Học Sinh Chuyển Lớp

CHap 97
Có thể nói ba tháng qua đi với tôi ngỡ như một giấc ngủ. Tôi ngủ mê tháng chín với sự bất đồng với Dung, mơ mơ hồ hồ ở tháng Mười với quyết định khá vội vàng và thiếu tin tưởng. Tháng mười một bừng tỉnh vỡ lẽ ra nhiều điều, và giờ là tháng cuối năm, tháng mười hai.
Chào tháng mười hai với nụ cười tươi roi rói, rạng ngời tới trường. Dù tôi biết rằng, hễ bước chân tới cổng, tôi sẽ trở thành một " người hầu không hơn không kém" , bị bạn bè và học sinh trong trường chọc , nhìn soi mói đến đỏ mặt, nhưng tôi vẫn vui vẻ để được sánh vai bên Dung. Tháng mười hai với tôi chẳng khác gì tháng để những yêu thương da diết trở về.
Tổng kết thi giữa kì, tổng kết điểm thi đua nhóm tôi vượt lên thứ ba. Thành tích học tập có lẽ đứng đầu, một phần vì tôi quyết máu ăn thua với Dung hồi trước nên vô tình lên dây cót "chăm học" cho tất cả mọi người. Chỉ có điều, điểm hạnh kiểm nhóm tôi thì đứng đội sổ. Khi chia trung bình ra, chỉ nằm được ở giữa, kiểu như mình không bằng ai, nhưng cũng chẳng ai bằng mình.
-T!- Thầy chủ nhiệm gọi tên tôi!
-Dạ!- Hơi run run đứng lên, chẳng hiểu tôi vi phạm cái gì nữa?
-Tốt lắm, vi phạm giảm mạnh rõ rệt, chăm chú học hành!-Thầy trầm ngâm khen tôi ra mặt.
-Dạ-Giả bộ bình tâm, chứ tự hào về mình đến độ phỗng mũi.
Chắp tay lại với nhau kiểu như hiệp khách giang hồ, tôi quay tứ phía cảm ơn các bạn đồng đạo đang trầm trồ về mình, chỉ đến khi gặp thằng Hải lớp trưởng, tôi buộc phải dừng lại. Nó trừng mắt nhìn tôi, kiểu như:
-"Đừng giỡn mặt tao".
-"Kệ tao!".-Tôi cũng chanh chua lườm lườm nó.
-Thưa thầy em có ý kiến!-Thằng Hải hầu như nói và hành động cùng một lúc!
-Lớp trưởng ý kiến à, em nói đi!
Chẳng hiểu nó lôi đâu ra cuốn sổ cũ kỉ, thoáng nhìn tôi, vẻ mặt đểu giả hiện ra khiêu khích. Bọn " hắc đạo" đang giở trò hạ gục "chính đạo" tôi sao.
-Nhận xét riêng em, cán bộ lớp về từng nhóm!-Nó hắng giọng nói to, như cố ý để răn đe vậy.
-Ồ!- Thầy chủ nhiệm tôi hào hứng , từ tư thế hơi rảnh rỗi, thầy tập trung lắng nghe vị cán bộ lớp nhỏ hơn thầy cả mấy chục tuổi phát biểu.

Thà rằng nó công tâm thì chẳng có sao, đằng này rõ ràng nó có nhắm vào nhóm tôi. Nhận xét mấy nhóm khác qua loa đại khái, vậy mà hễ đến nhóm tôi, nó đổi tông giọng, nhấn mạnh, lôi cả đống thứ hay ho ra để công kích. Chẳng hiểu tôi nợ gì cái thằng này kiếp trước nữa. Nó bắt đầu hắng giọng:
-Riêng nhóm bạn T, tuy tiến bộ trong học tập, nhưng số lần vi phạm quá nhiều, đặc biệt trong nhóm có sự học lệch.
-Cái gì thế mày?
-Ý gì đấy?
Tụi bạn tôi ngứa ngáy khi lòng kiêu hãnh bị va chạm, mặt mũi nóng bừng bừng, riêng tôi nóng mặt nãy giờ, tuy nhiên chỉ cần nhìn cái lắc đầu của Dung
-"Đừng manh động".-Tôi bình thản trở lại, thả lỏng thể xác, kiềm chế tâm hồn!
-Các em để bạn nói hết!-Thầy tôi nhíu mày trước đám đông vừa lên tiếng ban nãy.
Thằng Hải được đà chiến thắng, công kích chúng tôi dữ hơn:
-Việc phân công kèm cặp các bạn cũng ít hơn các nhóm khác, nếu không muốn nói, một số bạn vẫn chưa làm tròn trách nhiệm của nhóm trưởng.
Lần này thì Dung cũng không cứu nổi nó nữa, máu tôi dồn hết lên cả mặt, bao nhiêu lượng máu chen chúc trong mớ dây nhỏ hẹp, khiến khuôn mặt nổi rõ một màu đỏ, cả người xúc động, khẽ giật mình không kiềm chế được mình nữa:
-Sao bạn không nói thẳng là mình không làm tròn trách nhiệm đi!
-Cái đó bạn tự nhận!
Cả lớp tôi hướng về cả hai thằng con trai, chiến sự quen thuộc lại nổ ra, đúng là không mong gì khi có một đối thủ nham hiểm và dai như đỉa thế này.
-Vậy bạn chỉ ra khuyết điểm rõ ràng xem.
-Vậy điểm các môn xã hội nhóm bạn có được đẩy lên không?
-Ơ........!

