Học Sinh Tồi Trường Bắc Đại

Đại khái là tôi đã nghĩ quá xuất thần, có lẽ biểu hiện
của bệnh Parkinson thật kinh khủng, cuối cùng Đàm Dịch không thể chịu nổi được
nữa, bỏ sách xuống, vừa hung hăng vừa thù hằn đẩy tôi một cái. Lúc này tôi mới
phát hiện Phương Dư Khả không còn ở trong phòng nữa.

Tôi lập tức hỏi: “Ông anh trai nhà em đâu?”

Đàm Dịch liếc mắt khinh thường: “Đàn ông nhà chị đi
mua cơm. Chờ chị làm cơm cho bọn em, bọn em sẽ chết đói hết.”

“Aiz, quá hiền lành rồi. Phương Dư Khả nhà chúng ta
chỉ có mỗi điểm ấy không tốt, quá biết chăm sóc người khác, làm cho người ta
ngay cả không gian phát huy cũng không có.” Tôi cố ý lắc đầu một cách bi
thương.

Vẻ mặt Đàm Dịch như ăn nhầm phải con ruồi, ôm ngực
kêu: “Nếu ông nội em biết chị là người như thế này, đánh chết ông ấy cũng không
cho chị bước qua cái cửa kia. Vốn đã ngốc, yêu vào não tàn luôn.”

Tôi đứng dậy cho cậu ta một Phật Sơn Vô Ảnh Cước. Hiện
giờ tên nhóc này được sự dạy dỗ của Phương Dư Khả, đã có xu hướng ngày càng ác
độc, tương lai không xa nhất định sẽ trở thành tai họa của giang hồ, lạt
thủ tồi hoa*.

*
Lạt thủ tồi hoa: tàn nhẫn bẻ hoa, kẻ thù của phụ nữ.

Trong lúc tôi đang vì dân trừ hại, Phương Dư Khả đi
mua cơm đã trở lại. Thấy hai người chúng tôi lăn lộn thành một đống, bước tới
túm lấy Đàm Dịch: “Sao em lại không hiểu chuyện như thế?”

Tôi cười trên nỗi đau của kẻ khác mà nhìn Đàm Dịch
đang chán nản, nghĩ thầm có chỗ dựa vững chắc thật là tốt. Tôi như con trai địa
chủ nhiều ruộng nhiều đất nhìn đám anh em xấu xa chèn ép con gái nhà lành.

Phương Dư Khả tiếp tục nói: “Em học cùng anh, chỉ số
thông minh đang tăng lên, đùa với cô ấy một lúc, kiếm củi ba năm thiêu một giờ,
có bao nhiêu IQ lại trôi tuột hết như tuyết lở. Tuổi trẻ phải suy nghĩ kĩ càng,
không nên vì cuộc vui nhất thời.” Sau khi nói xong, còn vỗ vỗ vai Đàm Dịch như
thật.

Đàm Dịch cười trộm. Môi hồng răng trắng, đường làm
quan rộng mở, nở mày nở mặt, chắc chắn dưới sự đào tạo của Phương Dư Khả, chỉ
nửa năm sau là có thể tỏa sáng, đem lại hạnh phúc cho mấy cô nàng trẻ người non
dạ và mấy bà già giàu có.

Trong phòng bếp truyền ra tiếng xoong nồi lạch cạch.
Tôi theo tiếng động đi vào trong, nhìn thấy bóng lưng thon dài của Phương Dư
Khả. Bỗng nhiên rất muốn từ phía sau ôm lấy anh, tựa đầu lên vai anh, sau đó
thấp giọng thì thầm: “Làm món gì vậy?”

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại lại thấy là lạ. Đây là dựa theo
kịch bản mà, không phải chỗ nào sao? Suy nghĩ thật lâu vẫn không nghĩ ra lý do.
Bên ngoài phòng bếp lại truyền tới giọng nói rõ to của Đàm Dịch: “Muốn nắm giữ
một người đàn ông phải nắm được dạ dày của anh ta. Chị dâu, chị còn phải học
nhiều lắm.” Nhờ có cậu ta nhắc nhở, cuối cùng tôi cũng ý thức được kịch bản có
vấn đề ở chỗ nào.

Theo như bình thường, phải là bóng dáng nhỏ bé của cô
vợ bận rộn trong phòng bếp, nhận được cái ôm hạnh phúc của người chồng cao lớn.
Còn cảnh tưởng mà tôi vừa nghĩ ra, tôi ôm lấy anh từ phía sau, Tôi chỉ có thể
thì thầm dưới nách anh, như bị bắt cóc, còn gì là lãng mạn nữa?

Vì vậy, tôi phải học nấu ăn! Vì một giây phút hạnh
phúc kia.

Tôi tiến lại chỗ Phương Dư Khả, thấy anh thuần thục mổ
cá, moi nội tạng, đánh vẩy.

Để dẫn tới chủ đề, dần dần khiến Phương Dư Khả mất
cảnh giác, đạt được mục đích học trộm của tôi, thuận tiện kích thích Phương Dư
Khả một chút, để anh sinh ra chút cảm giác thương hương tiếc ngọc, tôi kinh
hoàng mở to hai mắt: “Ai nha, thật tàn nhẫn. Một con cá chết mắt mở trừng
trừng.”

Phương Dư Khả không có phản ứng, còn cho thêm con cá
ba nhát dao, rắc gia vị lên.

Không tiến được thì lùi. Tôi cố chấp tiếp tục diễn
trò: “Con cá này có lẽ là tu phải mệnh khổ rồi. Kiếp trước tạo ra nghiệt thế
nào không biết, kiếp này bị mưu sát chưa tính, còn bị chặt thây, như phải chịu
cực hình thời Mãn Thanh. Người ta là dao thớt ta là thịt cá, câu này chính là
được hình thành như thế…”

Tôi thừa nhận sau khi nói xong những lời này, chính
tôi cũng cảm thấy buồn nôn, hận không thể chạy tới toilet nôn một trận rồi lại
nói tiếp.

Vẻ mặt Phương Dư Khả co rúm lại, xoay người nói với
tôi: “Vừa rồi khi em nói từ dao thớt, nói sai rồi. Nó phát âm là zu, không phải
cu.”

Tôi thật khốn cùng: “Thật không? Ha ha, quá mất mặt
rồi, bất ngờ quên mất.”

Đại khái mấy ngày nay đã quen làm thầy giáo, Phương Dư
Khả tiếp tục giảng bài cho tôi: “Câu này có ý là ngạc nhiên, nếu muốn nói vậy,
phải nói là đột nhiên quên, không có từ nào là bất ngờ quên.”

Hiện giờ tôi đã thật sự biết được cái gì gọi là người
ta là dao thớt ta là thịt cá rồi. Phương Dư Khả không cho tôi một chút mặt mũi,
rõ ràng là muốn lăng trì tôi.

“Khốn! Tổ sư.” Tôi không tự chủ được mà thấp giọng
chửi bới.

Phương Dư Khả thản nhiên nói: “Không nên dùng bất cứ
bộ phận nào đó trên cơ thể để ân thần hỏi thăm họ hàng nhà anh.”

Lúc này, trong mắt tôi, Phương Dư Khả lập tức biến
thành một kẻ tiểu nhân chanh chua. Đời này tôi ghét nhất bị người ta dạy dỗ.
Nếu bọn họ giúp đỡ tôi, tôi sẽ mang ơn mà cúng bái, tôi đây vô cùng yêu thích
chân lý nhưng càng yêu thích tự do, anh quản tôi phát âm thế nào được chắc, nếu
không ảnh hưởng tới vấn đề giao lưu giữa người với người, ngôn ngữ như vậy đã
phát huy công dụng của nó rồi. Mà mong đợi của tôi đối với ngôn ngữ cũng chỉ có
thế không hơn.

Phương Dư Khả tiếp tục nói: “Hơn nữa, người thân của
anh sau này cũng là người thân của em. Em nói như vậy, thật ra nghiêm túc mà
nói…”

Đã nhắc tới vài lần, tôi là một người có năng lực điều
tiết rất nhanh. Khi nghe được câu nói đầu tiên, Phương Dư Khả vừa bị tôi dẫm
dưới chân lập tức lại hóa thân thành vị thần khổng lồ.

Tôi mở cờ trong bụng mà nịnh nọt với thần: “Không cần
nói nghiêm túc làm gì, nói thoải mái, thoải mái đi.”

Để chứng minh tôi cũng không phải đồ bỏ đi, tôi chủ
động ngồi xuống cạnh thùng rác nhặt cần tây. Sinh hoạt trong phòng bếp, ngoại
trừ những việc phải biết nếm mặn nhạt thì công việc tiện lợi nhất chính là nhặt
rau. Đó là thỏa hiệp giữa bố già nhu nhược và mẹ già dũng mãnh của tôi. Lúc
trước, bố tôi kiên quyết muốn huấn luyện tôi thành cao thủ nhà bếp, không bột
đố gột nên hồ, nhưng người phụ nữ khéo phải là người có thể nấu được cơm khi
không có gạo, có thể làm được một bàn ăn đầy đủ sắc hương vị, để trong cuộc
sống hôn nhân sau này bắt chặt được dạ dày đàn ông, tóm được cái miệng của bố
mẹ chồng, chiếm địa vị cao trong gia đình. Còn mẹ già của tôi lại kiên quyết
cho rằng xu thế tương lại sẽ là đàn ông vào bếp, phụ nữ chỉ cần khích lệ đúng
thời điểm thôi, nếu không sẽ biến thành người vợ Tào Khang,
Hoàng Kiểm bà**, bà than thở kể lể, không quản vất vả bới móc lịch sử,
lấy dẫn chứng rằng thảm kịch này đã xảy ra một lần, không thể dẫm lên vết xe
đổ.

**
Người vợ Tào Khang: người vợ khi cùng chung hoạn nạn, Hoàng Kiểm bà: chỉ những
bà cô già chỉ lo việc gia đình.

Vì vậy, tôi bị kẹp giữa màn quyết đấu hai bên, cuối
cùng cũng bắt đầu động tay nhặt rau. Mà quá trình học tập này rõ ràng tạo nên
tự sự gia tăng việc nhà. Số lượng bố tôi mua phải gấp đôi bình thường mới có
thể thỏa mãn sức nhặt rau mãnh liệt của tôi.

Tôi nhặt rau, nhìn bóng dáng bận rộn của Phương Dư
Khả, nghe tiếng ti vi mà Đàm Dịch đang xem trong phòng khách, không khỏi cảm
thán: Chúng ta thật là một nhà ba người, một gia đình hạnh phúc nha!

Sau khi Phương Dư Khả nghe thấy, trêu chọc nói: “Anh
không muốn có con trai lớn như Đàm Dịch. Phương Lỗi hiện giờ chỉ gần 5 tuổi
thôi.”

“Phương Lỗi?”

Phương Dư Khả nói một cách đương nhiên: “Con trai
anh.”

Tôi là người rất khắt khe với những cái tên. Tôi vô
cùng khinh thường cái tên của tôi, tin chắc rằng tùy tiện rống cái tên của tôi
trên đường là phải có tới chục người quay lại đáp lời. Tôi từng mãnh liệt yêu
cầu đổi cái tên tầm thường này, những mẹ tôi suy nghĩ rất lạc hâu, nói rằng tên
bình thường dễ nuôi. Tôi phản đối, không bằng gọi là chó mèo các loại đi, tuyệt
đối vô cùng dễ nuôi. Vì vậy mẹ tôi bốc hỏa, bảo tôi chọn giữa cái tên Lâm Lâm
với chó, mèo. Tôi phun máu ba mét… Sau đó, bộ phim “tên tôi là Kim Sam Soon”
nổi tiếng, tôi xem xong mà nước mắt lưng tròng, chỉ có cô hiểu tôi, Kim Sam
Soon ạ! Cuối cùng tôi tổng kết lại vì sao tên tôi lại bình thường như thế,
không có chữ “Lâm” kia thì không được, chuyện này nhất định có liên quan tới
đoạn tình cảm ngây ngô mông lung mà sâu sắc nào đó của mẹ già tôi, mà cuộc đời
tôi cũng biến thành bia kỷ niệm sống cho cái đoạn hồi ức có chữ “Lâm” này.

Dù số phận không thể thay đổi, nhưng tôi không thể để
chuyện tương tự xảy ra cho thế hệ tiếp theo: “Cái tên Phương Lỗi này không
được. Quá tầm thường. Chúng ta có văn hóa như thế thì cũng phải đặt một cái tên
văn hoa một chút.”

“Vậy em nói thử xem.”

Tôi trầm tư. Đầu óc quả thật như tảng đá lù lù bất
động, tôi nhìn chằm chằm mớ rau vài phút, những thứ có thể nghĩ đến chỉ là mấy
đại danh của tổ tông như “Chiêu Cần” gì đó.

Phương Dư Khả thỏa mãn cười: “Em xem, em có văn hóa
như vậy cũng không nghĩ ra được sao?”

Tôi nghe trong câu nói có mùi vị châm biếm: “Vậy cũng
không thể gọi là Phương Lỗi, dứt khoát gọi là Phương Đổng đi. Người ta vừa nghe
đã thấy như Chu Đổng vậy, có khi người ta còn tưởng thằng bé là chủ tịch thật
sự, vừa sinh ra đã có mệnh ôm hoài bão lớn.”

“Vậy ý của em là có thể gọi thằng bé là Phương Chính
Ủy, Phương Chủ Nhiệm, Phương Đại Gia, Phương Đại Ca vân vân thì còn được lợi
nhiều hơn nữa.”

Lúc này tôi thật sự muốn ngồi xổm trên mặt đất vẽ vòng
tròn nguyền rủa. Tôi cố chấp nói: “Dù sao cũng không thể gọi là Phương Lỗi.”

“Tên bình thường dễ nuôi.”

“Vậy chi bằng gọi là chó mèo đi.”

“Vậy giữa chó mèo và Phương Lỗi, em chọn đi.”

Khi nghe đến câu nói này, dường như có một luồng khí
nóng từ đan điền xông thẳng ra khỏi cổ họng: “Anh nói xem, có phải anh là con
riêng của mẹ em hay không??” Bởi vì câu nói này dùng rất nhiều hơi, không ngừng
vang vang trong phòng bếp, có vẻ rung động đến tim gan.

Cuối cùng Đàm Dịch không nhịn được nữa mà đạp vào một
cước: “Chị dâu, chị mà nói vài câu nữa nhà em sẽ sập mất. Hiện giờ rút ruột
công trình nhiều, không chịu được chiêu sư tử Hà Đồng rống của chị đâu.”

Tôi tức giận nói: “Em nói xem nếu gọi con trai em là
Phương Lỗi, em có chịu được không?”

Đàm Dịch không theo kịp tốc độ tư duy của tôi, ngớ ra
vài giây mới hiểu rõ được đầu đuôi. Sau khi hiểu ra, Đàm Dịch khinh bỉ nhìn
tôi, sau đó lại khinh bỉ nhìn về phía Phương Dư Khả: Anh Tiểu Khả, em thật sự
nghi ngờ chỉ số IQ của anh cũng bị tuyết lở cuốn trôi rồi.”

Tôi lập tức coi Đàm Dịch là em ruột mình, còn khoác
vai cậu ta: “Đúng không, đúng không? Sao có thể đặt một cái tên bình thường như
thế chứ?”

Đàm Dịch hất tay tôi ra: “Ý của em là, chị vốn đã rất
ấu trĩ rồi, nhưng không ngờ anh Tiểu Khả cũng bị chị kéo theo đến đẳng cấp này.
Em không thể không nói, chị thật sự rất ngang bướng. Còn nữa, đừng có tùy tiện
động tay động chân. Hiện nay chỉ cần chỉ số thông minh của em thấp xuống một
chút là sẽ có một vị cầm dao mổ lợn ra băm em.”

Hiện giờ tôi cũng đã biết vì sao cục trường Đàm nói
tôi và Đàm Dịch rất giống nhau, bình thường chúng tôi đều bị chèn ép, khi có cơ
hội trả thù, đều ôm chặt lấy, chết cũng không buông, bất kể hậu quả.

Tôi dùng cần tây quấn chặt cổ Đàm Dịch: “Nhanh nhận lỗi,
nếu không chị thắt chết cậu.”

Đàm Dịch phối hợp giơ tay đầu hàng: “Em có thể cho con
trai nhà hai người một cái tên quan, đảm bảo vang danh tận trời.”

Tôi siết chặt cọng cần tây thêm một chút, ý bảo cậu ta
nói nhanh.

Vẻ mặt Đàm Dịch tinh quái: Con trai nhà hai người sau
này nên gọi là Phương Chính… Bắc Đại Chế Tạo.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui