CHAP 93: VỰC DẬY
Đời người ta, nhất cự li nhì tốc độ. Xét về mặt cự li, tôi lợi thế hơn thằng Minh An rất nhiều, cùng lớp chứ không phải vướng bức tường chia cắt như nó, nhưng thực tế tôi vấp phải bức tường “cái tôi cá nhân” trong lòng mình, vượt qua nó, tôi phải đối diện với bức tường của Nàng nữa. Về mặt tốc độ, trước giờ tôi luôn cho thằng đẹp mã hít khói dài hơi, nhưng hiện tại, khi lốc máy có vấn đề, nội tâm đeo chì thì tôi dần dần rớt lại phía sau.
Và giờ, tôi trở thành người thứ ba trong cái cảnh đẹp hơn phim như thế này. Dung và Minh An đứng ở cái khung được bao bọc bởi hai cái cột trụ tòa nhà, ngoài trời tô điểm thêm chút mưa màu trắng, người con trai đang mở ô che cho nàng, còn người con gái đang nhận chiếc áo mới nhận được. Cả hai người cười nói với nhau một cách vui vẻ.
Tôi nhìn xuống cái ô, nhìn xuống cái áo của mình cầm ngang vai. Một cơn gió khẽ thổi vào, tôi chẳng có chút cảm giác gì là lạnh lẽo nữa. Giá băng trong lòng còn lạnh hơn gấp trăm lần. Tuy đã xác định mình và Dung đã hết, nhưng thẳm sâu trong tôi vẫn ấp ủ một giấc mơ được cầm tay lại người con gái ấy, nói một tiếng xin lỗi. Giờ đây, chỉ còn cách nửa bước chân, cơ hội trôi qua, lặng im và đau đớn.
-Ơ, Dung với thằng T!
-Gì thế?
Sau lưng tôi, tiếng xì xào bàn tán vang lên. Cả lớp tôi đang xem một bộ phim không ngờ được. Tuy biết rằng tôi và Dung đang giận nhau, nhưng đến cái cảnh như thế này thì ngoài đám bạn tôi ra, chắc chẳng đứa nào có thể ngờ được.
-Xong!
-Phim buồn rồi!
Một thứ tình cảm, chưa nói một lần chính thức quen nhau, chỉ dành cho nhau nụ cười và những sự quan tâm. Hết rồi, thật không, không mơ chứ. Quá nhanh, trái với mong đợi của tôi chăng, hay tôi muốn Dung chỉ yêu mình tôi, không được ai lại gần. Giờ thì quyền ấy, địa vị ấy tôi có được lên tiếng không.
-Mang ô mang dù thì về đi, đứng đây làm gì?
Thằng Kiên cận ra gỡ rối cho tôi trước những lời xì xào của đám bạn, để phần nào dập tắt những ánh mắt tò mò dành cho tôi. Nhưng lời nó đó vô tình lại rước cho tôi thêm hai ánh mắt nữa.
Dung và thằng Minh An nhìn tôi. Còn tôi thì ấp úng với thằng bạn:
-Ừ, đang định về!
Chả có thằng nào đang chuẩn bị bước về lại không mang theo cặp sách, trời đang lạnh lại cởi chiếc áo khoác ra làm gì cả. Tôi chỉ vớ lấy cái cớ, bất cứ cái cớ nào để có thể đẩy mình ra khỏi tình thế này.
-.!
-.!
Không gian trong và ngoài lớp thật khác biệt, sau lưng tôi ồn ào xem chuyện gì sẽ diễn ra, còn bên ngoài, trước mặt tôi, cả ba nhìn nhau, không ai nói ai câu gì, chỉ có thằng đẹp mã đứng cười đểu. Dung đưa mắt nhìn chiếc ô cuộn tròn trong tay tôi, rồi đưa mắt nhìn sang chiếc áo khoác kế bên. Rồi ánh mắt ấy dán chặt vào mắt tôi, không hiểu rằng là do nước mưa, hay là do nước mắt mà tôi thấy đôi mắt ấy long lanh.
Thằng Minh An chẳng để cho tôi có cơ hội:
-Mình đưa Dung về!
Tôi thở dài, và tính quay mặt vào trong, không muốn nhìn thấy cái cảnh vui vẻ ấy thêm một lần nào nữa.
-Nhục chưa con?
-Nhanh xíu nữa thì được rồi!
-Trách ai, giờ tao toàn thấy nhục!
Nội tâm tôi lại trỗi dậy, cái nội tâm phức tạp ấy một lần nữa dày vò tôi.
-Không, mình tự về được rồi!
-Nhưng mà trời còn mưa mà!
-Mình lớn rồi Minh An!
Nói rồi Nàng đưa chiếc áo trả lại cho nó, đẩy chiếc ô qua một bên, nhanh chóng và lạnh lùng bước chậm rãi xuống khoảng sân ngập nước. Mặt thằng Minh An thộn ra, còn Nàng thì bỏ mặc nó, đưa ánh mắt nhìn tôi, rồi lặng lẽ quay bước đi một cách nhanh chóng.
-Mày….!-Thằng Minh An rít lên từng chặp, nghe còn khô rốc hơn cả cơn gió ngoài kia!
-……!
-Giờ tao sẽ lo cho Dung!
-……!
Nó mỉm cười và trở vào lớp, sau khi chọc ghẹo mấy đứa con gái lớp nó đứng ở hành lang. Từ nãy tới giờ tôi bỏ mặc ngoài tai tất cả, tôi không có tâm trạng để lắng nghe những câu nói của nó. Tôi đang nhìn hình bóng ấy nhòe dần nhòe dần rồi nhạt nhòa dưới mưa. Hình bóng ấy dần xa tôi, xa tôi mãi mãi. Còn đâu hương hoa sữa, còn đâu những bản nhạc lãng mạn ngày nào.. Và còn đâu người thiên thần tôi yêu.
-Vào lớp đánh ca-rô mày!
-Ừ!-Tôi thở hắt ra, trước ánh mắt nhìn thông cảm của cả lớp. Chắc chỉ có riêng thằng Hải là thỏa mãn với thảm cảnh của đối thủ. Có lẽ nó vui sướng lắm.
Tôi nằm uỳnh xuống cái giường quen thuộc của mình. Buồn ngủ và buồn lòng, tôi chìm trong mớ hỗn độn.
-Reeng, reeng …..!
Tiếng chuông điện thoại lại vang lên réo rắt, dưới bếp mẹ tôi gọi vọng lên:
-Nghe điện thoại dùm Mẹ!
-Vâ………..âng!
Tôi thểu não nhấc máy:
-A….lô, ai đầu dây vậy ạ!
-Nhà mưa to không mày!
-To, mưa nào cũng to!
-Ơ, cái thằng, mày bị bệnh à? Ba Mẹ đâu?
Thông báo tình hình, vị trí hiện tại của Ba, Mẹ, lão anh tôi mới bắt đầu hỏi han chuyện bài vở, học hành xem như thế nào:
-Đừng như năm ngoái, tổng kết bách nhục!
-Vớ vẩn, sai sót kĩ thuật!
-À, mà sao rồi?
-Cái gì sao?-Tôi hơi lo sợ câu hỏi này.
-Bé Dung sao rồi, mày dạo này thiếu I-Ot à!
-Bình thường!
-Bình thường là sao?
-………..!
Chẳng hiểu tại sao lão anh tôi cũng im lặng, chứ bình thường thể nào cũng tra đến tận cùng à xem. May mà Mẹ tôi nghe tiếng tôi nói, biết ngay thằng con trai quý tử gọi về:
-Đưa máy Mẹ gặp Anh!
-Dạ vâng!
Vậy mà trước khi bàn giao lại, lão anh tôi vẫn để lại một câu khiến tôi đau xót:
-Mất rồi đừng khóc!
Tôi chẳng thèm đáp lại, hai tay đưa cho Mẹ tôi, vô phòng đóng kín cửa lại, mở nhạc lên nghe. Âm thanh trầm ấm của bản nhạc Tình yêu tìm thấy nay không còn là hạnh phúc nữa rồi, tôi ôm gối che tai. Và dần dần chìm vào giấc ngủ. Chắc có lẽ, chỉ trong trạng thái này, tâm tư mới buông tha cho tôi nghỉ ngơi.
-Bốp!- Tiếng chát chúa ấy vang lên trong chiều mưa hôm sau, thằng Nhân đen nắm chặt nắm tay, Nguyệt can nó ra, còn tôi nằm lê dưới đường, dơ hầy và dính đầy đất cát lên chiếc áo trắng.
-Đánh hay lắm!
Tôi đưa tay quệt vết máu khẽ rỉ ra ở bờ môi, sau cú đấm trời giáng của thằng bạn. Khẽ đứng dậy và đưa mắt nhìn nó, không chút oán hận.
-Đánh tao như hồi trước xem!
Nguyệt sững sờ nhìn hai thằng bạn, chẳng biết nói cái gì nữa. Thằng Nhân thì tức cái quyết định ngu ngốc tham gia tiết mục múa của lớp tôi dành cho 20-11. Mà theo nó:
-Sao mày từ chối, có cơ hội gần Dung!
-Tao mặc!
-Mày, không còn chút sinh khí nữa rồi!
-Mặc tao!
Và chỉ sau câu nói đó, nó cho tôi nằm đo đường ngay tức khắc.
-Đánh mày, mày không khóc đấy chứ?-Tôi vẫn giở giọng bông đùa!
-Bốp!
Tiếp một cú đạp nữa vào bụng, lần này lấy lưng đo đường, cái dấu dép dơ hầy của nó in hằn lên cái áo rõ mồn một.
-Mày chết đi cho xong!
Và nó chỉ dừng lại khi Nguyệt kéo nó đi, để tôi lồm cồm bò dậy, lau sạch vết dép lưu niệm của nó.
-Thằng chết tiệt, đánh đau quá!
Lững thững đi về nhà, kết thúc thêm một ngày học mệt nhoài nữa, lảng tránh câu hỏi của Mẹ tôi:
-Sao mà lấm lem thế con?
-Dạ, con trượt chân té!
-Mày lớn rồi, như con nít ấy, hậu đậu!
Tôi cười hì hì, để mẹ tôi khỏi phải nghi ngờ. Quả thực tôi giống đứa con nít thật. Nhưng cũng phải cảm ơn thằng Nhân đen, nó đánh phát nào, tâm tư nhẹ nhõm phát đấy. Tối hôm đó, mãi đến ba bốn giờ sáng, tôi mới chợp mắt, bởi vì tôi suy nghĩ lối đi ình thời gian tới, bắt đầu từ ngày mai.
Sáng hôm sau bước vào lớp, thằng đánh tôi vẫn mặt nặng mày nhẹ, không thèm chào tôi lấy một tiếng. Tôi vất cái balo xuống mặt bàn, bước lại gần chỗ nó:
-Gì, mày muốn gì nữa!-Nó gằn giọng!
-Mày đánh tao xong rồi bỏ đi thế à!
-Mày muốn sao!
-Dễ thôi, tao đéo thích đánh mày, bao tao chầu nước!
Nói rồi tôi đi thẳng, chẳng biết nó có đồng ý hay không. Thằng Nhân nói cũng đúng, tôi chưa mất tất cả, vẫn còn cơ hội. Tôi vẫn chưa cố gắng hết sức mình. Chỉ tiếc rằng, cái danh sách văn nghệ đã chốt mất tiêu từ hôm qua rồi. Không sao, sẽ có cơ hội khác.
Sinh khí ào lại trong người tôi, hít một hơi dài, nở nụ cười tuy vẫn chưa thể nói là tươi hết cỡ, nhưng nó phần nào thể hiện được rằng, tôi đang tái sinh dần dần. Thằng Nhân đã cảnh báo cho tôi về việc con người tôi đã thụt lùi đến giới hạn. Và chính tôi, đã trượt dài xuống đáy, chứ không hề bị ai tác động. Tâm tư quá nặng khiến cho con người dễ đi đến những hành động tiêu cực. Và nếu không sửa đổi, có lẽ tôi nên đi chết giống như lời của nó.
-Vui quá ha?
Thằng Hải đi ngang qua mặt tôi, nhả một câu nói khiêu khích.
-Thấy mặt mày là tao vui rồi, cái mặt mày gây cười mà!
Cả lớp tôi quay lại, ngạc nhiên nhìn tôi, kể cả Dung. Đã lâu lắm rồi, chiến sự đã nguội lạnh, nhưng hôm nay bùng cháy trở lại rồi. Một tháng hơn, chính tôi khiến cho chiến sự ấy nguội lạnh vì tinh thần buồn chán không muốn gây sự. Cả đám bạn thân nhìn tôi há hốc mồm.
-Mặt tao làm sao!
-Ngu ngu chứ sao!
-Mày…..mày!
-Đừng gây với tao, chào hỏi lịch sự đi!
-………!
-Chào anh cán bộ, em xin phép đi về chỗ!
Cả lớp tôi đứa nở nụ cười, đứa ngơ ngác, đứa vỗ tay tiễn tôi vinh quy bái tổ, trở về chỗ ngồi. Có lẽ khi mình thay đổi, thế giới sẽ thay đổi theo. Quan trọng là mình theo cách nào thôi!
-Ngon lành mày!
-Tao nhớ mày quá!-Hai ba thằng ôm chầm lấy tôi!
-Tránh ra, điên à, yêu tao à!
Nguyệt mỉm cười khi thấy thằng Linh Vẹo và Hưởng đù, Kiên cận lao vào ôm tôi kiểu như mới giành được báu vật vậy. Vậy là tôi ít nhất đã trở lại phần nào. Và sự trở lại ấy được công nhận bằng nụ cười của Nhân đen.
-Giờ thì sao?-Mấy đứa hỏi tôi khi đặt người xuống cái ghế căn-tin.
-Sao là sao?-Tôi cười.
-Dung, chuyện của Dung thì sao!
-Hết sức, tới đâu thì tới!
-Thật không mày!
-Thật, tao sợ nó đánh lắm, đau thí bà luôn!-Tôi chỉ tay vào thằng Nhân.
Và kể từ lúc ấy, tôi không né tránh Dung như thời gian qua nữa. Mỗi lần chỉ bài Hóa hay Lý hay Toán, tôi không im lặng mà ghi rõ ràng nữa. Thỉnh thoảng tôi hỏi Nàng:
-Dung hiểu đoạn này chưa?
-Ừ, rồi, cảm ơn T nhé!
-Không có gì, tiếp nè!
Tình cảm phải có những viên gạch đầu tiên, kể cả khi nó được xây lại, cũng phải theo quy trình hẳn hoi, không thể nào đường đột được. Và tôi sẽ đặt những viên gạch ấy xây nên lâu đài. Cứ chờ mà xem.