Nó nói quả chẳng sai lúc nào, đúng thật dưới phong trào Yêu thất bại, hăng hái học tập của tôi, chiến hữu lao vào học chăm chỉ hơn, nhưng chỉ chăm chỉ bên các môn tự nhiên bỏ bê hơn về các môn xã hội. Một mình Nguyệt cũng không hề có khả năng cứu vãn chín thằng con trai còn lại. Chưa kể đến môn thảm họa anh văn. Bản tính nghịch ngợm lần này cũng trở thành điểm yếu để địch nhân công kích.
Đưa mắt nhìn đám anh em, đứa thì nhìn tôi cảm thông, đứa thì có vẻ hối lỗi khi đẩy thằng nhóm trưởng đứng trơ ra giơ đầu chịu báng. Còn thằng nhóm trưởng đang phải nhịn nhục cho địch công kích:
-Em đề nghị thầy sắp lại nhóm bạn T và bạn Linh cùng một số bạn khác !
Lần này, nỗi bức xúc sắp bùng phát trong mấy cái đầu bốc hỏa, ngay cả thằng Vũ cũng phải nhăn mặt nhìn thằng lớp trưởng với ánh mắt bất phục. Một số chiến hữu khẽ siết chặt bàn tay, nhìn bộ mặt thằng lớp trưởng cao ngạo phớt lờ tất cả. Chuyên quyền có khác, nhưng ít nhất bên tôi cũng có người cứu cánh chuyên quyền.
-Em có ý kiến!
-Thầy nghe nào cô bí thư!
-Dạ!Em thấy việc chia nhóm do cả lớp quyết định, chứ không phải do các bạn ấy xin. Hơn nữa, tuy học không vững các môn xã hội và Anh Văn nhưng các bạn ấy rắt chăm chỉ hỏi bài.
Lần này đến lượt Dung cá tính phớt lờ ánh mắt của thằng Hải, nó nhìn nàng tức khí mắt long sòng sọc. Tôi nở mũi trước sự bảo vệ của Nàng, đám chiến hữu thì như chết đuối vớ cọc, cười thầm.
-Dạ, em thấy tuy nhóm em học kém hơn, nhưng không phải là không học được mấy môn Xã Hội.
Lần này Vũ đứng dậy, nhìn thằng Hải mà phán. Đúng là Danh sư xuất cao đồ, nó là thằng duy nhất không vi phạm và cũng học tốt tất cả các môn trong nhóm. Thế nên lời nói của nó hẳn sẽ có trọng lượng với Thầy chủ nhiệm nhiều.
Trước sự bảo vệ của hai con người gương mẫu, đồng thời là cán bộ lớp chúng tôi được tuyên bố trắng án. Thằng Vu Cáo lặng lẽ uất ức ngồi xuống. Án Treo được đưa ra coi như lời cảnh cáo:
-Cho nhóm đó một tháng để chỉnh đốn!
Tôi và Dung đứng nhìn xuống khoảng sân trường, học sinh tranh thủ hít thở không khí và nô đùa buổi chiều thứ Hai. Vẫn căm thằng lớp trưởng lắm:
-Cái thằng rỗi hơi!

-Hì hì!
-Chẳng gây gì nó, cũng ráng bám đuổi theo chém giết!
-Cũng có ý đúng mà!
-À......Ừ!
Tất nhiên cũng có ý đúng, nhưng cũng không thể nào ăn rồi lên lớp, canh chừng nhóm chúng tôi từng tí một thế chứ. Hằn học nhìn ra sân trường, đeo đuổi cái tâm trạng trách cứ riêng. Chợt có cái gì đó lướt qua mắt tôi, rất nhanh và sáng loáng.
-Xoẹt!
Tiếng hai thanh kim loại đang cắt đứt cái gì đó mềm mềm. Rất nhanh và dứt khoát, trước khi nhận ra thứ đó là gì, thì cái vật mềm mềm đen đen đã thi nhau rơi lả tả trước mặt tôi. Tóc, tóc này là của chính tôi, chẳng lẽ, giờ khai sinh ra trò mất dạy, cắt tóc à!
-Thằng......ơ, Thầy!
Thầy giám thị nhìn tôi, như kiểu cảnh sát nhìn kẻ cướp, trên tay, cái kéo sáng loáng chỉ dành cho các thợ vải chuyên nghiệp lăm lăm. Chỉ cần một câu nói hay biểu hiện nào trái ý, hẳn nó sẽ vung lên một lần nữa. Vẫn bộ dạng uy nghiêm, bỏ mặc cái nhìn ngơ ngác của Dung, lớn tiếng la lối tôi:
-Anh đi học mà tóc tai thế này à?
-Dạ....!
-Dạ vâng gì, tóc gì che hết một bên mắt, tính làm độc nhãn à!
-....!
-Lần này còn cảnh cáo, nếu lần sau, tôi cắt chéo lên đầu thì xem anh đi học như thế nào.
Thầy bỏ đi, vẫn lăm lăm chiếc kéo thi hành nhiệm vụ. Chắc lại khối thằng phải khóc dở như tôi. Tóc mái dài lất phất trong gió, khẽ rơi xuống che mắt nay bị một nhát kéo đã trở nên độc đáo hơn. Vểnh ngược lên trên, để lại khoảng trống trước trán. Dung nhìn tôi nửa khóc nửa cười, còn đám học sinh hiếu kỳ bu xung quanh cũng kéo lại chỉ trỏ:
-Một thằng ngu nữa kìa!
-Hahahah!
Xấu hổ, tôi phi thẳng vào lớp, rước thêm một tràng cười nữa. Chúng bạn trời đánh thì cứ măm me lọ keo vuốt, cố vuốt tóc cho tôi dựng đứng lên thành bờm ngựa, nhưng vô phương. Phải công nhận Ông thầy ra tay quá nhanh và quá hiểm độc. Một nhát đao chém ngang, tan tành cả nét đẹp trai tôi dành dụm bao lâu. Chuyện chưa dừng lại ở đó, ngay cả thầy Anh Văn cũng tỏ ra thích thú với bộ tóc máy ủi độc đáo này.

-Bị bò liếm tóc à T!
Tôi xấu hổ dập đầu xuống bàn. Nghe rõ từng giọng cười của từng đứa bạn, và rõ nhất vẫn là thằng lớp trưởng. Cái thằng khốn nạn, dám cười anh hùng sa cơ.
Chính vì thế, tôi ngồi đây, dõng dạc bảo anh hớt tóc ở tiệm quen:
-Anh, húi em quả đầu ba phân!
-Ba phân???-Anh thợ nhìn tôi hỏi lại, tưởng rằng mình đã nghe nhầm.
-Vâng!-Tôi chắc chắn.
-Có thật không, ba phân là ngắn lắm nhé!
Với bộ dạng quả quyết, tôi buộc anh thợ phải thuộc lại câu khách hành là thượng đế treo ở bên cửa. Chiếc Tông-Đơ khò khè lướt trên đầu. Chỉ mười phút sau, chiếc đầu láng tròn trịa hiện ra. Dù soi trong gương, chẳng khác gì mấy người tội phạm truy nã cả. Trả tiền, vui vẻ huýt sao ra về, trong cái lắc đầu ngao ngán của anh thợ hớt tóc. Trên đường về, mấy thanh niên trong xóm còn kéo ra xem, chắc sợ thằng nào vào phá làng phá xóm đây mà!
-Mày.....!
Mẹ tôi nghẹn ngào nhìn thằng con trai, rồi bỏ thẳng đi vào bếp. Ba tôi thì bình tĩnh hơn, một cú liếc nhìn đưa qua. Quét thẳng lên quả đầu mới toanh của tôi, hình như ánh mắt xuyên qua lớp tóc ngắn, đi đến bộ não, kích thích dây thần kinh sợ của tôi lên cực đại. Bữa cơm hôm đó tôi phải lý do đủ hết đưa ra, mong rằng mình không bị tống ra ngoài.
-Do thầy cắt tóc con nên.....nên con phải sửa!
-Thế sao mày cắt đầu này!
-Dạ, dạ, tại thầy cắt sát quá, nên chỉ còn cách này.!
-Thế sao lúc trước tao dặn cắt tóc đi, mày còn cố lỳ!-Ba tôi không giữ được bình tĩnh, thả đũa và bát cơm xuống bàn, trừng mắt nhìn tôi.
-Dạ......tại bận học!
Cũng may phước cho tôi, đúng thật là thời gian qua việc vùi đầu vào sách vở cũng trở thành cái cớ để cho hai vị phụ huynh tha thứ, chứ không dễ lại theo gia phả nhà, ra quỳ kiểm điểm rồi ăn roi. May mà chữ Học cũng đủ sức nặng thuyết phục ba tôi cho nhẹ bớt phần nào.
Tối đó, tôi biệt giam trong phòng, không dám ló cửa ra, chỉ sợ lại nhìn thấy cái quả đầu ba phân mới toanh này, ba tôi lại không kiềm được lòng, tung Đả cẩu bổng lên e rằng phải nằm sấp mà ngủ mất. Tôi ngồi trong phòng, soi gương, sờ sờ cái đầu bóng loáng, mường tượng đến cảnh tượng ngày mai, cái đầu độc này xuất hiện trong lớp. Và Dung sẽ phản ứng thế nào đây


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận