Học sinh lưu ban Quốc Tử Giám
Tác giả: Mặc Tây Kha
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 56: Chung kết
Thoắt cái, Tết Trung Thu đã đến.
Ngày này, Quốc Tử Giám cũng được nghỉ, giúp nhiều giám sinh không phải trốn học mà vẫn có thể đến sân bóng ngựa xem trận đấu.
Trận này cũng là trận đấu bóng ngựa cuối cùng.
Hiện tại, Quốc Tử Giám và Sùng Văn Quán đang đồng điểm, ai thắng trận này sẽ giành ngôi quán quân.
Nhiều học sinh của Sùng Văn Quán cũng đã vào Quốc Tử Giám trong ngày này, đứng ở khu vực khán đài của Sùng Văn Quán để theo dõi.
Học sinh trong Sùng Văn Quán đều là những người có thân phận cao quý, như hoàng tộc gần gũi với hoàng đế, hoàng thái hậu, hoàng hậu, hoặc con cháu của sáu bộ thượng thư, các quan chức cấp nhất phẩm, tam phẩm, v.v.
Ngoài ra, còn cần phải chọn những người có tính cách thông minh, sáng suốt.
Ví dụ, Lục Hoài Thanh và Lục Hoài Cảnh đều là con trai của Hộ bộ Thượng thư nhưng chỉ có Lục Hoài Thanh mới có tư cách vào, còn Lục Hoài Cảnh chỉ có thể ở lại Quốc Tử Giám.
Nói cách khác, giám sinh trong Quốc Tử Giám, khi gặp những học sinh của Sùng Văn Quán, đều phải kính trọng đôi chút, vì thân phận và địa vị có sự chênh lệch rõ ràng.
Tương lai, triển vọng nghề nghiệp của họ cũng khác biệt lớn.
Đây cũng là một trong những lý do mà địa vị của thái tử thường rất vững chắc, muốn lay động địa vị của thái tử dường như là muốn lay động cả triều đình.
Học sinh trong Sùng Văn Quán, chỉ cần chọn ra một người, cũng đều là tài năng xuất chúng.
Những người này chỉ cần xuất hiện trong Quốc Tử Giám cũng đã khiến nhiều giám sinh liếc nhìn và ai nấy đều trở nên ngoan ngoãn hơn nhiều.
Ngược lại, học sinh trong Sùng Huyền Học lại một lần nữa phải trốn trong rừng cây nhỏ để xem, càng thấy sự chênh lệch lớn lao.
Cố Quỳnh Hoa cố gắng tìm một chỗ trong đám đông để có thể nhìn rõ, đồng thời nhỏ giọng nói với Du Tiệm Ly: “Hôm nay vừa đúng là ngày nghỉ, người đông chật chội, thà trốn học đến đây sớm còn hơn, ít ra xem thoải mái.”
“Mọi người đều rất quan tâm đến trận đấu này.” Du Tiệm Ly nói vậy nhưng có hơi lo lắng, vì chỗ đứng của hắn hơi chật chội, đây lại không phải khán đài dạng bậc thang nên hắn có phần không nhìn thấy.
“Du Tiệm Ly!” Bên phía Sùng Văn Quán đột nhiên có người gọi lớn về phía hắn.
Du Tiệm Ly giật mình, nhìn sang bên đó, thấy một gương mặt lạ.
May mắn là Cố Quỳnh Hoa bên cạnh nhận ra ngay: “Con trai của Công bộ Thượng thư, còn quen biết ngươi nữa? Không biết trong lòng hắn đang tính toán gì đây.”
Cha của Du Tiệm Ly là quan trong Công bộ, việc con trai Công bộ Thượng thư biết hắn cũng không lạ.
Nhưng điều này khiến hắn có hơi hoang mang, hắn không nhớ ra người này, trong sách cũng ít nhắc đến người này, hắn cũng không biết người này tính cách ra sao, càng không biết nguyên chủ và người này có quen biết thân thiết không.
Du Tiệm Ly chỉ có thể gật đầu ra hiệu với người đó.
“Ngươi qua đây xem.” Người đó vẫy tay với Du Tiệm Ly, người bên cạnh hắn dường như cũng tò mò muốn biết Du Tiệm Ly là người thế nào, cũng đều quay sang nhìn.
Thật kỳ lạ là, dù Du Tiệm Ly chưa từng đến Sùng Văn Quán nhưng nhiều học sinh trong Sùng Văn Quán đều biết hắn.
Thế là Du Tiệm Ly lại một lần nữa đi về phía khán đài của Sùng Văn Quán trước mặt nhiều giám sinh của Quốc Tử Giám.
Các giám sinh trong Quốc Tử Giám lập tức bàn tán xôn xao.
Lần này, hắn thật sự đã vào giữa đám người lạ, không ai trong số đó là người hắn quen biết.
Những người hắn cảm thấy có hơi quen thuộc thì lúc này đều đang chuẩn bị cho trận đấu bóng ngựa.
“Lâu ngày không gặp, sao lại xa lạ đến thế?” Con trai Công bộ Thượng thư lúc này hỏi.
“Ta vẫn nên giữ lễ.”
“Ừ… Ngươi đã cao hơn rồi.” Hắn nhìn Du Tiệm Ly rồi mỉm cười: “Ta nghe nói ngươi cũng làm đèn hoa, còn hợp tác với đệ đệ của Lục Hoài Thanh, làm sao rồi?”
Du Tiệm Ly cuối cùng cũng nhớ ra, lần hội đèn hoa trước chính người này đã giành giải nhất, bán được giá rất cao.
Bây giờ hắn quan tâm đến việc Du Tiệm Ly làm đèn hoa cũng không có gì lạ.
“Ta chỉ làm trong lúc rảnh rỗi giữa các tiết học, chỉ có thể coi là làm thủ công, nhìn vui mắt là được rồi.” Du Tiệm Ly khiêm tốn trả lời.
“Nếu là ngươi làm, ta sẽ rất mong đợi.” Hắn nói rồi gọi Du Tiệm Ly đến bên cạnh: “Ngươi đứng bên cạnh ta xem cũng được, chỗ kia chật chội quá.”
Du Tiệm Ly cố gắng giữ bình tĩnh đứng bên cạnh hắn.
Bên phía Sùng Văn Quán, dù là nhóm người đến xem trận đấu nhưng ai cũng có ghế riêng.
Những người đứng bên cạnh đều là tùy tùng của họ, chỉ có Du Tiệm Ly là người duy nhất khác biệt.
Điều này khiến Du Tiệm Ly nhận ra rằng, đây có lẽ là một màn thị uy, để Du Tiệm Ly nhận thức rõ sự chênh lệch thân phận, rằng hắn chỉ xứng đáng đứng ngang hàng với tùy tùng.
Nhưng trong mắt người khác, đây lại là một sự ban ơn đối với hắn.
Lúc này, đội bóng ngựa ra sân, dẫn đến một tràng hò reo.
Hai đội không bắt đầu thi đấu ngay lập tức mà dạo ngựa quanh sân, chuẩn bị trước trận đấu.
Kỷ Nghiễn Bạch nhìn về phía khán đài, sau đó cưỡi ngựa tiến đến chỗ Thái tử.
Hai người dường như nói gì đó khiến Thái tử quay đầu nhìn về phía khán đài của Sùng Văn Quán.
Thái tử không động đậy nhưng Lục Hoài Thanh lại đi sang một bên dặn dò gì đó, đôi lúc thật khiến người ta nghi ngờ rằng Lục Hoài Thanh có khả năng đọc suy nghĩ của Thái tử.
Không lâu sau, có người mang đến khán đài của Sùng Văn Quán một chiếc ghế, người này lịch sự mời Du Tiệm Ly ngồi xuống.
Du Tiệm Ly biết đây là ý của Thái tử.
Dưới ánh mắt của đám học trò Sùng Văn Quán, hắn rất rụt rè ngồi xuống.
Hắn là một học trò bình thường của Quốc Tử Giám, cha bị giáng chức, không có bối cảnh gì, hôm nay lại được ngồi ngang hàng với những kẻ tài hoa xuất chúng kia.
Nhưng chưa dừng lại ở đó, lại có người mang đến một chiếc ô che nắng mới, còn giúp Du Tiệm Ly che ô.
Lại có người mang đến đĩa trái cây, bánh ngọt và đồ khô, đặt bên cạnh tay của Du Tiệm Ly.
Du Tiệm Ly ngồi thẳng tắp, không dám ăn uống gì, cảm thấy như ngồi trên đống lửa.
Lúc này, con trai của Thượng thư Công Bộ cười nói: “Thật là ta đã sơ suất rồi.”
Du Tiệm Ly chỉ có thể đáp lại: “Không có đâu, là Thái tử rộng lượng mà thôi.”
Hắn lại hỏi: “Ngươi có quan hệ tốt với Tiểu quốc cữu gia?”
“Thực ra là có quen biết.”
“Ngươi về rồi thì quen biết được không ít người đấy nhỉ…” Câu nói này dường như mang hàm ý khác.
“Cũng nhờ bọn họ coi trọng thôi.”
*
Lục Hoài Cảnh đến bên cạnh Minh Tri Ngôn, bĩu môi chê bai: “Dương Đồng Tự gọi Du Tiệm Ly qua làm gì? Cha của Du Tiệm Ly đã không còn ở Công Bộ rồi, hắn còn muốn bày ra vẻ oai phong? E rằng sẽ khiến hắn thất vọng, Du Tiệm Ly không phải là người hay nịnh nọt, nếu hắn mà biết nịnh nọt, ta đã không kết bạn với hắn rồi.”
Bên cạnh Lục Hoài Cảnh có không ít người nịnh nọt hắn, trong Quốc Tử Giám cũng nhiều người xu nịnh hắn.
Nhưng hắn lại thích ở bên cạnh Du Tiệm Ly, bởi vì Du Tiệm Ly đối xử với hắn rất tự nhiên, không có cái cảm giác khó chịu ấy.
Minh Tri Ngôn lại nghĩ đến chuyện khác: “Hắn ngồi ở đó chắc chắn rất không thoải mái.”
“Chắc chắn rồi, đám người Sùng Văn Quán rất vụ lợi, chỉ tử tế với những ai có triển vọng, ngay cả đối với ta cũng chỉ bình thường, huống chi là đối với hắn.”
“Phải tìm cách để hắn rời đi?” Minh Tri Ngôn rõ ràng lo lắng cho cảm giác của Du Tiệm Ly hơn.
“Kỷ Nghiễn Bạch đã giúp hắn lấy lại thể diện rồi, muốn rời đi cũng phải đợi một lúc, nếu không sẽ giống như không thích sự quan tâm mà Thái tử dành cho.”
Minh Tri Ngôn dường như cũng đoán được nhưng lại tỏ ra bực bội: “Hắn rõ ràng không làm gì sai, thế mà cứ bị nhắm vào, thật khiến người ta chán ghét.”
“Đúng vậy!” Lục Hoài Cảnh hiếm khi đồng tình với hắn.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, trận đấu bóng ngựa bắt đầu.
Trong trận đấu này, Kỷ Nghiễn Bạch đã lắng nghe và áp dụng những đề xuất của Du Tiệm Ly, đồng thời kết hợp với đối sách của Minh Tri Ngôn để thực hiện một số điều chỉnh.
Bọn họ có đối sách, đội Sùng Văn Quán tất nhiên cũng có.
Vì vậy mà ngay từ đầu, trận đấu đã rơi vào thế giằng co.
Du Tiệm Ly khi thật sự nhìn thấy đội của Sùng Văn Quán mới nhận ra họ thực sự rất mạnh.
Họ không chỉ có thể chất tốt mà ngựa của họ cũng hơn hẳn Quốc Tử Giám một bậc.
Trước đây, hắn luôn nghĩ rằng Lục Hoài Thanh là người nho nhã nhưng lúc này, Lục Hoài Thanh lại có kỹ năng không tệ.
Trong Sùng Văn Quán, người có sức mạnh cao nhất e rằng là Thất Hoàng tử.
Hắn thuộc loại người có thể lực cực tốt, vóc dáng cũng cao, trong đội đóng vai trò tương tự như Kỷ Nghiễn Bạch.
Trong Quốc Tử Giám, người có thể phối hợp tốt với Kỷ Nghiễn Bạch chỉ có Minh Tri Ngôn.
Nhưng trong đội Sùng Văn Quán, ai cũng có thể phối hợp rất tốt.
Khi đấu với các đội khác, Lục Hoài Cảnh vẫn có thể đối đầu.
Nhưng khi gặp đội Sùng Văn Quán, hắn lại trở thành điểm yếu của Quốc Tử Giám, bị áp chế mạnh mẽ.
Du Tiệm Ly cuối cùng cũng nhận ra rằng đội của Quốc Tử Giám hoàn toàn dựa vào Kỷ Nghiễn Bạch và Minh Tri Ngôn, hai người họ đang cố gắng chống lại cả đội của Sùng Văn Quán.
Tất nhiên, những người khác cũng luôn kiên trì, cố gắng hết mình.
Trận trước họ có thể hòa, đủ thấy họ đã cố gắng thế nào.
“Tiểu quốc cữu gia quả thật đỉnh.” Dương Đồng Tự lúc này cảm thán: “Nếu không có hắn, trận đấu này cũng chẳng có gì đáng xem.”
Rõ ràng, hắn có ý nói rằng Quốc Tử Giám hoàn toàn dựa vào Kỷ Nghiễn Bạch, còn những người khác thì chẳng ra gì trong mắt họ.
Thấy Du Tiệm Ly không trả lời, hắn còn hỏi: “Du Tiệm Ly, ngươi nghĩ thế nào?”
Câu trả lời của Du Tiệm Ly vẫn luôn khéo léo: “Mọi cố gắng của mỗi người đều đáng được khen ngợi.”
Dương Đồng Tự bị hắn chọc cười: “Lục Hoài Cảnh cũng được chọn vào đội, chẳng lẽ Quốc Tử Giám không còn ai khác sao?”
“Ngươi xem.” Du Tiệm Ly ra hiệu cho hắn nhìn về phía sân: “Hắn biết hắn là người có thực lực yếu nhất trong đội nên hắn đang cố gắng bù đắp, hắn nghiêm túc suốt trận đấu, dù ở vị trí không nổi bật nhất trong đội hình nhưng vẫn luôn tích cực phối hợp, không hề lơ là chút nào.”
Có thể nói Lục Hoài Cảnh không có thực lực nhưng không thể nói hắn không nghiêm túc.
Suốt trận đấu, Lục Hoài Cảnh luôn tích cực phối hợp, chỉ cần bóng có xu hướng đến gần hắn, hắn sẽ luôn sẵn sàng, thái độ cực kỳ nghiêm túc.
Dương Đồng Tự vẫn giữ thái độ khinh miệt: “Nếu hắn không cung cấp ngựa thì có thể vào đội không? Rõ ràng là thực lực không đủ, còn muốn kéo cả đội tụt lại.”
“Mỗi người có điểm xuất phát khác nhau, tiến bộ của hắn rất lớn, sẽ không kéo tụt lại đâu.”
Dương Đồng Tự còn muốn nói thêm nhưng đã bị người khác ngắt lời: “Được rồi, đừng nói nữa.
Ngươi nói tiếp, e rằng sẽ làm cho mọi người trong Sùng Văn Quán bị đánh giá là hẹp hòi cay nghiệt đấy.”
Dương Đồng Tự dường như kiêng dè người đó nên không nói thêm gì nữa.
Người bên cạnh người đó khẽ cười: “Bình thường không thấy ngươi nói xấu đệ đệ của Lục Hoài Thanh trước mặt hắn, sao hôm nay lại nói nhiều thế? Lục Hoài Thanh rất bảo vệ đệ đệ mình, hơn nữa gần đây đệ đệ hắn tập trung vào bóng ngựa, không gây chuyện nữa, là điều tốt.”
“Đúng vậy.” Dương Đồng Tự cố gắng giữ nụ cười trả lời hai người này.
Hai người đó không để ý đến hắn nữa, tiếp tục xem trận đấu.
Dương Đồng Tự dường như có hơi không vui, không chỉ không thể làm khó Du Tiệm Ly, mà còn bị người khác ngắt lời.
Tuy nhiên, hắn không phải là người ngu ngốc nên không nói gì thêm.
Dù Du Tiệm Ly không quan tâm đến tình hình chính trị hiện nay nhưng cũng biết gần đây Công Bộ không yên ổn, dường như đã chọc giận Thánh Thượng.
Như Kỷ Nghiễn Bạch đã nói, một công trình vừa hoàn thành chưa đầy một năm đã bị sụp đổ, cả Công Bộ vì thế mà bị trừng phạt rất nhiều người, thực sự là đã trống ra không ít vị trí.
Có lẽ ai đó đã nhắc đến Du Thiên Thủ khiến Dương Đồng Tự không vui, hôm nay nhìn thấy Du Tiệm Ly bèn bày trò làm khó.
Đáng tiếc, những thủ đoạn nhỏ này của hắn đến cả các bạn học khác trong Sùng Văn Quán cũng không thể chấp nhận được.
Ngay lúc đó, trên sân đấu xảy ra hỗn loạn.
Kỷ Nghiễn Bạch và Thất Hoàng Tử đã bắt đầu đối đầu ngay từ đầu trận, hai người lại một lần nữa không nhường nhau mà xông lên.
Thất Hoàng Tử yếu thế, ngã người ra sau suýt nữa ngã khỏi ngựa, may mắn có Minh Tri Ngôn ở bên cạnh, đưa tay nắm lấy cổ áo hắn, kéo mạnh Thất Hoàng Tử trở lại lưng ngựa.
Thất Hoàng Tử kinh ngạc, sau khi ngồi lại ổn định, nhìn Minh Tri Ngôn hồi lâu.
Nhưng Minh Tri Ngôn lại chú ý đến Kỷ Nghiễn Bạch.
Kỷ Nghiễn Bạch điều khiển ngựa, vừa ổn định đã bị trọng tài cảnh cáo.
Một lần phạm lỗi được tích lũy.
Du Tiệm Ly vô thức nắm chặt tay áo, căng thẳng nhìn Kỷ Nghiễn Bạch, lo sợ hắn sẽ lại có dấu hiệu phát cuồng.
Hắn thấy Kỷ Nghiễn Bạch điều khiển ngựa đi một đoạn, không thay đổi sắc mặt, mà quay lại vị trí của mình chờ phát bóng.
Hắn thầm thở phào, hy vọng lời khuyên của mình đối với Kỷ Nghiễn Bạch có hiệu quả.
Thất Hoàng Tử cưỡi ngựa ngang qua Minh Tri Ngôn, khẽ nói: “Cảm ơn.”
Hai người không có trao đổi ánh mắt, Thất Hoàng Tử cũng không dừng lại lâu mà rời đi, trở về vị trí của mình.
Cứ như không có chuyện gì xảy ra..