỉ niệm của tôi với nàng. Nhưng quan trọng một điều, nãy giờ Dung đã ra khỏi lớp với thằng Minh An, chắc có lẽ căn-tin là điểm đến thích hợp nhất. Tôi không muốn chứng kiến cảnh tượng ấy, cũng không muốn lũ bạn được dịp khẳng định:
-“ Nó mất Dung rồi”- Để nổi đau vì mặc cảm của tôi một lần nữa bùng phát.
Từ cái hôm chuyện bốn người diễn ra, thằng Minh An đủ thông minh lẫn độ xảo quyệt để nhận ra rằng, tôi và Dung đang có những xích mích, những giận hờn. Cơ hội tốt đến với nó, những kẻ thừa nước đục thả câu chưa bao giờ tha cho những dịp như thế này. Nó bắt đầu quan tâm, đi với Dung nhiều hơn. Nó càng được dịp lấn tới, khi thằng kỳ đà cản mũi không thèm nói một tiếng, không thèm phản ứng bất kì cái gì. Đơn giản, cái thằng ấy không có tư cách để can thiệp vào chuyện của nó với Dung nữa.
-“Giá như bất kì một ai đó yêu Dung, nhưng tốt nhất đừng là thằng Minh An”
Thì có lẽ tôi đã không phản đối, hoặc giả có tức tối thì không đến nỗi quá đau lòng. Thằng Minh An đẹp mã, nếu được đóng kịch Thúy Kiều thì nó có thể đóng vai họ Mã, hoặc họ Sở. Thừa biết cái kiểu bắt cá hai tay, cho ngay vào rọ của nó. Ngoài Dung ra- mục tiêu số một của nó, thì nó còn tán tỉnh cả Ngữ Yên, mà đôi lần tôi thấy Ngữ Yên khó chịu ra mặt.
-Ơ, Dung!
-Ơ..!
-…….!
-…!
Vậy là điều tôi không muốn nhất cuối cùng đã xảy ra. Nơi cái bàn cạnh cửa sổ, Dung và thằng Minh An nổi lên như cặp đôi tài sắc. Thằng Minh An vẫn thế, vẻ mặt đểu giả được choàng thêm cái áo vét hiệu “ đẹp mã”, còn Dung, đơn giản đó là một thiên thần, mà thiên thần nào thì chẳng đẹp.
Đám bạn tôi nhìn cặp đôi ấy, rồi quay lại nhìn tôi, kéo thêm hai ánh mắt nữa. Ánh mắt Dung như chờ đợi điều gì đó, còn ánh mắt thằng An, ánh mắt của kẻ chiến thắng, của kẻ bề trên nhìn người chiến bại. Nội tâm như những cơn sóng biển vỗ ầm ầm vào vách đá, mắt tôi tối dần, tối dần.
-Lôi tao xuống căn-tin để chết khát à?
-…..!
-Thì gọi nước đi!
-Như cũ đi!
Cách hàng xử của tôi có thể xóa nhòa đi những ánh mắt, nhưng không đủ sự tinh tế để che giấu với chính mình:
-“Buồn à mày”!
Tôi ngồi xuống, không nói năng nhiều, chỉ mong muốn được thằng bạn nào đó nói đôi ba câu cho vui vẻ, để mình còn có thể ngoác miệng cười. Nếu tôi “ người giận dỗi” đang tồn tại, hẳn sẽ nói to, cười nhiều để chứng minh cho thế giới này biết rằng, tôi vẫn sống tốt. Nhưng tôi đang mang theo là tôi “ mặc cảm”, chỉ ngồi im, không nói một câu gì.
-Mấy bạn ngồi sau nhé, mình về trước!
-Ừm, Dung về!
-Về nhé!
Thằng Minh An cố đi sát với Dung, để tạo sự lịch sự nhìn nhóm tôi, trong khi chờ Dung chào hỏi để đi về lớp. Tôi vẫn ngồi đó, miệng ngậm cái ống hút, mắt nhìn vào trong ly, đưa tay giơ lên chào một cách có lệ.
-Mày, giờ sao!
-Sao là sao?
-Mù à, không thấy gì à?-Linh Vẹo lên tiếng.
-Có, thì sao?
-Tao đấm mày chết quá, cái kia là sao?
Tôi nhìn theo hướng tay chỉ của thằng Hưởng Đù. Dáng người nhỏ bé trong tà áo dài của Dung vẫn như thế, đẹp và cá tính. Nhưng tiếc rằng, dáng người đi bên cạnh không phải là của tôi, không phải là một thằng con trai dong dỏng cao, vẻ mặt bất cần đời. Hai người đi bên nhau, thỉnh thoảng vẫn quay mặt qua nói chuyện, chắc là vui hơn so với đi với tôi, chỉ có cười và cười.
-Sao đâu, quyền riêng mà!
-Nhưng mà, mày……!
-Tao nói rồi, hết rồi, không có gì hết….Nhưng tiếc rằng đó là thằng Minh An thôi.
-Thế sao mày không giữ?-Phong mập lên tiếng.
-Một người không xứng đáng, thì không có tư cách níu giữ!
Lắc đầu ngao ngán trước chân lý già trước tuổi của tôi, đám bạn ngao ngán chẳng nói gì thêm. Chỉ còn thằng Vũ nó cầm cái ca trà đá, thò tay hất nước thẳng vào mặt tôi, kiểu như tưới nước cho hoa vậy, hoa này héo quá rồi.
-Tỉnh, tỉnh dùm cái đi mày!
Những giọt nước mát rượi, văng lên mặt mũi tóc tai tôi, cảm giác mát rượi, nhưng cái tôi cần là làm mát tâm hồn, chứ không phải là về thể xác. Tôi thở dài, nở nụ cười trước cái trò rõ vớ vẩn của thằng Vũ.
-Cái tao quan tâm là cái khác?
-Ghê mày, có mới bỏ quên cũ-Kiên cận lên tiếng.
-….!
-Con bé nào thế?-Linh vẹo ham hố hẳn ra mặt.
-Bé nào cái đầu mày, thi giữa kì đấy.
-Tưởng cái gì?
-Lo học đi mà thi, giờ tao về học, thằng nào rủ tao xuống, thằng đấy trả tiền.
Nói là làm liền, tôi chạy một mạch ra khỏi căn-tin, mặc cho lũ bạn gọi giật lại bắt ăn đồng chia đều. Tôi muốn đi tìm không gian của riêng tôi, muốn tìm nơi tôi có thể thả hồn vào đó, trút đi những nỗi u sầu.
-Hết rồi, thế là hết!
-Hết cái gì em trai?
-Ơ….ơ..!
-Ơ cái gì, chị đây chứ có phải ma cỏ gì đâu mà ơ!
-..!
Chỉ cần nhìn bộ mặt thảm cảnh, cộng với việc chỉ đi một mình, thì bà chị Nữ Tặc đủ để hiểu rằng chuyện tôi với Dung đã tới đâu. Chỉ hỏi han mấy câu, đại loại cũng là học hành, thật may là chị chẳng đụng gì tới chuyện tình cảm riêng của tôi cả.
-Thôi, chị về, ráng sao mà lấy lại hình ảnh ban đầu đi!
-…!
-Hình ảnh của chính em ấy, chứ ngồi đó mà ờ ờ, mất hình tượng quá.
Chị bước đi, không quên để lại tôi một nụ cười. Vậy là tôi đang dần đánh mất vị thế, hình ảnh của chính mình, khi tôi đánh mất Dung. Có phải ngay cả bầu trời tháng mười một này cũng đồng cảm như mình không, xám xịt một màu, không có chút ánh sáng nào le lói cũng như tôi, không còn một chút hi vọng.
Cơn mưa đáng ghét, chặn ngang niềm vui sướng của học trò khi tan trường. Mới gần năm giờ chiều thôi mà trời đất đã tối sầm lại, gió lùa vào từng cơn, xô những chiếc cửa kính chưa cài, mưa bắt đầu xối xuống. Mưa, như bị phẫn uất bấy lâu nay, thi nhau trút xuống. Cả không gian một màu trắng xóa.
-Lạnh quá!
-Gió mưa này sao về!
Với những người cô đơn như đám chúng tôi đứng ở đây, học xong chỉ muốn chui tọt vào phòng, đắp chăn, lướt net, hay đi chơi. Chỉ có những cặp có tình cảm với nhau thì đây là cơ hội tốt, hợp thức hóa với gia đình để ở lại.
-Khoác đỡ đi!
Trang bối rối lẫn đỏ mặt khi nhận trên tay chiếc áo khoác của Kiên cận, lí nhí nói câu gì đó.
-“Chắc lại là yêu Kiên nhất trên đời rồi”-Tôi mỉm cười nhìn đôi bạn.
Bên kia Tiểu Sư muội của tôi cũng đứng cạnh thằng Hà, vô tư hơn, đưa tay hứng những giọt nước mưa, nói chuyện vui vẻ. Mấy thằng bạn của tôi thì chụm nhau lại tán dóc hoặc đánh ca-rô trong lớp.
Tôi tránh xa nơi ồn ào, bước ra khỏi lớp, đứng cạnh chiếc lan can đã ướt đẫm nước. Cái vạt áo khoác khẽ lay lay vào cổ, gió thốc vào kéo theo những hạt nước trong vắt, hắt lên mặt. Nếu ai đó nhìn thấy chắc sẽ nói rằng có thằng điên đang nhìn cái gì đó, tắm mưa cũng không phải tắm, mà trú mưa cũng chẳng ra trú mưa. Đơn giản thôi, tôi muốn được như thế, cũng như chính nội tâm của mình, nửa khô rang, không chút gì bận lòng, một nửa thì ướt đẫm bởi những kỉ niệm.
Hít một hơi dài, vươn vai, mưa vẫn còn nhưng đã đỡ nặng hạt hơn, trên sân trường, vài chiếc áo trắng nhanh chóng chạy ra cổng. Xoay người để bước vào lớp và chuẩn bị ra về, tôi bắt gặp Dung.
Cũng y như tôi vậy, cũng đứng cạnh lan can, cũng hứng mưa hắt vào, cũng nửa cái tâm trạng dở dở ương ương như mình sao? Nãy giờ chiếc cột ở giữa nên tôi không hề biết nàng đứng ở đó. Y chang cảnh tượng đầu năm, tôi cuối bàn, nàng đầu bàn.
Khẽ gật đầu chào, tôi bỏ ngay ý định quay trở về lớp, đứng lại chỗ cũ. Người ta thường nói khi yêu thường hay có hành động đáng yêu, còn khi thất tình thường hay có những hành động rồ dại. Đứng dưới mưa như nhau, liệu có thể hiểu được tâm tư của đối phương hay không? Liệu rằng tình cảm có thể trở lại hay không.
Một cơn gió nữa lại lùa vào, nó khiến cho hàng cây lay động khi nó đi qua. Nó chuyển hướng những hạt mưa đang rơi thẳng xuống thành một đường xiên. Nó khiến cho cô thiên thần cách tôi mấy bước chân đưa hay tay ôm lấy bờ vai nhỏ nhắn, và nó cũng khiến tôi khó xử.
Đưa mắt nhìn xuống chiếc áo khoác của mình, tôi chần chừ:
-“Nên hay không?”
-Cẩn thận bẽ mặt nha mày!
-Làm đi, đừng chần chừ nữa!
-Đừng, bị từ chối bẽ mặt lắm!
Tôi đi thẳng vào lớp, nhanh chóng mở chiếc khóa cặp và lấy ra chiếc ô màu bạc của mình ra, cởi vội áo khoác ngoài.
-Không còn tình cảm, nhưng vẫn là bạn bè, hãy hành xử như bạn bè.
Nhưng có lẽ tôi đã đến muộn một bước. Một bước chân để chứng tỏ rằng chúng ta vẫn là bạn, nhưng lúc này cũng không được nữa rồi.