Học Sinh Tồi Trường Bắc Đại

Sau khi về đến nhà, phó cục trưởng cục giáo dục đón
tiếp chúng tôi rất ân cần, còn nhiệt tình dào dạt phát biểu một bài kiểu như
“Ngày hôm qua các em tự hào vì quê hương, ngày hôm nay quê hương tự hào vì các
em”. Máy quay của kênh truyền hình thị trấn lúc ẩn lúc hiện trước mặt chúng
tôi, mỗi lần đảo tới tôi, tôi lập tức nghiêm chỉnh ngồi thẳng lưng, vừa lia
sang bên cạnh, tôi lập tức hai mắt vô thần, ánh mắt dại ra. Vì vậy, trên TV
thường thấy chính diện thì tôi hăng hái khí phách, nhìn nghiêng lại thấy tôi
tinh thần uể oải, giống như không phải cùng một người.

Nhiệm vụ của ngày đầu tiên là trở lại những trường học
trọng điểm, tư vấn cho các đàn em sắp thi vào cấp ba và đại học. Tinh thần học
tập của thị trấn chúng tôi rất cao. Kỳ nghỉ hè của cấp ba gần như là học kì ba.

Khi đi qua phòng học, nhìn thấy sách giáo khoa bày đầy
trên bàn, tôi cười như biến thái. Tôi có loại cảm giác như con dâu biến thành
mẹ chồng, hãnh diện tới mức làm tôi vô cùng thỏa mãn.

Bước vào hội trường, thấy trên đài đã sắp xếp mấy bục
giảng thành hình tròn. Dưới đài là học sinh cấp ba đông nghịt. Anh Dư đứng trên
bục diễn thuyết trung tâm mà lên tiếng, dùng một câu hút hồn “Bắc Đại cũng
không phải giấc mơ” để kết thúc, dưới đài tiếng vỗ tay như sấm. Sau khi cho mọi
người một bài phát biểu dài, được mọi người ngưỡng mộ xong, anh Dư nhiệt tình
mời các học sinh tự do đặt vấn đề.

Nhìn một hội trường toàn là đầu, tôi ung dung tựa lưng
vào ghế, xem mọi người hỏi đáp. Tôi nghĩ, trước đây ở phổ thông tôi cũng chẳng
có tiếng tăm gì, rất nhiều người, không, tất cả mọi người đều không biết tôi
tên gì, cũng mệt nhà trường đã phải khắc cái đầu tôi trên “cột sỉ nhục” hoàn
toàn khác, tôi coi như có thể ẩn thân được.

Một cô gái đeo mắt kính đứng lên hỏi: “Vấn đề khó khăn
nhất hiện nay của em là tiếng Anh, em không nhớ được nhiều từ mới. Các anh chị
có bí quyết gì không ạ?”

Một đàn chị ngồi giữa nhiệt tình đứng lên trả lời:
“Muốn nhớ từ phải tận dụng mọi cơ hội để học. Trước đây khi chị sấy tóc hoặc
chờ xe bus đều mang theo một cuốn sổ tay tiếng Anh. Thời gian như nước chảy,
phải biết tận dụng.”

Tôi nhớ ra rồi, vị đàn chị này chính là người cứ đánh
cầu lông một cái lại lấy sổ tay ra học từ, sau đó lại đánh cầu một cái nữa, mà
trong lời đồn đại hay nói. Vừa học vừa tập thể dục, là ngôi sao sáng mà chúng
tôi không thể chạm tới. Tôi nhìn chị ta với cặp mắt khác xưa, nghĩ thầm, chỉ sợ
cả đời này dù có giết tôi tôi cũng không đạt được trình độ đó. Tôi và bọn họ
vĩnh viễn là hai loại người khác nhau. Ngồi bên cạnh tôi toàn là ngọa hổ tàng
long, tôi nên đem ghế xuống dưới ngồi.

Văn Đào ngồi bên cạnh nhẹ giọng hỏi: “Em bị cảm động
rồi à?”

Tôi cười nhạo: “Tôi đang buồn phiền, tôi vĩnh viễn
chênh lệch với loại người trí thức như các anh. Ví dụ như, các anh nói thời
gian như nước chảy, nếu là tôi, tôi sẽ không nói như vậy.”

Văn Đào hỏi: “Vậy em sẽ nói thế nào?”

Tôi sẽ nói: “Thời gian như ngực con gái, xờ xờ lại nắn
nắn, chắc chắn vẫn chỉ có như thế.”

Văn Đào không để ý đến hình tượng mà cười như điên
trên diễn đài. Bà chị kia tưởng mình nói sai, hoảng hốt quay đầu nhìn anh ta.
Còn Văn Đào vẫn co quắp nằm úp trên bàn không dậy được. Phương Dư Khả và Như
Đình ngồi bên phải đại khái cũng nghe được câu nói của tôi. Mặt Như Đình đỏ
bừng. Chỉ có Phương Dư Khả vẫn bình tĩnh xoay bút, mép hơi nhếch lên một nụ
cười. Cậu ta có lẽ đã sớm quen với cách nói chuyện của tôi, không còn hoảng sợ
nữa rồi. Thói quen này thật là tốt.

Phần đặt câu hỏi tiến hành rất sôi nổi, tôi không khỏi
cảm thán học sinh bây giờ sống nhanh quá, mười vấn đề thì có đến chín cái là XX
có bí quyết gì, YY có bí quyết gì. Thật sự là khó xử mấy thạc sĩ khoa học tự
nhiên này còn phải vượt rào trèo sang làm nhà ngôn ngữ học.

Bỗng nhiên một nam sinh đứng lên hỏi: “Xin hỏi Chu Lâm
Lâm có ở đây không?”

Lòng tôi chùng xuống, chẳng lẽ tôi từng quỵt nợ? Nếu
không sao giờ còn có người nhớ tên tôi?

Tôi đứng lên gật đầu, ý bảo chính là kẻ bất tài này.

Nhìn qua có vẻ cậu ta là tên tiểu quỷ tinh nghịch,
thấy tôi đứng lên, cậu ta rất vui vẻ: “Em nghe nói, khi chị học cấp ba, thành
tích rất không ổn định, cuối cùng làm thế nào trong thời khắc mấu chốt nhất chị
lại phát huy được trạng thái tốt nhất? Còn nữa, chị có thể thích ứng với Bắc
Đại chưa? Tìm được bạn trai chưa?”

Ông trời lúc nào cũng ra đề khó với tôi. Ví dụ như ban
ngày ban mặt, trước mặt công chúng, lại có người dám lấy chuyện tình cảm của
tôi ra để bát quái. Còn nữa, mấy chuyện như thành tích của tôi không ổn có cần
cường điệu như vậy không?!

Tôi duy trì phong độ: “Cảm ơn em đã quan tâm. Chị sẽ
trả lời từng vấn đề của em. Đầu tiên là vấn đề đột nhiên phát huy. Mọi người
muốn nghe nói thật hay nói dối?”

Người bên dưới rất phối hợp nói: “Nói thật!”

Tôi cười thỏa mãn, loại cảm giác được chỉ huy người
khác này đúng là không tệ, thảo nào có nhiều người muốn tranh chức hội trưởng
hội học sinh như vậy: “Nói thật thì, lúc đó trong đầu chị chỉ có một suy nghĩ:
thi xong, mình sẽ được giải thoát, có thể chơi bời suốt đêm cũng chẳng ai quản.
Chính suy nghĩ này đã nâng đỡ chị tới cuối cùng. Khi mọi người đi thi, không
nên suy nghĩ những vấn đề như nếu làm bài kém thì phải làm thế nào. Nếu thật sự
bài làm không tốt, lo lắng cũng vô ích. Nguyên tắc đầu tiên của những kẻ lười:
đừng để chuyện đã xảy ra làm mình đau đầu.”

Dưới đài, bầu không khí rất thân thiện.

Tôi tiếp tục nói: “Nguyên tắc thứ hai của những kẻ
lười: không nên lo lắng đến những vấn đề có thể làm tốt bằng bản năng. Ví dụ
như chuyện có thích ứng được với Bắc Đại hay không. Thích ứng một nơi nào đó là
bản năng của con người. Khó là ở chỗ, khả năng thích ứng của một người có mới
hay không, có cao hay không mà thôi. Tất cả những học sinh tới Bắc Đại, chậm
thì một tháng, lâu thì một năm sẽ thích ứng với hoàn cảnh, nhưng có rất nhiều
người dừng chân, cả bốn năm đều bị vây trong một loại trạng thái duy nhất, sau
đó thì không cần phải thích ứng nữa; có khi còn có người thích ứng rồi sẽ sử
dụng bản thân và tài nguyên của trường học để thay đổi hoàn cảnh, thay đổi
chính mình, loại người này chính là trạng thái thứ hai. Đáng tiếc chị là loại
sinh vật chậm chạp, là người cần một năm mới thích ứng được, vì vậy cũng không
rõ chị đang ở loại trạng thái nào nữa.”

Dưới đài rất yên tĩnh, tôi thỏa mãn chuyển tới đề tài
tôi không muốn trả lời nhất: “Vấn đề thứ ba là vấn đề cá nhân, em trai tò mò đã
hỏi lung tung thì chị cũng suy nghĩ vớ vẩn. Nguyên tắc thứ ba của những kẻ
lười: ta không đi đến, núi tự tiến lại. Chị đợi ông trời rải mưa hoa xuống là
được…”

Mọi người nhiệt liệt vỗ tay, tôi hoàn thành nhiệm vụ,
cúi người ngồi xuống.

Văn Đào nhìn tôi như lần đầu tiên gặp mặt: “Ván cầu,
em thật có tài nha.”

“Những thứ lừa người như thế anh cũng tin. Ngoại trừ
câu “em trai tò mò đã hỏi lung tùng thì chị cũng suy nghĩ vớ vẩn” kia phát ra
từ trong tim thì những câu khác đều là nói bừa, vậy cũng tin…”

Buổi tối, đoàn chúng tôi được mời ăn cơm. Vì biểu hiện
đặc biệt trong buổi gặp mặt chiều nay, tôi được sắp xếp ngồi chung một bàn với
phó cục trưởng Đàm. Phương Dư Khả là cháu thầy hiệu trưởng, có vẻ quen thuộc
với phó cục trưởng, Văn Đào là khách quý, vì vậy chúng tôi đều được xếp vào vị
trí VIP.

Phó cục trưởng là một ông bác giản dị gần gũi, tự mình
rót rượu và gọi đồ uống cho mọi người. Khi tới lượt tôi còn hỏi một câu: “Em
uống rượu hay nước ngọt?” Hôm nay tinh thần tôi không tệ, vừa định nói “uống
rượu” đã nhìn thấy ánh mắt lạnh thấu xương của Phương Dư Khả, tôi biến thành
nhát gan: “Uống nước ngọt là được rồi ạ. Em bị cấm uống rượu.”

Phó cục trưởng tuy là một ông bác nhưng lại là một Chu
Bá Thông tràn ngập tinh thần thu thập bát quái: “Vì sao lại bị cấm? Nghe bài
phát biểu của em buổi chiều, bằng kinh nghiệm nhiều năm rượu trường của thầy,
tửu lượng của em hẳn là không tệ. Trong tiệc rượu, con gái không thua kém con
trai.”

Thật sự là một ông bác đáng yêu, tôi gãi gãi đầu nói:
“Trước đây, khi quá chén, suýt chút nữa em lỡ tay làm hỏng chuyện lớn của người
ta. Không dám uống nữa.”

“Ha ha…” Ông bác cười sang sảng, cái đầu như Địa Trung
Hải vô cùng chói mắt dưới ánh đèn. “Thầy có một đứa cháu, sang năm sẽ lên cấp
ba, tính cách rất giống em, chơi bời nghịch ngợm, lại không thích học hành. Lát
nữa giới thiệu cho em biết, em giúp nó tu tỉnh học tập. Coi như thầy mời em làm
gia sư, không biết em có nể mặt không đây…”

Nói thừa, tôi sao có thể không nể mặt? Xung quanh đầy
người, thầy lại mời tôi, tôi được yêu quý đến phát run rồi. Nhưng tính cách tôi
cũng đâu có ác liệt như thế, đoán chừng điểm giống cháu trai nhà thầy nhất
chính là không thích học hành ấy.

Tôi cười nịnh nọt: “Thầy quá khen. Em đâu đến mức ấy…
Nhiều lắm em cũng chỉ biết cách nói đùa một chút thôi. Nói thật, em chưa từng
làm gia sư, hơn nữa, thành tích phổ thông cũng tương đối thảm hại, thua xa cách
anh chị đang ngồi đây ạ.” Quan trọng nhất, kỳ nghỉ hè quý giá của tôi cũng
không phải dùng để kèm cặp cháu trai thầy, chỉ tổ tốn thời gian vô ích.

“Không sao, không sao.” Ông bác vội vã xua tay, “Tính
tình nó chỉ là hơi nóng nảy một chút thôi, em không cần gia sư đặc biệt cho nó,
có thời gian thì khuyên bảo nó một chút là được. Về phương diện học tập, Tiểu
Khả tới giúp đỡ là thầy yên tâm rồi.” Vừa nói ông vừa chỉ vào Phương Dư Khả ngồi
bên cạnh.

Phương Dư Khả cười cười: “Đàm Dịch vẫn chưa chịu ngồi
yên cho em dạy đâu ạ…”

Aiz, tôi cứ tưởng cậu ta chỉ là dòng dõi thư hương,
thì ra lại còn có quan hệ với quan chức chính phủ như vậy nữa…

Tôi thấp giọng nói: “Hiện giờ đang thịnh hành tình yêu
chị em, thầy không sợ cháu trai thầy nhắm trúng em sao.”

Lỗ tai ông bác lại nhạy bén thái quá: “Ha ha, yên tâm
đi, chỉ cần nó có quyết tâm lớn như thế, thầy không có ý kiến.”

Hừ, vừa khen thầy đáng yêu, sao giờ đã nói xấu em như
vậy. Phẩm chất của tôi kém thế sao? Cái gì gọi là có quyết tâm lớn. Bà chị đây
rất cao giá, có biết không?

Văn Đào ngồi bên cạnh cười: “Phó cục trưởng Đàm yên
tâm đi, về cơn bản thì cháu thầy không đi trên con đường này được, có em phòng
thủ rồi. Loại chuyện vừa phải nhắm mắt vừa phải giậm chân mới có quyết tâm làm
này, cứ để em gánh vác là được rồi.”

Không ngờ sau khi ăn cơm tối xong, tôi đã gặp được Đàm
Dịch có tính cách rất giống tôi trong truyền thuyết. Vừa lúc Đàm Dịch tìm ông
bác có việc, ông ấy liền cuống lên để lại chỗ cho chúng tôi nói chuyện một
mình, bồi dưỡng chút tình cảm.

Những tên nhóc nhỏ tuổi hơn tôi, vẻ ngoài đẹp trai,
tôi gọi bọn hắn là baby, vẻ ngoài xấu xí, tôi gọi bọn hắn là oắt con. Nhưng Đàm
Dịch ở giữa hai loại đó, nói cậu ta đẹp trai, tuyệt đối chỉ ở cấp bậc cỏ dại,
nói cậu ta xấu xí, tuyệt đối vẫn có nữ sinh ngây thơ gửi thư tình cho cậu ta.
Ngày đó còn chưa thịnh hành vẻ đẹp công tử bột trung tính, nhưng tên nhóc này
đã có xu hướng dựa vào gia đình.

“Chị chính là người dùng vận may để đỗ Bắc Đại?” Đàm
Dịch nhướng lông mày hỏi tôi.

Thật không lễ phép, chị hai đây cũng không phải loại
ăn không ngồi rồi: “Đúng, cái người không cần tốn nhiều sức, dựa vào ông bà tổ
tiên để đỗ Bắc Đại chính là kẻ hèn này.”

“Cũng chưa có bạn trai?” Đàm Dịch dùng vẻ mặt khinh bỉ
nhìn tôi.

Bài phát biểu buổi chiều thật sự truyền đi quá nhanh,
lần thứ hai tôi kiểm nghiệm câu nói chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu
đồn xa vạn dặm.

“Yên tâm đi, không phải tới gia sư ở nhà cậu sao? Tôi
sẽ không quấy rầy cậu. Bạn trai tôi muốn tìm dù thế nào cũng phải là một người
nam tính. Tôi không có xu hướng thích shota*.”

*
Shota: chỉ những bé trai nhỏ tuổi, vẻ ngoài đáng yêu

Tuổi trẻ dễ nổi nóng, Đàm Dịch bật người nổi giận:
“Chị nói chuyện cẩn thận một chút.”

Tôi ghét nhất cái loại công tử bột này, hơn nữa ông
nội nhà mi cũng chẳng phải quan lớn gì. Bà chị đây đã tới Bắc Kinh, ông nội mi
chỉ ở cục giáo dục, không quản được chị đây, sợ quái gì mi?

Tôi cười hì hì: “Cậu chưa trải nghiệm sức mạnh của
Phương Dư Khả phải không? Có việc bé cỏn con thế này mà đã không nhịn được
rồi?”

Đàm Dịch dè dặt hỏi: “Chị rất quen thuộc với anh Tiểu
Khả?”

“Đương nhiên quen, quen đến phát mệt đi được. Cậu thân
thiết với cậu ta lắm hả? Nhưng gọi là anh Tiểu Khả thật sự rất dễ làm người ta
liên tưởng tới một ít hình ảnh không trong sáng. Cậu không phải thụ chứ?”

“Có ý gì?”

Aiz, là người ta quá thuần khiết hay là tôi quá bỉ ổi,
tôi đành phải nói: “Ý của tôi là, giới tính của cậu bình thường chứ?”

Đàm Dịch quả nhiên bị chọc giận, nhưng chỉbhung hăng
nói một câu: “Chị nói chuyện cẩn thận một chút.” Công lực quá kém, ông nội cậu
ta sao có thể thấy cậu ta giống tôi nhỉ? Người có tài ăn nói trêu đùa thiên hạ
như tôi sao có thể so với loại người ăn nói ngọng nghịu thế này?

Không ngờ lần đầu tiên gặp mặt đã dùng cách này để kết
giao. Nhưng không đánh không thành bạn, sau đó, thật ra Đàm Dịch rất dễ đối
phó, chỉ cần ức hiếp thằng nhóc, thằng nhóc sẽ nghe lời, nói cách khác, thằng
nhóc này tràn ngập khí chất chịu ngược.

Bởi vì mối quan hệ với ông nội cậu ta, Đàm Dịch đặc
biệt gia nhập hàng ngũ thực tế của chúng tôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui