Học Sinh Tồi Trường Bắc Đại

Cát bụi Bắc Kinh thật sự đáng ghét, đập vào mắt tôi
đau muốn chết. Tôi không dám dụi nó, sợ trong mắt chảy ra thứ gì đó quá chát
quá đắng. Tôi chỉ đành ngửa mặt lên nhìn ánh mặt trời nhợt nhạt xuyên thấu qua
những đám mây xám xịt nặng nề. Ánh mặt trời trong lòng tôi cũng là dáng vẻ như
thế này.

Sau ngày hôm đó, tôi trở nên rất ngoan ngoãn. Mỗi
sáng, đúng bảy giờ đã rời giường, đi mua một túi cải thảo muối và sữa đậu nành,
ăn xong tôi sẽ học tiếng Đức một giờ. Sau đó là đi học một cách quy củ. Trên
lớp, tôi không dùng di động, không ăn đồ ăn vặt, cũng không ngủ gật. Cho dù có
là lớp tư tưởng chính trị khô khan nhất, tôi cũng tập trung tinh thần để nghe.
Sau khi hết giờ lên lớp, tôi sẽ tới phòng thiết bị để nghe tiếng Anh, làm một
số đề bài nghe. Lúc chạng vạng tối, tôi sẽ tản bộ ven hồ Vị Danh. Tôi cảm thấy
cuộc sống trôi qua như vậy rất tốt. Không nhìn thấy hình bóng Phương Dư Khả,
không nghe được giọng nói Phương Dư Khả, biến mất trong thế giới của Phương Dư
Khả, tôi cảm thấy rất tốt.

Vương Nhất Mạc và Chu Lỵ mấy ngày nay đều sớm chiều ở
chung, dính đến mức sắp hợp thành một thể, nể mặt tôi là bà mối nửa đường, cũng
được đối xử vô cùng long trọng. Chỉ cần bọn họ đi ăn, nhất định sẽ mời tôi đi
làm bóng đèn. Tôi đi một hai lần rồi sau đó đều từ chối. Thứ nhất là vì Vương
Nhất Mạc rất ít khi tới căn tin ăn, mỗi lần đều cùng Chu Lỵ hẹn tôi ở tiệm cơm
cách trường hơn mười km. Trên xe buýt, tôi rất dễ thất thần mà quên không
xuống. Theo thói quen, tôi tìm kiếm bàn tay từng nắm lấy tay của tôi, lộ ra vẻ
mặt dịu dàng mơ hồ dưới ánh mặt trời; thứ hai là vì ánh mắt thương hại vô cùng
rõ ràng của bọn họ, hình như mỗi câu nói đều có ý muốn đả thông tư tưởng tôi,
nhất là Chu Lỵ, nói đi nói lại, cuối dũng sẽ dẫn trọng tâm câu chuyện tới các
loại kết luận như “đàn ông là cái rắm”. Không nghĩ tới, chính con bé mỗi ngày
đều bị cái rắm hun chết mà vẫn vui vẻ. Con gái khi yêu chỉ số thông minh đều
bằng không. Tôi đã từng như vậy. Vào cuối tuần, Vương Tiệp và A Đào luôn luôn
kéo tôi đi dạo, xem xét bộ mặt thành phố. Đi chợ sớm mua táo cũng bắt tôi đi
trả giá. Tôi nghĩ tâm tính bọn họ quá mức đen tối, người ta đi sớm về muộn buôn
bán chút ít, chúng ta mua ít quần áo đi một chút là sẽ có rất nhiều tiền để mua
táo, vì vậy tôi không thèm trả giá, trả rất nhiều tiền, mua về xong lại để chờ
chúng thối ra. Chuyện này càng khiến mấy cô nàng kia hoảng sợ. Mấy cô nàng đưa
tôi đi ngắm núi ngắm non. Đi ngắm thác nước, lại tới nông trại hái trái cây,
còn chụp cho tôi rất nhiều ảnh. Nụ cười của tôi trong ảnh rất gượng gạo, ánh
mặt trời chiếu vào mặt ngược lại có vẻ tái nhợt quá mức. Tôi nghĩ bọn họ cũng
không cần quan tâm quá như thế. Cuộc sống của tôi vô cùng phong phú, hai mươi
năm qua chưa từng phong phú như thế, tôi không có thời gian để nghĩ đến quãng
thời gian hẹn hò giữa anh và tôi, người giờ đã chẳng còn liên quan tới tôi nữa.
Người kia có vui sướng hay không, có lưu luyến hay không, móng tay có còn sạch
sẽ như vậy hay không, ánh mắt có còn trong sáng hay không, mồm miệng có còn
nham hiểm hay không, tôi tuyệt đối không quan tâm. Thực sự, một chút tôi cũng
không quan tâm.

Nhưng, vì sao ký túc xá của chúng tôi gần nhau như
thế, tôi vẫn chưa từng nhìn thấy anh? Cho dù chỉ là thoáng qua?

Sau đó, vào buổi trưa của một ngày cuồng phong gào
thét, tôi nghe nói một tháng sau anh sẽ xuất ngoại. Chu Lỵ đứng trong gió thấp
thỏm nhìn tôi, có chút hối hận vì đã nói tin tức này cho tôi biết. Cát bụi Bắc
Kinh thật sự đáng ghét, đập vào mắt tôi đau muốn chết. Tôi không dám dụi nó, sợ
trong mắt chảy ra thứ gì đó quá chát quá đắng. Tôi chỉ đành ngửa mặt lên nhìn
ánh mặt trời nhợt nhạt xuyên thấu qua những đám mây xám xịt nặng nề. Ánh mặt
trời trong lòng tôi cũng là dáng vẻ như thế này. Buổi tối hôm đó, tôi ngồi xổm
trong WC, ném sim điện thoại thật mạnh. Nhìn nó lắc lư trong nước, cuối cùng
biến mất trong đường ống chỉ trong chốc lát, tôi có chút niềm vui biến thái.
Vừa khéo, ngày hôm sau Vương Nhất Mạc phải quay về New Zealand, buổi tối anh ta
mời mấy người trong ký túc xá bọn tôi đi hát. Tôi khẩn cấp đồng ý. Tôi nói với
bọn họ, chị đây hôm nay muốn làm đại gia, mấy người tốt nhất là tìm mấy anh chàng
đẹp trai tới đây. Mấy tuần nay, mấy cô nàng này đặc biệt chiều chuộng tôi, chỉ
cần tôi nói gì cũng đều đồng ý. Quả nhiên, vừa bước vào phòng hát, tôi đã nhìn
thấy có mấy người xa lạ ngồi bên trong, bề ngoài ai ai cũng khôi ngô, tuấn tú.
Chỉ là, bỗng nhiên tôi không có hứng thú với trai đẹp. Nhìn bọn họ giống như đồ
trang trí trong phòng, thật sự mất mặt. Tôi nghĩ nếu Yêu Tử biết hiện giờ tôi
có suy nghĩ như vậy, sợ là sẽ trục xuất tôi khỏi sư môn, vĩnh viễn không được
quay về đơn vị.

Trò chơi trừng phạt tương đố thô bỉ, người thắng tung
ra một vài con xúc xắc, sẽ chỉ định người thua hôn môi người có số ứng với con
xúc xắc kia. Tôi vỗ tay nói được, đã chơi là phải chơi kích thích một chút, dù
sao hiện tại tôi là người độc thân, chơi hết mình. Nhạc nền là bài hát “one
night in Beijing”. Tiếng gào, tiếng hô hết sức, rất ầm ĩ. Tôi uống bia, một
chân đạp lên sô pha, ôm xúc xắc giơ lên quá đầu. Xúc xắc kêu lạch cạch trong
cốc. Tôi “cạch” một tiếng hạ xúc xắc xuống bàn, hét to cháy họng: “Hạ! Chị đây
muốn hôn môi tất cả các em, lau sạch miệng cho chị!” Tôi nghĩ nếu còn ngậm thêm
một điếu thuốc, tôi chính là một tay cờ bạc lưu manh chính hiệu. Nhưng hôm đó,
số của tôi đỏ một cách thần kỳ, thua một lần duy nhất lại phải hôn Chu Lỵ. Tôi
không cam lòng, gào lên: “Chu Lỵ, hôn cậu không bằng tớ liếm chính mình. Không
muốn, không muốn, dù sao tớ cũng là ân nhân của cậu và Tiểu Mạc, cậu dâng Tiểu
Mạc nhà cậu cho tớ đi.” Vừa nói, tôi vừa trịnh trọng vươn tay mời Tiểu Mạc ra
khỏi hàng. Mấy cô nàng trong ký túc xá biết hôm nay tôi muốn chơi tới phát
điên, đều tùy ý tôi. Đại khái là dáng vẻ học hành chăm chỉ, nghiêm túc tiến về
phía trước của tôi lần trước kinh khủng hơn bất cứ thứ gì khác. Bọn họ tình
nguyện nhìn tôi phát điên chứ không muốn tôi làm con ngoan trò giỏi như cái xác
không hồn. Vì vậy, tôi có chỗ dựa vững chắc là bọn họ, gan to hơn không ít.
Vương Nhất Mạc không biết làm thế nào, đành phải lắc đầu, nhìn vai nhìn về phía
Chu Lỵ. Chu Lỵ cầm chuông lắc lắc: “Tiểu Mạc, anh đừng nhún vai. Vừa nhún vai
là giống như người nước ngoài vậy, cảm giác văn hóa khác biệt với bọn em. Ở
nước ngoài hơn mười năm, thói quen sinh hoạt đều thay đổi. Anh đổi lại lần nữa
cho em. Đi đi, đi đi, để cô gái nhà em hôn anh một cái. Anh cứ coi như đi mua
thịt đi nha.” Tôi sẽ vui sướng đến mức nhảy cẫng lên? Có lẽ, nhưng nước mắt tôi
lại sắp tràn ra. Bởi vì tôi đang nghĩ, nếu Phương Dư Khả ở nước ngoài mười năm,
có khi nào anh cũng thay đổi thói quen sinh hoạt? Ví dụ như không còn thích ăn
những thứ tôi thích nữa, không còn yêu những thứ đồ uống tôi yêu nữa, không còn
nhớ một người từng bị anh mắng là đồ ngốc nữa? Mọi người đều chờ tôi hôn. Nhưng
bỗng nhiên tôi không muốn nữa. Ý nghĩ hy vọng người đối diện là anh vô cùng rõ
ràng.

Đúng vậy, tôi nhớ anh. Bất kể khi tôi đi căn tin ăn
bánh bao, khi tôi học tiếng Đức, khi tôi nhìn bảng đen, khi tôi ở bên hồ Vị
Danh, hình bóng anh luôn luôn tận dụng mọi thời khắc để đi vào tâm trí tôi, lan
tỏa, tràn đầy. Sim điện thoại ném đi rồi, nhưng tôi còn nhớ rất rõ số của anh;
chia tay rồi, nhưng tôi còn nhớ cái ôm của anh; xuất ngoại rồi, nhưng tôi còn
nhớ hơi thở của anh.

Trái tim tôi còn chưa thôi đau đớn. Thì ra, tôi không
có cách nào vô tâm như vậy. Tôi yêu anh. Tôi rất yêu anh. Cho dù anh bỏ lại tôi
đi Anh, tôi vẫn còn học tiếng Anh, chỉ mong một ngày nào đó cũng có thể sống
cùng anh dưới một bầu không khí, có thể len lén nhìn anh một chút. Những suy
nghĩ tầm thường này khắc sâu vô cùng. Thậm chí, ngay cả mấy nụ hôn đùa giỡn tôi
cũng không muốn trao cho người khác. Tôi chỉ muốn cùng anh… Tôi nhìn gương mặt có
chút xấu hổ của Vương Nhất Mạc, đầu chần chừ cúi tới gần, mắt chậm rãi nhắm
lại, trong lòng đang có vô số giọng nói thì thầm “không muốn, không muốn”. Ngay
tại thời điểm đó, tôi cảm thấy một đôi tay mạnh mẽ níu vai tôi lại. Tôi xoay
người, nhìn thấy đôi mắt đen như mực đang vô cùng tức giận. Chủ nhân của đôi
mắt kia kéo tay tôi, lôi tôi ra khỏi phòng hát.

Trong phòng, âm nhạc vẫn còn tiếp tục. “Thiếp đợi đã
hai nghìn năm, vì sao phu quân còn chưa trở lại…” Trên lối đi nhỏ, một khúc
tình ca tầm thường truyền đến từ một căn phòng khác. Mơ hồ còn có thể nghe có
tiếng người đang nôn mửa trong WC gần đấy.

Phương Dư Khả chỉ đứng trước mặt tôi. Anh mặc một
chiếc áo ca rô màu xanh, kết hợp với gương mặt thật đẹp. Chỉ là gương mặt trắng
nón này hiện lên vẻ mệt mỏi và đau buồn. Chúng tôi nhìn nhau không nói gì. Bài
tình ca tầm thường kia còn đang cất lên, người đang nôn gần như muốn nôn ra
mật. Trái tim đập thình thịch dường như bình tĩnh lại trong tiếng hát và tiếng
nôn mửa này. Vì vậy, tôi mạnh mẽ quay đầu, rồi lại bị kéo. Phía sau là tiếng
thở dài của Phương Dư Khả. Đôi mắt tôi lại đau xót. Trước đây, khi anh dùng
những từ ngữ cao thâm hoặc nói trắng ra để châm chọc tôi, tôi tức giận đến mức
muốn cắn lưỡi tự sát; hiện giờ, anh không châm chọc tôi nữa, chỉ thở dài một
tiếng, lại cũng có thể khiến tôi hít thở không thông. Anh thở ra một hơi, nói:
“Xin lỗi.”

“Tách”, nước mắt rơi xuống một góc vuông so với viên
gạch, đèn màu chiếu lên nó đủ mọi màu sắc, sặc sỡ đến lóa mắt.

Anh tiếp tục nói phía sau tôi: “Chuyện hôm đó, anh xin
lỗi. Anh uống quá nhiều.” Tay của tôi bị anh nắm phía sau. Tay Phương Dư Khả
không ấm áp như trước đây, thậm chí hơi lạnh. Anh tiếp tục nói: “Anh phải xuất
ngoại rồi. Sau này một mình em phải chăm sóc bản thân mình. Nhớ là dù có lười
biếng cũng phải đun nước, không được tùy tiện uống nước lạnh, rượu cũng nên
uống ít thôi, dù có chơi cũng không được quên mình như thế, có chuyện gì không
được trốn tránh, nếu có chuyện không vui mà không nói ra được, hay uất ức gì
thì tìm tới anh…”

Quá dài dòng, quá lắm lời, Phương Dư Khả, anh có biết
tôi rất ghét anh hay không… Tôi xoay người, căm giận nhìn anh: “Hiện giờ tôi
rất uất ức, hiện giờ tôi cũng rất uất ức, nói với anh có ích gì hay sao? Sau
này tôi phải chịu uất ức, tôi biết đi đâu tìm anh? Anh nói cho tôi biết, gọi
điện đường dài quốc tế như thế nào? Mã điện thoại của Luân Đôn là bao nhiêu?
Rạng sáng, khi tôi muốn khóc, phải chăng còn phải tính xem bên anh là mấy giờ,
ban ngày hay ban đêm, anh đã ngủ hay chưa, có bị tôi đánh thức hay không? Tôi còn
phải nghĩ xem, tôi quấy rầy anh như thế có được hay không, anh có ghét tôi hay
không? Chu Lâm Lâm tôi bình thường dứt khoát thế nào, cầm được thì cũng buông
được, vì sao lại biến thành kẻ đáng thương như thế? Rõ ràng là anh đá tôi, vậy
mà tôi lại phải là người cố chấp nói chia tay, cuối cùng tôi còn phải chạy đi
gọi điện cho anh, nói với anh, tôi vô cùng uất ức, vô cùng khó chịu đến mức
không nhịn được. Tôi phải sống như thế hay sao? Sống như vậy, tôi có còn là tôi
trước kia hay không?”

Phương Dư Khả nhìn tôi, ngạc nhiên đến mức mồm há ra
lại ngậm vào: “Vì sao nói vậy? Em khó chịu? Vì sao khó chịu? Vương Nhất Mạc kia
làm gì em?” Tôi thật sự muốn dựa vào tường ngất xỉu. Tôi vươn tay ra đánh thật
mạnh vào tường. Rõ ràng tôi đang nói chuyện của chúng tôi, vì sao lại kéo cả
những người khác vào? Tôi méo miệng: “Vương Nhất Mạc không làm gì tôi, là tôi
làm gì anh ta thì đúng hơn. Ngày mai anh ta về nước rồi.”

Đôi mắt Phương Dư Khả hiện lên vẻ cô đơn: “Anh ta về
nước em khó chịu như vậy? Còn anh xuất ngoại thì sao?” Tôi nhìn anh, nghĩ rằng
cuộc đối thoại này như lọt vào sương mù một cách kỳ lạ. Anh chàng kia còn đang
ho khan, tôi rất muốn đi qua đạp cho anh ta một cái, nói cho anh ta biết, mi có
thể ho thành quen, nhưng cớ gì bà chị đây phải nhịn mi thành quen, nhất là
những khi tâm tình chị đây không vui thế này. Tôi đành nắm lấy tay Phương Dư
Khả, đi vào trong phòng, cầm lấy micro nói với bạn cùng phòng và mấy anh chàng
tài tử: “Hiện giờ đầu óc tôi không rõ ràng lắm, rất có nhiều chuyện tôi nghe
không hiểu, vì vậy cho tôi mượn lỗ tai và trí tuệ của mấy người dùng một lát.”
Nói xong, tôi tắt nhạc đi.

Có một anh chàng anh hùng kháng nghị tỏ vẻ bất mãn.
Tôi nghĩ người này ngốc đến mức muốn liều mạng với dự báo thời tiết của CCTV,
thời tiết thay đổi còn không nhìn ra. Cuối cùng, cả phòng yên tĩnh lại, nhất là
sau khi bên kia đã kết thúc bài hát ầm ĩ, đong đưa. Tôi quay sang nói với
Phương Dư Khả: “Phương Dư Khả, người tên là Vương Nhất Mạc này là bạn trai Chu
Lỵ. Sự khó chịu của tôi tuyệt đối không liên quan tới anh ta, vì vậy, mong anh
đừng chia tay rồi còn phán cho tôi tội danh đứng núi này trông núi nọ. Cho dù
nói cảm giác phai nhạt, hối hận gì đó thì cũng đừng có chụp mũ loạn xạ như
vậy.” Phương Dư Khả như hóa thạch ở đó, đại khái còn chưa thích ứng với bầu không
khí yên tĩnh. Mấy người khác há mồm to đến mức nhét được cả một quả trứng vào.
Thật sự quá tiện lợi cho bọn họ rồi, được xem miễn phí một màn, lát nữa tôi
phải quay lại thu tiền. Chậm chạp một lúc lâu, anh mới từ từ mở miệng: “Vậy vì
sao em muốn chia tay anh?” Khốn, thật là con mẹ nó buồn bực. Nói thế nào mà lại
lằng nhằng rắc rối như thế này. Tôi dừng lại một chút, giơ một cốc nước lạnh
lên uống cạn. Đôi mắt Phương Dư Khả trông mong nhìn tôi uống nước, không dám
nói một lời.

Tôi phát hiện, thật ra tôi có thể có khí thể nữ vương.
Tôi nhìn Phương Dư Khả: “Phương Dư Khả, anh nói bằng lương tâm mình xem, chuyện
anh xuất ngoại là chuyện nhà anh quyết định trong mấy cái cuối tuần sao? Chuyện
nhà anh muốn di dân, cho tới giờ anh còn chưa nói với tôi. Chính mình học tiếng
Anh thật tiêu chuẩn, liếc mắt đưa tình với người khác, anh tưởng tôi mù sao?
Anh tưởng tim tôi làm bằng đá chắc? Tôi còn phải chờ anh nhắc tới? Hôm nay anh
đến tìm tôi, tôi rất cảm động. Nhưng chúng ta nói chuyện cứ lòng và lòng vòng
như thế, anh không tiếc tế bào não đã chết, còn tôi thì tiếc. Anh cũng biết tế
bào não của tôi là sinh vật quý hiếm, cần bảo vệ cấp độ một, không thể tùy tiện
trúng tên hay lãng phí. Nếu hôm nay, trước mặt mọi người, anh nói rõ cho tôi,
tôi cũng sẽ buông tay, miễn cho tôi phải suy nghĩ xem chúng ta còn 1% khả năng
hòa thuận hay không. Tình yêu này quá thiếu cảm giác an toàn. Nằm thẳng sợ tràn
sau, nằm nghiêng sợ tràn bên cạnh, anh không cho tôi được Sofy 35 cm thì cũng
phải cho tôi được một cái bỉm người lớn không tràn đi đâu được chứ? Đưa cho tôi
một miếng hàng ngày làm cái rắm gì? Anh thẳng thắn một chút đi, trước cổ một
đao, sau gáy cũng một đao, mấy ngày nay tôi hoảng loạn đến mức không còn là
chính mình nữa rồi, anh cho tôi một liều thuốc mạnh để tôi giải thoát đi. Đến
lúc đó một đao hạ xuống, cả đời không qua lại với nhau nữa, anh ra nước nào đấy
của anh đi.” Mấy anh chàng đẹp trai vừa quen biết nín thinh ngồi bên cạnh. Tôi
nghĩ trong lòng, bà đây vốn chẳng có hứng thú với mấy người, cần gì phải nhìn
mặt mũi của mấy người. Mấy người phản ứng như vậy là nhìn chưa quen mắt rồi,
nhìn Phương Dư Khả xem, anh ta có như vậy đâu, người ta cứ nhìn tôi chằm chằm,
đặc biệt tình cảm, đặc biệt nồng nàn, nhìn đến mức mí mắt tôi giật giật. Khoảng
lặng này làm khí thế của tôi tụt mất một nửa. Tôi dò xét nói: “Anh cũng phải
nói gì đi chứ. Tôi nói nhiều như vậy mà không hỏi ngược lại một câu là sao.”
Phương Dư Khả bỗng nhiên chồm tới đây, ôm lấy mặt tôi, cắn thật mạnh vào môi
tôi. Tôi nghĩ động tác này thật quá máu chó, quá giống tiểu thuyết, mấy khán
giả miễn phí này lại được hưởng lợi một phen, tôi lập tức muốn liều mạng đẩy
anh ra.

Phương Dư Khả không chịu, ôm lấy đầu tôi, cố chấp dùng
đầu lưỡi mở hai cánh môi của tôi. Bên cạnh có một tiếng hít sâu. Mấy cái người
kia, vì sao còn chưa tới cứu người đẹp? Hay còn chờ tôi hô lên một tiếng “lưu
manh” mới hợp với tình hình? Tôi bĩu môi, kêu lên một tiếng không có cảm xúc
gì: “Cái mồm thối, anh nghĩ tôi là người dễ bắt nạt…” Phương Dư Khả cười cười,
kề sát mặt tới nhìn tôi, trong mắt lóe ra ánh lửa. Bỗng nhiên, anh nũng nịu
nói: “Đồ ngốc, anh rất đói, rất nhiều ngày chưa có cảm giác này rồi, anh muốn
ăn cơm. Em dẫn anh đi ăn đi…”

Tôi chỉ chỉ mấy món rau trên bàn, nói: “Ăn đi, ăn đi.”
Phương Dư Khả ở bên cạnh lại không nhanh không chậm nói: “Anh muốn ăn trứng xào
cà chua lần trước em làm ở nhà Đàm Dịch.”

Tôi hoài nghi nhìn anh, thầm nghĩ khả năng biến hóa
của Phương Dư Khả gần đây thật là mạnh, lần trước trở nên bạo lực thì thôi
không nói nữa, lần này lại có khuynh hướng tự ngược đãi, ngay cả món ăn tôi làm
cũng nhớ tới. Hiện giờ, đầu óc tôi lại hỗn loạn. Nói đi nói lại thế nào lại nói
tới chuyện này? Phương Dư Khả không để ý tới tôi, chỉ ôm tôi thật sâu trong
lòng, cười cười nói: “Anh cứ tưởng rằng vì chuyện này mà không có Phương Lỗi
trên đời nữa, thì ra thằng bé muốn đến thế giới này sớm hơn một chút rồi.” Đầu
tôi thật sự muốn nổ tung, không biết sau khi sửa sang lại còn có thể dùng tiếp
không đây? Phương Dư Khả quay đầu, nở một nụ cười mê hoặc lòng người với mấy
chị em của tôi: “Đêm nay tôi mượn cô ấy một lát, nếu quá muộn, mọi người cứ
khóa cửa đi.”

Bọn chị em đều đồng ý, trong mắt còn bắn ra ánh sáng
mờ ám. Mấy tên khốn nạn bán nước cầu vinh! Tôi trợn mắt nói: “Mấy người có gan
thì khóa cửa thử xem?!” Phương Dư Khả còn chưa giải thích chuyện gì, các người
đã vội vàng chặt phăng tay chân. Ngoại trừ vừa rồi anh hôn tôi một cái, hiện
giờ mọi chuyện có tiến triển hơn trước đây hay sao? Lập trường thay đổi cứ vù
vù. Ai là người nói với tôi đàn ông là cái rắm, không thể tin tưởng… Nhưng
Phương Dư Khả lại khăng khăng khoác áo và quàng khăn cho tôi, sau khi quấn tôi
thành xác ướp còn hài lòng vỗ vỗ đầu tôi, nắm tay tôi kéo ra cửa. Vẫn duy trì
tư thế này, anh lại kéo tôi tới phòng hát đối diện. Trong phòng đối diện là bạn
cùng phòng của anh và mấy người tôi không nhận ra. Đôi mắt tôi đảo quanh, nhìn
xem Phương Dư Khả định làm gì.

Phương Dư Khả cầm một cái áo khoác lên, cười híp mắt
nói với bọn họ: “Tôi đi trước. Những thứ này, hôm nay tôi mời các cậu, đổi tiệc
chia tay thành tiệc mừng trở lại đi.” Mấy người bạn của anh cười cười mờ ám đáp
lời. Có một anh chàng to gan còn lớn tiếng hét lên: “Cậu nha, quá phí phạm tình
cảm của bọn tớ. Vừa rồi bọn tớ còn định nhỏ vài giọt nước nhỏ mắt để tiễn cậu
đi.” Rồi lại hét lên với tôi: “Chị dâu, cuối cùng chị cũng trở lại rồi. Chị còn
không trở lại, bọn em sẽ bị ép tới phát điên. Cậu ta cũng không chịu CS với bọn
em nữa…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui