Một tuần sau, ngày nhập học chính thức.
Nguyên Huỳnh vào lớp đúng lúc tiếng trống vào học vang lên.
Cậu không phải đi trễ, thật ra thì cậu là người tới trường sớm nhất trong lớp.
Mỗi ngày đều vậy, sau khi chạy bộ ở nhà, Nguyên Huỳnh mới tới trường, cậu vào lớp cất cặp rồi xuống nhà thể chất khởi động, đánh vài trận cầu lông đơn giản.
Đã lâu không dậy sớm như vậy khiến Nguyên Huỳnh có hơi không quen, nhất là sau khi vận động xong cậu càng thêm uể oải.
Chỉ muốn nằm ngủ một giấc.
Vì vậy Nguyên Huỳnh thật sự nằm gục xuống bàn, định làm một giấc thật ngon.
Học sinh Việt Nam phải đi học quá sớm, lịch học còn dày đặt, làm một học sinh thể dục nằm trong đội tuyển như cậu thì còn phải chèn thêm việc luyện tập hàng ngày nên nhiều khi có hơi đuối sức.
Vì vậy mà đối với việc ngủ trên lớp của cậu thì thầy cô đều hết sức bao dung.
Ngô Thời Du chống cằm nhìn người nào đó nằm phơi nắng như một con mèo, cảm thấy thật thú vị.
Trước đây chỉ nhìn thấy từ xa, còn rất ít khi gặp được cậu, vậy mà bây giờ chỉ cần ngẩng đầu một cái là có thể nhìn thấy được.
Ngô Thời Du thu hồi tầm nhìn, vừa cười vừa nghĩ, hắn còn muốn nhìn gần hơn nữa.
Sẽ nhanh thôi.
Lê Thu Nhàn bước vào lớp ngay sau khi tiếng trống chấm dứt.
Cô dán một tờ giấy vừa đủ để mọi người đều có thể thấy lên bảng.
Lê Thu Nhàn nói nhanh: "Mọi người thay đổi chỗ ngồi dựa theo danh sách này."
Cả lớp sau khi than vãn thì nhốn nháo thay đổi chỗ ngồi, náo động hết cả lên.
Lê Thu Nhàn: "Trật tự một chút, đã vào giờ học rồi."
Ngô Thời Du mang cặp bước tới chỗ của Nguyên Huỳnh.
Hắn gật đầu coi như chào hỏi với Trịnh Đức Anh, mắt vẫn nhìn vào người đang ngủ không biết trời đất gì kia.
Trịnh Đức Anh đứng lên rồi vẫn do dự nhìn Ngô Thời Du, cậu ta nghĩ sao lại trùng hợp như vậy để cho hai người bọn họ ngồi chung với nhau, sẽ không đánh nhau chứ.
Cuối cùng cậu ta suy tư giữa việc đánh thức Nguyên Huỳnh rồi bị cậu đập cho một trận và để Ngô Thời Du ngồi ở đây, hai người sẽ đánh nhau.
.
Тhử thách tì.