Học Sinh Tu Chân Cuồng Long

- Diệp tiểu thư, bọn tôi có một chút chuyện riêng cần giải quyết, mời cô rời khỏi đây ngay lập tức!

Rõ ràng là hai người này có quen biết với Diệp Khinh Tuyết, mặc dù cách nói chuyện không được khách khí cho lắm nhưng cũng không phải quá vô lễ.

- Hai người các ngươi muốn làm cái gì, nơi này là trường học không phải là nơi các ngươi có thể làm loạn!

Hai người kia suy nghĩ một chút cười nói:

- Diệp tiểu thư, hẳn là ngươi phong cách hành sự của Thanh Long bang chúng ta rồi đi, nếu ngươi không tránh ra chút nữa không cẩn thận làm ngươi bị thương thì bọn ta cũng không chịu trách nhiệm đâu!

- Ta thật không tin hai người các ngươi dám đụng đến ta!

- Ngốc nữ, ngươi ở đây làm ta vướng tay quá mau rời khỏi đây đi.

Tần Mục vỗ vỗ vai Diệp Khinh Tuyết nói.

- Tần Mục, ngươi thật sự điên à còn nói ta làm vướng tay ngươi?

- Ta thật sự cảm thấy như vậy a!

Tần Mục nghiêm túc nói.

- Được... Như ngươi mong muốn!

Diệp Khinh Tuyết cắn môi một cái rồi quay đầu chạy ra khỏi phòng học. Nhìn thấy nàng đã rời đi, hai tên nam tử thô to mới thở nhẹ một hơi rồi đi về phia Tần Mục.

- Đúng là một tên ngốc, nếu như cô ta ở đây bọn ta sẽ còn lo lắng một chút, đáng tiếc bây giờ...

Sắc mặt Tần Mục thoải mái nói:

- Thật ra ta cũng muốn nói như vậy, nếu để ngốc nữ kia ở đây ta cũng rất lo lắng a!

- Ồ, ngươi lo lắng cái gì? Lo lắng sẽ bị bêu xấu trước mặt Diệp Khinh Tuyết sao?

Tần Mục lắc đầu nói:

- Không nói chuyện này nữa, hai người các ngươi nói là có chuyện riêng muốn tìm ta không biết là việc gì vậy?

- Ha ha, ngươi vẫn còn giả ngu với chúng ta, ngươi học ở cao trung Vân Lan lâu như vậy chẳng lẽ không biết đại tiểu thư của Thanh Long bang chúng ta từ trước đến nay không thân cận với nam sinh hay sao?

- Thanh Long bang?

Tần Mục không nói gì nhìn vào hai người:

- Các ngươi vẫn là học sinh à? Vậy mà đã gia nhập vào hắc bang rồi, bầu không khí này đúng là không tốt a!

- Hừ, ngươi còn dám giáo huấn chúng ta!


- Nói nhảm với tiểu tử này nhiều như vậy để làm gì, cứ việc đánh gãy hai chân của hắn là được, xem hắn còn dám ngang ngược hay không!

- Đánh gãy hai chân à, có phải quá tàn nhẫn không?

Tần Mục trợn to hai mắt nói.

- Tàn nhẫn sao?

Một tên to con bẻ nắm tay kêu rắc rắc bước từng bước đến gần Tần Mục nói:

- Ngoan ngoãn đứng yên đi, đừng có giãy dụa ngươi càng giãy dụa sẽ càng chịu nhiều đau khổ!

- Thật là ngu ngốc!

Bỗng nhiên Tần Mục đá ra một cước thẳng vào xương bánh chè chân phải của tên to con kia.

Bịch bịch ~ ~!

Chỉ nghe một thanh âm thanh thuý vang lên, cả người tên to con bay ở trên không một lúc sau đó nặng nề đập xuống mặt đất!

- A ~ ~ ~.

Tiếng kêu thảm thiết từ trong miệng của tên to con đó vang lên.

- A... Hình như ta dùng sức hơi lớn một chút thì phải!

Tần Mục nhìn cái tên đang ôm lấy đùi phải, thân thể cuộn lại thành hình con tôm ở trên mặt đất, trong lòng hắn có chút buồn bã dù sao bây giờ cũng không phải thời tận thế, tố chất thân thể của nhân loại bây giờ đúng là quá thấp vừa rồi hắn dùng một chút sức để đá một cước kia, nhưng một chút sức này đối với cái tên to con cường tráng kia lại là đã kích quá lớn!

- Lão yêu, ngươi sao vậy?

tên to con còn lại không nghĩ đến chuyện này sẽ xảy ra, nhưng lão yêu phản ứng như vậy có phải là khoa trương quá hay không?

- Đừng kêu nữa, hắn không nghe ngươi đâu!

Tần Mục rất rõ ràng thương thế của gã kia.

- Chết tiệt, ngươi còn dám đánh trả, đúng là chán sống!

tên kia đặt lão yêu xuống nắm lấy một cái ghế, đánh về phía Tần Mục!

Có điều không biết có phải là do tinh thần quá hoảng hốt hay không, mà hắn lại nhìn thấy Tần Mục ở trước mắt của mình vặn vẹo một chút rồi biến mất, chờ tới lúc hắn phục hồi tinh thần lại thì đã nhìn thấy Tần Mục lấy tay làm đao chém về phía mình, trong lúc vô thức hắn liền xoay ngang cái ghế trong tay muốn chặn lại cánh tay của Tần Mục!

Ầm ~ ~ ~!

Tay của Tần Mục chém xuống như cắt đậu hũ, ầm một tiếng liền đem cái ghế kia chém làm hai mảnh, nhìn vào vết cắt trên cái ghế một lúc ánh mắt của tên to con càng lúc càng hoảng sợ, mẹ nó ở đây đang quay phim sao? Tay của Tần Mục dừng ở trước trán của tên to con sau đó đổi một cái thủ thế rồi tát thẳng vào mặt của tên to con một cái, một cái tát này lại làm cho tên to con nhìn thấy không biết bao nhiêu là ngôi sao, đến nửa ngày cũng không thể phân biệt được trái phải.


- Đúng là không có gì thú vị!

Tần Mục vỗ tay một cái thất vọng nói.

Vốn cứ tưởng rằng cô nàng kia có địa vị rất lớn, nhưng mà không ngờ rằng cô nàng này cũng chỉ là con gái của một lão đại xã hội đen, lại còn tìm hai tên phế vật loại này đến giúp mình giải trí.

- Nhớ đưa huynh đệ của ngươi đi bệnh viện, muộn thêm chút nữa thì chân của hắn sẽ bị phế!

Tần Mục nói xong, hai tay đút vào túi quần bước từ từ ra khỏi phòng học, hắn vừa đi vừa huýt sáo, lúc đi ra khỏi trường hắn chợt vỗ đầu một cái.

- Mẹ nó, hiện tại ta sống ở đâu đây?

Hắn không có ký ức của cái thân thể này nên hoàn toàn không biết nhà của hắn ở đâu!

- Tần Mục!

Một tên Bàn Tử đầu đầy mồ hôi chạy đến nói.

- Tần Mục, nghe nói ngươi vừa trêu chọc Tả Tư duyệt đúng không, ngươi không sao chứ?

- Ta...

Tần Mục nắm lấy cơ hội ôm bụng nói.

- Bàn Tử, ta bị người ta đánh đau bụng quá, làm phiền ngươi đưa ta về nhà một chút!

- Đau bụng?

Sắc mặt Bàn Tử có chút cổ quái, từ khi nào bọn người của Thanh Long bang lại nhân từ như vậy, lúc trước chỉ cần là nam sinh ở gần Tả Tư Duyệt một chút không phải đều sẽ bị phế mất hai chân hay sao?

- Ngươi có cảm thấy không khoẻ không, hay là ta đưa ngươi đi bệnh viện kiểm tra một chút đi!

- Không cần, ta chỉ bị đạp mấy cước vào bụng về nhà nghỉ ngơi một chút là khoẻ ngay thôi!

- Vậy được để ta cõng ngươi về.

Phải nói là tên Bàn Tử này vẫn rất coi trọng nghĩa khí, trên đường cõng hắn về tên bàn tử này còn hỏi thăm ân cần, nhà của Tần Mục rất gần trường học nên bàn tử cũng không cần đi xe buýt!

Bàn Tử cõng Tần Mục đi khoảng hai mươi phút, sau đó liền đi vào một tiểu khu, đúng lúc này có một cô gái mặc đồ đen đi ra từ trong tiểu khu, ánh mắt của Tần Mục dừng ở trên người cô gái một chút khẽ nhíu chân mày, sắc mặt từ từ chuyển thành kinh ngạc. Khí chất của cô gái này thật là thanh tao, cả cơ thể được bao quanh bởi luồng hào quang mờ nhạt như ngọn lửa đang nhảy múa, rất là huyền bí.

Đương nhiên cũng chỉ có Tần Mục có thể nhìn thấy, Bàn Tử là người bình thường nên sẽ không thể nào nhìn thấy!

- Phỉ Phỉ!

Bàn Tử quay về phía cô gái mặc đồ đen hô.


- Phì Nguyên?

Cô gái mặc đồ đen xoay đầu lại nhìn thấy Bàn Tử liền sửng sốt một chút, sau đó ánh mắt của nàng lại rơi vào người Tần Mục trên lưng của Bàn Tử, sắc mặt hơi đổi bước nhanh tới.

- Hắn làm sao vậy?

- Phỉ Phỉ, anh của ngươi bị người ta đánh!

- Ai làm?

- Là người của Thanh Long bang!

Tần Phỉ Phỉ nhìn Tần Mục, hừ nhẹ một tiếng nói:

- Ngươi đi trêu trọc Tả Tư Duyệt đúng không? Bị đánh là đáng?

Tần Mục ngơ ngác nhìn cô gái mặc đồ đen, lúc nãy Bàn Tử nói gì? Anh của ngươi nị người ta đánh? Cô nàng này là em gái mình?

- Phỉ Phỉ, đừng nói nữa! trước tiên nhìn xem anh của ngươi có bị thương ở đâu không!

- Ta không sao!

Tần Mục nhảy xuống từ trên lưng Bàn Tử, đã gặp được em gái của mình vậy cũng không cần phải giả vờ nữa.

Bàn Tử trợn hai mắt nói:

- Khỏi nhanh như vậy sao?

- Ta chỉ bị đạp mấy cước lúc đó bụng hơi đau, hiện tại đã hết rồi.

- Ngươi thật là may mắn.

Bàn Tử thở nhẹ một ra hơi nói.

- Hắn chết cũng đáng đời! Lúc thì theo đuổi Diệp Khinh Tuyết, lúc lại trêu chọc Tả Tư Duyệt, thật đúng là không biết trời cao đất rộng!

Tần Phỉ Phỉ lạnh nhạt nói.

Tần Mục chỉ mỉm cười nhìn Tần Phỉ Phỉ. Cô em gái này của mình rõ ràng là loại ngoài lạnh trong nóng, lúc nhìn thấy hắn nằm trên lưng của Bàn Tử, cái cảm xúc lo lắng cùng khẩn trương kia của nàng làm sao thoát khỏi ánh mắt của Tần Mục được!

- Nếu đã không có chuyện gì vậy thì ta đi trước!

Bàn Tử chào một tiếng rồi xoay người rời đi, Tần Phỉ Phỉ cũng xoay người lên lầu, Tần Mục thì theo sát phía sau, Tần Mục và Tần Phỉ Phỉ mướn một căn nhà có hai phòng ngủ, một phòng khách, và một phòng bếp, ở lầu năm của tiểu khu.

Vừa mở của phòng Tần Phỉ phỉ nói:

- Vốn là ta chuẩn bị ra ngoài đê ngươi tự mình nấu bửa tối, nhưng bây giờ thân thể ngươi không thoải mái vậy thì để ta giúp ngươi nấu!

Nói xong, không chờ Tần Mục trả lời nàng đã đi vào phòng bếp!

Hắn ở bên ngoài rảnh rỗi không có gì làm nên đánh giá căn phòng một chút, mặc dù hơi nhỏ nhưng lại rất ấm áp, nhìn có vẻ vui tai vui mắt, lại có một em gái biết chăm sóc người khác!

Nghĩ đến đây bỗng nhiên hắn nhíu chân mày lại, cô em gái này của mình chắc chắc không phải người thường, cái vòng hào quang giống ngọn lửa nhảy múa xung quanh nàng làm hắn cảm thấy rất quen mắt, nhưng trong lúc nhất thời hắn không nhớ ra được!


Một lúc sau Tần Phỉ Phỉ từ trong bếp đi ra nói:

- Ta nấu cơm xong rồi, ngươi ăn xong thì nhớ ngủ sớm một chút, nếu thân thể vẫn không thoải mái thì ngày mai nghỉ ngơi một ngày đi!

Tần Phỉ Phỉ nói xong liền xoay người muốn đi xuống lầu.

- Phỉ Phỉ, ngươi muốn đi đâu?

Tần Mục có cảm giác không đúng, nghe cách nói chuyện của nàng giống như không chỉ tối nay, mà cả ngày mai nàng cũng không về nhà vậy.

- Chuyện của ta không cần ngươi quan tâm!

Tần Phỉ Phỉ cũng không thèm quay đầu lại, lạnh lùng nói xong liền rời đi.

Tần Mục lắc đầu cười khổ, sau đó đứng dậy đi vào bếp lấy đồ ăn mang ra, sau khi quét sạch một bàn đồ ăn hắn mở miệng tán thưởng:

- Mùi vị thật không tệ, nếu như mỗi ngày đều được ăn thì tốt biết mấy!

Nếu đã xuyên không về đây thì hắn quyết định phải dung họp với cái thân thể này cho thật tốt, cũng phải thích ứng với cái thế giới này mới được. Trở về phòng của mình, hắn cố tìm những dấu vết ở trong phòng hi vọng có thể hiểu hơn về thân thế của cái cơ thể này! Làm Tần Mục bất ngờ chính là, trong ngăn tủ dưới gầm giường hắn tim thấy một cuốn nhật ký ố vàng, bên trong ghi rất nhiều tin tức quan trọng, thì ra tên Tần Mục này là thiếu gia bị vứt bỏ của Tần gia ở Yên Kinh, nguyên nhân chính là hắn bị người khác hãm hại đắc tội Lâm gia một trong năm đại gia tộc ở Yên Kinh, Tần Phỉ Phỉ bị hắn làm liên luỵ nên mới bị đuổi đi chung với hắn.

- Cục diện thật là rối rắm!

Tần Mục thở dài một hơi, nằm trên giường ngủ thiếp đi, không biết qua bao lâu hắn mơ hồ nghe thấy tiếng cửa mở cửa sau đó hắn liền mở mắt tỉnh dậy, xuống giường và mở của phòng hắn nhìn thấy gương mặt Tần Phỉ Phỉ trắng nhợt, suy yếu, bộ dáng giống như đã tiêu hao cạn kiệt sức mạnh của cơ thể, hắn quan tâm hỏi:

- Ngươi làm sao vậy?

Tần Phỉ Phỉ thở hổn hển liếc mắt nhìn Tần Mục, vẫn lạnh như băng trả lời:

- Ta chạy bộ!

- Ngươi chạy bộ như vậy cũng quá liều mạng nha?

Tần Mục biết rõ nàng đang nói láo, hắn có thể nhìn thấy vòng sang chung quanh thân thể nàng mờ nhạt đi rất nhiều.

- Không cần ngươi lo!

Tần Phỉ Phỉ trợn mắt nhìn Tần Mục quát.

- Nhanh đi ngủ đi!

Hắn phát hiện mình hơi sợ cô em gái này nên muốn đóng cửa vào trong ngủ, bỗng nhiên hắn giật mình ánh mắt thâm thuý nhìn ra ngoài của sổ! Dường như Tần Phỉ Phỉ cũng có cảm giác đột nhiên sắc mặt nàng đại biến, quát với Tần Mục:

- Về phòng của ngươi đi, mặc kệ bên ngoài xảy ra chuyện gì cũng không được ra ngoài!

Nói xong không đợi hắn trả lời, Tần Phỉ Phỉ đã chạy ra khỏi phòng đồng thời khoá trái cửa lại.

- Đúng là có vấn đề!

Nếu đã thay thế cho tên này, Tần Mục cũng không thể trơ mắt nhìn Tần Phỉ Phỉ gặp nạn mà không cứu được, khoá một cánh của, làm khó được Tần Mục, chứ sao có thể làm khó được Siêu Cấp Tiến Hoá giả thời tận thế! Hắn đi đến bên cửa sổ, nhảy lên, vận khí, một tầng kim quang từ trên trán của hắn xuất hiện dần dần bao quanh cả thân thể.

- Để cho ta nhìn một chút, địa cầu bây giờ sẽ có cao thủ như thế nào!

Tung người nhảy lên, hai tay Tần Mục giương lên như cánh đại bàng, bay ra ngoài như một bóng ma.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận