Học sinh lưu ban Quốc Tử Giám
Tác giả: Mặc Tây Kha
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 59: Hội hoa đăng
Du Tiệm Ly đột nhiên có hơi lúng túng.
Hắn bắt đầu phân vân, liệu nên tiếp tục đứng yên tại chỗ đợi, tranh thủ liếc trộm vài cái hay là mau chóng đi lấy áo choàng tắm cho Kỷ Nghiễn Bạch?
Nhận ra mặt mình nóng bừng, hắn quyết định quay người mau chóng đi lấy áo choàng tắm cho Kỷ Nghiễn Bạch.
Hắn chắc chắn rằng mặt mình đỏ bừng, tốt nhất đừng để bị phát hiện.
Kỷ Nghiễn Bạch đưa tay nhận lấy áo choàng tắm và mặc vào, hỏi: "Có phải là cái lớn nhất không?"
Du Tiệm Ly ngẩng đầu nhìn, nhận ra áo choàng mặc trên người hắn căng chật, tay áo quá ngắn và chiều dài chỉ đến đầu gối.
Thật sự không đẹp chút nào.
Kỷ Nghiễn Bạch dứt khoát cởi áo choàng ra, tiện tay đặt sang một bên rồi lấy một chiếc khăn tắm quấn quanh eo.
Với nửa thân trên để trần, cơ bắp rõ ràng trên vai và ngực của hắn khiến Du Tiệm Ly cảm thấy rằng cơ ngực và cơ bụng không còn gì là gì nữa.
Quả nhiên, đàn ông có thân hình đẹp thì không cần che đậy quá nhiều.
Kỷ Nghiễn Bạch sẵn lòng quấn khăn tắm là để tôn trọng người khác, không để họ tự ti.
Kỷ Nghiễn Bạch dường như không suy nghĩ gì nhiều, tất cả các động tác đều rất tự nhiên, sau khi quấn khăn xong, hắn mở cửa và bước ra ngoài.
Có lẽ Kỷ Nghiễn Bạch không bao giờ nghĩ rằng, hành động này của hắn trong mắt tác giả viết tiểu thuyết lại là một kiểu quyến rũ.
Du Tiệm Ly theo sau hắn, vóc dáng cao lớn của Kỷ Nghiễn Bạch có thể hoàn toàn che khuất hắn.
Vừa ra ngoài, hắn đã nghe thấy giọng nói khoa trương của Lục Hoài Cảnh: "Kỷ Nghiễn Bạch, vóc dáng của ngươi gần bằng hai Du Tiệm Ly gộp lại rồi!"
“Ngươi thì hơn Du Tiệm Ly bao nhiêu?" Kỷ Nghiễn Bạch khinh bỉ liếc nhìn Lục Hoài Cảnh.
Lục Hoài Cảnh vẫn còn đang chìm đắm trong niềm vui chiến thắng: "Ta vừa thắng trận bóng ngựa!"
“Hắn thông minh hơn."
"..."
Lục Hoài Cảnh không thể phản bác lại.
Minh Tri Ngôn lười để ý đến hai người đang cãi nhau, hắn đến bên cạnh Du Tiệm Ly nói: "Đừng để ý đến họ, chúng ta đi vào thôi."
"Được."
Du Tiệm Ly bước vào phòng tắm, ngâm mình trong bể nước, đặt khăn lên trán, ngửa đầu nghỉ ngơi trong chốc lát.
Ngâm mình như thế này, mặt đỏ cũng không ai để ý.
Đáng tiếc là Lục Hoài Cảnh thật sự rất ồn ào: "Ở đây sao không có cánh hoa?!"
Một lát sau, không biết lại cãi nhau với ai: “Ngươi còn dám so chân dài với ta sao? Ta không cao nhưng chân ta dài!"
Du Tiệm Ly thở dài, hoàn toàn không muốn quan tâm.
Hắn nghe thấy tiếng nước ở bên cạnh, mở mắt nhìn thấy Kỷ Nghiễn Bạch cũng ngồi xuống bên cạnh hắn, động tác của hắn làm cho mặt nước gợn sóng.
Hắn hơi bất ngờ, gần đây Kỷ Nghiễn Bạch không còn giả vờ như không quen biết hắn nữa sao?
Bên phải của hắn là Minh Tri Ngôn, bên trái là Kỷ Nghiễn Bạch, hắn bị kẹt ở giữa, có hơi không biết làm thế nào.
Hắn có nên chủ động hỏi họ có cần giúp chà lưng không?
Thôi, tốt nhất là giữ im lặng.
Ba người ngâm mình một lúc, Lục Hoài Cảnh lại bắt đầu la hét: "Thắng bại không phải do vài đường chuyền của ta sao, nếu không tin thì hỏi Minh Tri Ngôn, hắn dám cướp công lao của ta không?"
Ngay sau đó: "Minh Tri Ngôn! Minh Tri Ngôn!"
Ba người ngồi cạnh nhau đồng thanh nói: "Haiz..."
May mắn thay, Lục Hoài Cảnh mau chóng bị phân tâm, không chạy đến quấy rầy họ.
Ba người tiếp tục ngồi bên cạnh nhau, nước ấm khiến Du Tiệm Ly buồn ngủ.
Khi hắn lắc lư, mất kiểm soát và dựa đầu vào vai Kỷ Nghiễn Bạch, ý thức của hắn vẫn còn đấu tranh, cảm thấy như vậy không ổn nhưng hắn không thể điều khiển được cơ thể.
Ngay sau đó, hắn cảm thấy Kỷ Nghiễn Bạch nâng tay lên trước mũi hắn thử xem có hô hấp không.
Hắn giật mình tỉnh dậy, nhìn Kỷ Nghiễn Bạch.
Kỷ Nghiễn Bạch dường như thở phào nhẹ nhõm, chỉ sợ hắn tắm mà ngủ quên và chết đuối, thấy hắn vẫn còn sống, hắn mới nhẹ nhõm.
Du Tiệm Ly ngồi lại, vẫn còn chút buồn ngủ.
Hắn lại nhắm mắt, đầu hơi nghiêng, bèn bị Kỷ Nghiễn Bạch giữ cằm, vì có nước, còn phát ra tiếng "bộp" một tiếng.
Hắn lại giật mình tỉnh dậy.
Hắn thở ra một hơi, hơi thở lướt qua má Kỷ Nghiễn Bạch rồi tan ra.
Khi hai người nhìn nhau, bầu không khí có hơi kỳ lạ, Lục Hoài Cảnh bất ngờ bước đến phía sau họ, ngồi xổm xuống bên bờ hồ, cúi đầu nhìn họ và hỏi với giọng lạnh lùng: "Hai người đang làm gì vậy?"
Hai người ngay lập tức tách ra.
Minh Tri Ngôn, người cũng đang chợp mắt ngay lập tức mở mắt, rõ ràng là quá mệt mỏi, ngay cả trong môi trường ồn ào này cũng có thể ngủ.
Minh Tri Ngôn và Lục Hoài Cảnh đồng thời nhìn về phía Du Tiệm Ly và Kỷ Nghiễn Bạch, cảnh tượng trở nên khó xử và bối rối.
Cảm giác như bị bắt quả tang, nhưng thật ra họ chẳng hề làm điều gì sai trái cả.
Dẫu vậy, trong lòng vẫn có hơi chột dạ, cảm giác này thật khó hiểu.
"Ta...!suýt nữa thì ngủ quên mất, may có hắn đỡ ta." Du Tiệm Ly đáp lại nhỏ nhẹ.
“Ngươi đừng để mình bị ngộp nước nhé, ngươi xem kìa, sao lại đỏ đến cả vai thế?" Lục Hoài Cảnh nghiêm túc nhìn chăm chú vào Du Tiệm Ly.
Lúc này, Du Tiệm Ly mới nhận ra áo choàng trong phòng tắm rất mỏng, sau khi ngâm nước thì có thể nhìn xuyên qua, mờ mờ ảo ảo thấy cả màu hồng ửng lên trên vai hắn.
Hắn bấy giờ mới ý thức được rằng khi ngượng ngùng, hắn có thể đỏ mặt đến cả vai.
"Ta ra ngoài trước đây." Du Tiệm Ly đứng dậy, muốn mau chóng rời khỏi.
Ai ngờ đứng dậy quá nhanh, mắt tối sầm lại, không đứng vững được.
Khi hắn lấy lại bình tĩnh, thấy mình đã được Minh Tri Ngôn đỡ một bên, còn Kỷ Nghiễn Bạch đỡ một bên, giúp hắn đứng vững.
Nhưng mặt hắn lại càng đỏ hơn.
Thật là mất mặt!
Một người là kẻ đang dòm ngó hắn, một người là kẻ hắn có hơi để mắt tới, mà hai người cùng lúc đỡ hắn!
Còn ra thể thống gì nữa!
"Ta...!ta...!ta không sao, ta đi trước đây." Du Tiệm Ly vội vàng nói rồi rời khỏi hai người, đi về phía phòng thay đồ.
Ra ngoài, không khí mát mẻ hơn hẳn khiến hắn cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Khi không có ai khác, hắn mau chóng lau khô, thay quần áo rồi ngồi một mình trên ghế lau tóc.
Chưa đầy một khắc, những người khác cũng lần lượt ra ngoài, chuẩn bị ăn tối xong sẽ cùng nhau đi xem đèn hoa mà Du Tiệm Ly đã làm.
"Ta nhờ người đặt ở chỗ dễ thấy nhất, ta cũng đã xem qua đèn rồi, rất hoàn hảo, chắc chắn sẽ được ưa thích!" Lục Hoài Cảnh vừa đi vừa nói: “Trên khung đèn có viết tên ta và Du Tiệm Ly, chỉ riêng cái tên thôi cũng đủ gây náo động rồi!"
"Cái đèn hoa đó trông thế nào?" Có người hỏi.
"Là một chiếc đèn siêu đẹp và thần kỳ." Lục Hoài Cảnh vẫn giữ vẻ bí ẩn như thường lệ.
Khi ngồi xuống, Lục Hoài Cảnh than phiền: "Du Tiệm Ly, giúp ta lau khô tóc đi."
Nhưng Minh Tri Ngôn trả lời trước cả Du Tiệm Ly: “Ngươi coi hắn là người hầu của ngươi à?"
"Ta không mang người hầu vào đây, ta tự làm không tốt."
"Ngay cả tóc cũng không biết lau à?" Minh Tri Ngôn ném cho Lục Hoài Cảnh một chiếc khăn sạch: “Tự mà lau đi."
“Ngươi xem kìa!" Lục Hoài Cảnh phàn nàn với Du Tiệm Ly: “Ta mệt lắm, chỉ muốn ngươi giúp ta lau khô tóc, hắn lại còn quát ta."
“Ngươi tự làm đi..." Du Tiệm Ly ngập ngừng rồi từ chối.
Dù sao, nếu hắn lau tóc cho Lục Hoài Cảnh mà không lau cho Kỷ Nghiễn Bạch, Kỷ Nghiễn Bạch sẽ lại không vui.
Minh Tri Ngôn thì đang nhìn hắn với ánh mắt sắc bén, hắn cũng phải lau cho Minh Tri Ngôn nữa.
Nếu phải lau cho cả ba người, hắn chắc sẽ mệt chết mất.
Cả ba người còn sẽ so bì với nhau xem hắn lau tóc cho ai trước.
Khi rời khỏi phòng tắm, tóc của họ vẫn chưa khô hoàn toàn nên họ chỉ buộc qua loa rồi lên xe ngựa, đi về tửu lâu.
Họ ồn ào ăn uống trong tửu lâu khoảng một giờ rồi bắt đầu cùng nhau đi xem hội hoa đăng.
Chỉ vừa tới gần khu vực hội hoa đăng, đã thấy nơi đây sáng rực rỡ, đi qua con sông, trên sông có những chiếc thuyền nhỏ được thả trôi với đèn hoa rực sáng, giống như dải ngân hà trôi chảy giữa những ngôi sao lấp lánh.
Du Tiệm Ly ngẩng đầu lên, thấy một đèn lồng rồng khổng lồ xuất hiện đầu tiên, quấn quanh biển hiệu và tòa nhà.
Hắn mở to mắt, kinh ngạc thốt lên: "Quả là phải công bộ, đúng là làm hoành tráng."
Lục Hoài Cảnh cùng ngước lên nhìn, hỏi: "Sao ngươi biết là do công bộ làm?"
"Vì chỉ có đèn hình rồng mới được công bộ đặc cách làm, người khác không dám làm."
"Ồ..." Lục Hoài Cảnh thực sự không biết điều này.
Bước vào hội hoa đăng, vô cùng huyên náo, có nhiều tiểu thương bán đèn hoa.
Trẻ con thường thích đèn lăn, đèn hoa được đặt trên một khung gỗ nhỏ có bánh xe, có thể đẩy đi được.
Loại đèn bán chạy nhất là đèn hình con cua, chân cua được gắn dây tơ, có thể cử động, trông giống như những con rối trong rối gỗ.
Các cô gái thường thích đèn thỏ hoặc đèn bướm với cánh có thể động, có người còn cầm đèn hình cá nhỏ, con cá như sống động bơi lội trong nước, sáng lấp lánh trên phố.
Khi xem triển lãm đèn hoa, có rất nhiều loại khác nhau, nhiều loại đẹp đến mức khiến người ta thốt lên kinh ngạc.
Những chiếc đèn đẹp tinh xảo, hoặc có thiết kế độc đáo, đều thu hút rất nhiều người đứng lại chiêm ngưỡng.
Lục Hoài Cảnh đi quanh như đang tìm lỗi, nhìn cái này lắc đầu, nhìn cái kia thở dài, nhìn cái khác lại "tặc lưỡi".
"Không cái nào bằng cái của chúng ta." –Lục Hoài Cảnh đánh giá như vậy.
Một thành viên trong đội thúc giục: "Nhanh cho chúng ta xem cái mà Du Tiệm Ly làm đi, ta đã tò mò lắm rồi."
Minh Tri Ngôn và Kỷ Nghiễn Bạch dường như cũng đang tìm kiếm, dù sao họ cũng chỉ mới nghe nói về nó, chưa thấy sản phẩm cuối cùng.
Lục Hoài Cảnh có vẻ hơi bối rối: "Ta chỉ dặn dò để người ta đặt nó ở chỗ dễ thấy nhưng không biết cụ thể ở đâu, chỉ có thể vừa tham quan vừa tìm."
Cả nhóm đi tới một nơi đông người, dường như mọi người đều đang bàn tán về chiếc đèn năm nay của Dương Đồng Tự có điều gì đặc biệt.
Du Tiệm Ly ngẩng đầu nhìn khung đèn, khẽ hé môi nói: "Đèn hộp."
"Một cái hộp to treo trên khung đèn, thế là đèn à?"
Du Tiệm Ly giới thiệu: "Đèn hộp này rất cầu kỳ, từ lớp ngoài cùng sẽ bắt đầu cháy, sau khi lớp đó cháy hết, lớp tiếp theo mới rơi xuống.
Loại đèn này phải tính toán thời gian rất chính xác, nếu không sẽ gặp vấn đề.
Cảnh tượng rực rỡ nhất của nó chính là khoảnh khắc ấy, giống như pháo hoa bừng sáng trong chốc lát, lấp lánh như ánh bạc, vô cùng đẹp đẽ."
"Nhưng bây giờ nó chưa sáng kia mà!"
"Chắc là đang đợi khách quý, dù sao điều hấp dẫn nhất chỉ là khoảnh khắc đó thôi."
"Thật là giả tạo." Lục Hoài Cảnh dường như rất muốn xem bên trong chiếc đèn hộp mà Dương Đồng Tự làm năm nay như thế nào nhưng cũng muốn xem xem có ai đang tụ tập xung quanh đèn của mình không, trong lòng khá là do dự không biết nên ở lại hay rời đi.
Trong khi đó, Du Tiệm Ly lại có suy nghĩ khác.
Loại đèn hộp này là một kỹ thuật truyền thống của vùng Ký Châu, thậm chí có thể nói là nghề gia truyền, rất nhiều gia tộc không truyền bí quyết ra ngoài, tuyệt đối không phải là thứ mà Dương Đồng Tự có thể kế thừa được nên có thể thấy đây là một thủ đoạn mà hắn tìm ra.
Thêm vào đó, loại đèn này rất chú trọng đến tỷ lệ phối hợp của thuốc nổ, liệu Dương Đồng Tự có hiểu gì về thuốc nổ không?
Quan trọng nhất là tỷ lệ thuốc nổ phải được điều chỉnh trong một khoảng thời gian cố định trong năm, có liên quan đến khí hậu, nhiệt độ lúc đó và tất nhiên là phải thực hiện ở Ký Châu.
Điều đó có nghĩa là vào thời gian điều chỉnh thuốc nổ, Dương Đồng Tự không thể có mặt ở Ký Châu, vì lúc đó phải học ở Sùng Văn Quán.
Bây giờ hắn đã tin rằng, thực ra đèn lồng của Dương Đồng Tự là do người khác làm, hắn chỉ mua về để lấy danh tiếng cho Công Bộ, nhằm lấy lại danh tiếng mà thôi.
Đến cả nghề gia truyền của người ta mà cũng trộm, điều này khiến hắn nhận ra rằng, có lẽ Công Bộ thực sự không còn nhân tài thực sự nào nữa.
Dù sao trước đây cũng để nhân viên nội bộ của Công Bộ làm, Dương Đồng Tự chỉ đến đứng ra thay mặt, như thế càng khó bị phát hiện.
Lần này có lẽ tất cả nhân viên của Công Bộ đều bận làm đèn rồng nên không ai giúp hắn được.
Hiện tại tình hình của Công Bộ có lẽ còn tệ hơn những gì hắn tưởng.
*
Dương Đồng Tự trên lầu hai lén quan sát những người xung quanh đèn lồng của mình, thì thầm hỏi: "Quận chúa vẫn chưa đến à?"
Người được cử đi tìm có vẻ hơi khó xử, ngần ngại một lúc mới đáp: "Quận chúa đang xem đèn lồng do Lục công tử và Du công tử làm chung…"
Hôm nay Dương Đồng Tự bị kích động, nghe đến tên Du Tiệm Ly bèn nổi giận: "Xem đèn của hắn làm gì? Một mình hắn có thể làm ra cái gì? Dán giấy kỹ càng? Vẽ tranh đẹp mắt?"
"Không… Đèn của Du công tử không phải loại này, mà lộng lẫy đến mức… quá đỗi kỳ lạ, trước đèn của hắn bị vây kín không lọt được, quận chúa cũng phải nhờ đến hộ vệ mới có thể đứng trước đèn xem một chút.".