Học sinh có điểm cao nhất ở Nhất Trung sẽ được đánh dấu bằng chữ đen lớn, nó dễ thấy hơn hẳn so với 99 cái tên khác là màu trắng trên nền đỏ.
Diêu Nhất đương nhiên thấy tên mình đầu tiên, rất dễ thấy, nội tâm cô cũng không mấy dao động.
Chỉ là khi nhìn thấy một dòng chữ đen khác trên cùng một nền đỏ, có nghĩa rằng cô ngay từ đầu đã không phải là người duy nhất.
“Phó Xuyên kia cũng lợi hại như vậy sao?” Triệu Tiền ngay cả thứ hạng của mình cũng không rảnh đi xem, kinh ngạc nhìn hai cái tên ở trên cùng.
Diêu Nhất yên lặng gật đầu, ấn tượng trong lòng đối với Phó Xuyên không chỉ là một bạn học tốt mà còn là: có thành tích cao.
Danh sách xếp hạng không chỉ có tổng điểm mà còn có điểm của từng môn.
Cùng điểm toán học sẽ được xếp thành một cột…
“Ngữ văn của cậu ta cao hơn cậu 20 điểm!” Triệu Tiền cẩn thận so sánh điểm của hai người họ, cuối cùng đưa ra kết luận:
“Nhưng mà không sao, điểm mấy môn tự nhiên của cậu ta không tốt bằng cậu.
Ngay cả khi thi đại học điểm của hai người bằng nhau thì cậu cũng sẽ xếp cao hơn… nếu bạn học Phó Xuyên ấy cũng chọn ban tự nhiên”
Nếu tổng có chín môn, thì Phó Xuyên chẳng yếu một môn nào cả.
Tuy rằng Toán Lý Hóa kém hơn Diêu Nhất, nhưng nhờ môn Ngữ Văn mà cậu vẫn có thể kéo điểm lại được.
Chỉ có điều lời Triệu Tiền nói cũng không sai, chỉ cần điểm toán của Diêu Nhất càng cao thì điểm tổng của hai người cũng bằng nhau.
Điểm xếp hạng vẫn là cô đứng đầu, đợi đến lúc thi đại học sẽ có bảng xếp hạng.
Diêu Nhất cũng không hề lo lắng, đứng đầu đối với cô là một chuyện quá dễ dàng.
Giống như chuyện thường ngày, trước kia cũng không phải chưa từng có người nào đứng song song với cô, quá bình thường.
“Bài kiểm tra lần này có hơi dễ một chút” Diêu Nhất như đang suy tư điều gì đó.
“Lần đầu thi cũng không thể quá đả kích lòng tin của chúng ta chứ” Triệu Tiền tìm từ dưới đếm lên cũng thấy tên của mình
“Môn anh của mình cuối cùng đã đạt tiêu chuẩn rồi”
“Lão Triệu” Giọng hét xuyên cả tim gan từ trên lầu truyền xuống
Diêu Nhất và Triệu Tiền cùng nhau ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một thân hình tròn vo từ cửa sổ của lầu 4 thò ra ngoài
“Giúp bọn tớ xem thứ hạng với” Lý Cách liều mạng vỗ tay, ý đồ để hai người dưới kia hiểu ý mình.
Triệu Tiền đã nghe thấy, ra hiệu cho người trên kia, ý là mình đã hiểu rồi.
Diêu Nhất đang định lấy điện thoại ra chụp ảnh gửi lên cho mọi người tầng trên đã bị Triệu Tiền ngăn cản.
“Chủ nhiệm giáo dục”
Tuy lão Hàn không quản chuyện học sinh mang theo điện thoại, nhưng ở trong trường vẫn cấm.
Diêu Nhất yên lặng thả điện thoại vào lại trong túi, thành thành thật thật ở hành lang tìm tên của bọn họ.
“Ở đây, cậu ấy đứng thứ 38” Triệu Tiền liếc mắt một cái đã nhìn thấy tên Lý Cách, chỉ vào một cái tên trên bảng xếp hạng nói.
“Tiêu Tiêu đứng thứ 9” Diêu Nhất cũng phát hiện ra tên của Hàn Tiêu Tiêu.
Hai người lặng lẽ đem điểm vừa tra được nhớ kỹ, vừa đến phòng học, hai người kia đã quay người lại nhìn bọn họ chằm chằm.
“Thế nào rồi? Diêu Nhất cậu đứng đầu sao?” Lý Cách khẩn trương đến mức siết chặt nắm tay.
“Cậu cứ gấp như vậy làm gì” Triệu Tiền nhìn không vừa mắt, ngồi xuống bàn nói.
Sau đó xé một tờ giấy ra viết xuống thứ hạng của Lý Cách và Hàn Tiêu Tiêu mà cậu vừa ghi nhớ ra.
“Tôi không phải là lo lắng có người đoạt mất danh hiệu top đầu của chúng ta sao” Lý Cách dựng thẳng bộ ngực không hề tồn tại của mình lên nói.
“Top đầu” Diêu Nhất thuận miệng nói: “Bạn học Phó Xuyên cách vách cũng đứng đầu”
“Cậu ta….lợi hại như vậy sao?” Hàn Tiêu Tiêu ngây ra một lát.
Cứ tưởng lúc trước nói Phó Xuyên thành tích tốt chỉ là đùa thôi, không ngờ lại lợi hại như vậy.
Hàn Tiêu Tiêu luôn biết là Nhất Trung có rất nhiều cao thủ, mỗi năm thu vào đều là những học sinh có giải cấp tỉnh.
Cô luôn nhận mình là người có thành tích tốt, nhưng chưa bao giờ dám tưởng tượng xa là có thể lên đứng đầu ở Nhất Trung.
“Thứ hạng của hai người” Triệu Tiền viết xong đưa cho bọn Lý Cách xem.
“Ấy, chuối Tiêu, cậu thế mà lại đứng thứ 9, so với hồi thi vào cấp ba còn tốt hơn” Lý Cách ngạc nhiên nói.
Hàn Tiêu Tiêu trợn mắt nói: “Thi vào cấp ba là vì mình thi không tốt, nếu không có thể rớt ra khỏi top 20 của tỉnh sao?”
Hàn Tiêu Tiêu còn định tiếp tục hỏi về thành tích của Phó Xuyên thì lão Hàn đã cầm phiếu điểm đi vào.
Sắc mặc của lão Hàn cũng không được tốt lắm, ông cau mày tiến vào sau đó nhìn chằm chằm vào tờ giấy trên tay mình cả nửa ngày mới nhìn xuống học sinh phía dưới.
“Bảng xếp hạng ở dưới lầu đều thấy hết rồi đúng không, ai không đứng ở trên thì suy ngẫm lại một chút.
Bài thi lần này có thể nói là rất đơn giản, trình độ của các em chỉ có một chút như vậy thôi sao?” Lão Hàn đã không còn bộ dáng hài hước thường ngày nữa
“Lớp 15 còn có bạn vào top 100, các em tự mình suy nghĩ lại đi”
Ngay khi những lời này nói ra, các học sinh của Lớp 2 không thể ngồi yên được nữa mà cúi đầu xuống.
Lớp 15 của Nhất Trung mọi người ai cũng biết là lớp cân đối.
Cái gọi là “Lớp cân đối” sỡ dĩ là vì thi vào cấp ba không đủ điểm, dùng tiền để được vào.
Mà hiện tại, bọn họ thế mà lại có người tiến vào top 100.
Răn dạy một lần xong vẫn giống như bình thường lên lớp giảng bài thi.
Lão Hàn giảng từng bước đặc biệt cẩn thận, không bỏ qua bất cứ chi tiết nhỏ nào.
“Bài thi đơn giản, các thầy cô chấm bài chắc chắn sẽ rất nghiêm khắc.
Mỗi bước đều phải viết cẩn thận, cái không nên bỏ thì không được bỏ” Lão Hàn giảng xong một đề, hướng về phía Diêu Nhất nói.
“Diêu Nhất, một lát nữa em truyền bài thi của em cho các bạn xem một chút, để các bạn xem kỹ đáp án đề”
“Dạ” Diêu Nhất gật đầu
Diêu Nhất đạt điểm tối đa trong môn toán, đối với cô điều thú vị trong các kỳ thi toán là đoán được phong cách của các giáo viên, khó khăn của các bài thi căn bản là không tồn tại với cô.
Không giống với những người học giỏi môn toán khác, cô thích viết đáp án ra giống như các đáp án tiêu chuẩn
Bạn học Phó Xuyên bị trừ không dưới 10 điểm toán, cô đoán phần lớn là do các bước giải đề đã xảy ra sai sót.
Đối với một người đã làm tất cả các bài thi toán của cả nước Diêu Nhất mà nói thì cô có thể phân biệt ra được là đề tiêu chuẩn ở thủ đô kia và ở thành phố Yên không giống nhau.
Không giống như lão Hàn, chủ nhiệm của Lớp 1, Chu Tuệ, đang rất vui vẻ.
Lớp bọn họ cũng có người đứng đầu.
Điều này có nghĩa là khi phân ban có thể là cô ấy đứng đầu khối, chỉ cần là Phó Xuyên chọn ban tự nhiên.
Chu Tuệ không lo lắng về vấn đề này, toàn bộ thành phố Yên này rất coi trọng ban tự nhiên.
Từ lớp quy mô là có thể nhìn thấy rõ ràng, ban tự nhiên ở lớp 11 còn nhiều gấp đôi ban xã hội.
Vì đề phòng vạn nhất, sau khi kết thúc giờ học buổi chiều, Chu Tuệ gọi Phó Xuyên đến văn phòng của mình
Phó Xuyên đóng sách lại, đi lên văn phòng trên tầng sáu
Cả tầng lầu đều là nơi của các giáo viên làm việc.
Các thầy cô dạy hoá ở một phòng khác, các thầy cô dạy toán ở một phòng, phân chia theo môn.
Chu Tuệ là giáo viên dạy toán, văn phòng nằm ở phía trong cùng của hành lang.
Văn phòng giáo viên ngữ văn là phòng đầu tiên.
Phó Xuyên vừa mới lên lầu đã nghe thấy một giáo viên đang dạy bảo học sinh ở bên trong:
“Có phải là do tôi không có năng lực, hay là em có thành kiến gì với tôi? Em thi điểm như thế này à?”
Phó Xuyên đối với mấy chuyện này không có hứng thú, đang bước nhanh đi qua thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
“Không phải ạ, em thật sự không viết được” Diêu Nhất gục đầu xuống, trong lòng đã hiểu cảm giác lần trước Triệu Tiền bị giáo viên tiếng anh gọi lên.
Phó Xuyên thả chậm bước chân, xuyên qua cánh cửa khép hờ nhìn thấy Diêu Nhất đang đưa lưng về phía mình, trong lòng không khỏi kinh ngạc: Cô thi rớt sao? Chắc là bị áp lực bởi danh hiệu top đầu nên phát huy không tốt.
Mà chủ nhiệm Chu Tuệ bên cạnh cũng đã chứng thực phỏng đoán của cậu.
“Phó Xuyên à, lần này em đứng đầu top, cứ cố gắng duy trì nhé” Chu Tuệ hiền từ nhìn học sinh của mình.
“Em sẽ chọn ban tự nhiên chứ?”
Phó Xuyên có chút thất thần nên trong giây lát không phản ứng lại.
Chu Tuệ có chút nóng nảy: “Tuy rằng điểm môn nào của em cũng tốt.
Nhưng học ban tự nhiên sẽ có tiềm lực hơn, về sau thi đại học đội tuyển chuyên nghiệp cũng càng có cơ hội.
Nhất Trung của chúng ta xưa nay đối với ban tự nhiên luôn rất coi trọng.
Em…”
“Em sẽ chọn ban tự nhiên” Phó Xuyên lấy lại tinh thần, cắt ngang lời chủ nhiệm lớp đang lải nhải.
“……Ồ, vậy thì tốt, vậy thì tốt” Chu Tuệ lập tức cười lại, tùy tiện nói với Phó Xuyên hai, ba câu rồi thả người đi.
Lại một lần nữa đi ngang qua văn phòng của giáo viên ngữ văn, trùng hợp là Diêu Nhất cũng vừa bị răn dạy xong rồi, đang ủ rủ từ trong phòng đi ra.
Hai người đi song song ở hành làng không rộng lắm.
Có lẽ là vì Diêu Nhất nhìn quá đáng thương, hoặc cũng có lẽ là vì Diêu Nhất là con gái của người hàng xóm trên núi Lộc Cốc.
Lúc sắp đi đến lầu 4, Phó Xuyên bỗng nhiên nói:
“Lần sau lại nỗ lực đứng top đầu, chỉ mới thi có một lần cũng không tính là gì cả”
“?” Diêu Nhất trừng mắt nhìn Phó Xuyên đi mất ở phòng học Lớp 1, không hiểu chuyện gì.
Cậu ấy…..Đây là muốn khiêu chiến với mình sao?
Diêu Nhất hoảng loạn đi vào lớp học, trong lòng suy nghĩ về câu nói vừa rồi.
“Quay lại rồi sao, bị mắng có phải không?” Triệu Tiền tỏ vẻ mặt “mình hiểu hết” vỗ vỗ bạn cùng bàn của mình
“…..A” Diêu Nhất hoảng loạn ngồi xuống
“Vừa nãy bạn học Phó Xuyên muốn khiêu chiến với mình”
Triệu Tiền không phản ứng gì với tin tức này, nhưng hai người ngồi bàn trên nháy mắt như nghe thấy mùi cá mập, quay xuống nhìn chằm chằm Diêu Nhất đồng thanh hỏi:
“Khiêu chiến?”
Mọi người trong lớp học đang vùi đầu làm bài tập, bị âm thanh của hai người làm phiền, quay đầu lại nhìn bọn họ với ánh mắt khiển trách.
“Nói nhanh lên, sao lại như thế này?” Lý Cách nhỏ giọng ghé vào bàn Diêu Nhất kích động hỏi, loại tin tức này sao cậu có thể bỏ lỡ
Diêu Nhất gãi mặt: “Cậu ấy nói cuộc thi lần này không tính là gì, nhưng lần sau cậu ấy sẽ nỗ lực tiếp tục đứng đầu”
“Điên cuồng vậy sao?” Hàn Tiêu Tiêu bĩu môi
“Nếu không phải lần này Nhất Nhất thi văn quá kém thì sao có thể cùng đứng hạng nhất với cậu ta được”
Trong trường hợp các môn khác gần như đạt điểm tối đa thì điểm môn văn của Diêu Nhất khá chói mắt.
Diêu Nhất nhỏ giọng có ý tốt giải thích dùm Phó Xuyên
“Cậu ấy chỉ là không quen phương thức ra đề ở đây của chúng ta, qua một thời gian nữa sẽ tiến bộ hơn thôi”
Lúc tan học, bảng xếp hạng ở hành lang vẫn chật kín người, lúc trước Phó Xuyên cũng chưa đến xem thử, cậu không quá chú ý đến chuyện thành tích.
Không biết cô ấy thi thành cái dạng gì, trong lòng nảy lên ý nghĩ như vậy.
Phó Xuyên cụp mắt xuống nghĩ thầm, chân chuyển hướng đến bảng xếp hạng.
Mọi người xung quanh nhìn thấy người được công nhận là nam thần của Nhất Trung là Phó Xuyên thì đều yên lặng dịch sang một bên, chừa cho cậu một khoảng trống.
Ánh mắt Phó Xuyên nhìn vào hai chữ màu đen to lớn ghi “Diêu Nhất”, cậu sửng sốt, con ngươi hơi co lại.
Xem xong thứ hạng của hai người, Phó Xuyên biết mình tự làm trò cười.
Sắc mặt không được tốt lắm trầm mặc đi ra ngoài.
“Có phải cậu ấy không vui vì bị Diêu Nhất đè trên đầu không” Mọi người xung quanh nhìn sắc mặt Phó Xuyên rồi quay sang bạn tốt của mình nói.
“Có ai vui vẻ khi cùng điểm nhưng lại đứng dưới người khác đâu chứ.” Cô bạn tốt kia đáp lại một cách đương nhiên.
Tác giả có lời muốn nói: Ở đây Diêu Diêu đang đối xử với Phó Xuyên như người cùng loại.
Giống như: Ồ, cư nhiên lại có người bằng điểm mình, không dễ dàng..