Năm Phó Xuyên sáu tuổi rưỡi, tâm lý so với mấy bạn cùng lứa càng trưởng thành hơn nhiều.
Không đơn giản chỉ vì trí tuệ của cậu sớm có, còn lý do về sức khỏe nữa.
Những chuyện này làm cho Phó Xuyên đã sớm hình thành nên một thế giới riêng của mình trong khi các bạn nhỏ khác vẫn đang vô tư cười đùa.
Nếu nói cậu mắc một loại bệnh nặng nào đó thì không phải, chỉ là hàng năm thân thể yếu ớt, bệnh vặt không ngừng.
Lúc đầu, người nhà cho rằng hệ thống miễn dịch của cậu có vấn đề, sau này đến các bệnh viện lớn mời bác sĩ giỏi nhất kiểm tra cũng không tìm ra được nguyên nhân nào.
Bác sĩ chỉ có thể nói đứa bé còn quá nhỏ, sau này lớn lên có khi sẽ tốt hơn.
Chỉ là người trong nhà họ Phó không thể cứ nhìn Phó Xuyên sinh bệnh mãi như vậy.
Cuối cùng cũng không biết tại sao, Giang Lam chạy tới một ngôi chùa, lúc quay về còn mang theo một vòng tay bằng gỗ được chạm khắc những hoa văn tinh xảo ở trên, khi nhìn vào nó một hồi lâu sẽ sinh ra cảm giác hoa mắt, choáng váng.
Kể ra cũng lạ, từ sau khi đeo vòng tay này lên Phó Xuyên thế mà lại dần dần có chuyển biến tốt hơn, mặc dù hồi phục chậm rãi nhưng cũng xem như có hiệu quả.
Cậu không còn phải lâu lâu đi đến bệnh viện một lần nữa, nhiều lắm là uống một ít thuốc bắc.
Thông thường sẽ dễ bị cảm cúm, cảm lạnh hơn, không được vận động mạnh, còn những thứ khác đang dần bắt đầu đi theo hướng bình thường được rồi.
“Đại sư nói phải tìm một nơi yên tĩnh để Phó Xuyên tĩnh dưỡng”.
Giọng nói của Giang Lam truyền từ trong phòng ngủ đến.
Trong tay Phó Xuyên cầm một ly nước, dừng lại ở trước cửa.
Bên trong lại phát ra âm thanh của ba Diêu: “Tôi không đồng ý, có thể tùy ý tìm một chỗ nào đó trên thành phố cũng được, chúng ta còn có thể ở bên Phó Xuyên, em để nó như thế này xa nhà làm sao được?”
“Anh nói không được là không được à? Rốt cuộc là sức khoẻ của Phó Xuyên quan trọng hay là ở lại trên thủ đô quan trọng đây?” Giang Lam hơi tức giận nói.
“Nhưng để ở nơi khác giáo dục là không được, nếu không thì nghỉ đông và nghỉ hè để tiểu Xuyên đến nơi đó nghỉ, đi học vẫn phải lên thủ đô học”.
Sau một hồi im lặng thật lâu trong phòng ngủ, Giang Lam đồng ý: “Nghỉ đông và nghỉ hè em ở bên cạnh Phó Xuyên”.
Bà cũng biết đó là một địa phương nhỏ, chỉ có một số người không làm việc làm nữa, đến tuổi nghỉ hưu mới đến đấy ở.
Phó Xuyên nghe hai người bên trong phòng nói xong, cũng im lặng cầm ly nước của mình quay về phòng.
Kỳ nghỉ hè năm lớp một, Phó Xuyên được đưa lên núi Lộc Cốc.
Môi trường ở đây rất tốt, có suối nước nóng chảy quanh năm đặc biệt tốt cho việc tĩnh dưỡng thân thể.
Nhà họ Phó không thiếu tiền, vì thế đã trực tiếp mua một căn biệt thự ở một khu phát triển khá tốt đồng thời bao luôn cả ngọn núi.
Đỉnh núi này chưa được phát triển, nhưng có suối nước nóng tự nhiên ở bên trong.
Ban đầu nó để phát triển thành một viện điều dưỡng, nhưng đã được nhà họ Phó mua lại.
Lúc Phó Xuyên mới đến núi Lộc Cốc, hoàn toàn chưa thích ứng với mọi thứ xung quanh, ví dụ như thức ăn hay là con người ở đây.
Nhưng cậu không nói một câu nào, chỉ giữ nỗi phiền muộn này lại trong lòng.
Mỗi buổi sáng đi tắm suối nước nóng là khoảng thời gian Phó Xuyên thư thái nhất, nơi này cách biệt thự một khoảng khá xa, nhưng đường đi rất dễ, vì vốn dĩ núi Lộc Cốc cũng không cao.
Giang Lam cũng yên tâm để con trai mình đi tắm suối nước nóng, mỗi ngày đi một đoạn đường cũng coi như để rèn luyện, chỉ là dặn dò cậu đừng tắm lâu quá thôi.
Sau khi tắm xong Phó Xuyên rất thích thả mình ở dưới gốc cây bạch quả lớn kia.
Mặc dù tuổi cậu còn nhỏ nhưng tâm tư rất nhạy cảm, đối với mọi thứ bên ngoài rất dễ nhìn thấu, vì thế đây đích thật là nơi để thả lỏng mình rất tốt.
Hôm đó Phó Xuyên cũng giống như thường ngày ngồi dưới gốc cây bạch quả, nhìn cảnh sắc ở phía trước, yên tĩnh động lòng người.
Bỗng nhiên, từ phía sau truyền đến âm thanh nhánh cây bị dẫm, Phó Xuyên tưởng rằng là mẹ mình cho người đến tìm, quay đầu nhìn, lại thấy một đứa bé trắng nõn cùng tuổi mình, trong tay cô còn xách theo một cái rổ lớn.
Đứa bé kia rõ ràng cũng thấy cậu, nhanh chóng chạy tới, sau đó ngồi xổm xuống chọc chọc cậu.
Không đợi Phó Xuyên nhíu mày, cô đã mở miệng nói: “Cậu cũng đến đây hái quả dại sao?”
Quả dại? Phó Xuyên đang sửng sốt thì đứa bé kia lại nói: “Cậu đang tức giận à?”
Phó Xuyên ở thủ đô không phải không có ai đến lấy lòng cậu.
Cậu là con trai duy nhất của nhà họ Phó, vài cô bé trang điểm xinh xinh đẹp đẽ giống như búp bê Tây Dương luôn quấn lấy, muốn cùng chơi với cậu.
Từ trước đến nay Phó Xuyên chỉ biết thờ ơ lạnh nhạt.
Còn bạn nhỏ trước mặt này buộc tóc đuôi ngựa, thân trên mặc áo ngắn tay, bên dưới mặc quần đùi sọc, đáng tiếc là rất bẩn.
Cánh tay trắng như tuyết có bài vết đỏ hồng hồng, không chừng là bị muỗi cắn rồi.
….
Thoạt nhìn trông ngốc ngốc.
Phó Xuyên vốn dĩ không muốn để ý đến, kết quả người trước mặt không biết nhớ đến cái gì, quay đầu vụng về cầm cái rổ ở bên cạnh lên.
Cuối cùng lấy ra hai quả trái cây, đưa tới trước mặt cậu: “Tớ có quả dại này, cậu muốn ăn không?”
Phó Xuyên nhìn người trước mặt đang nỗ lực đưa tay về phía mình, miễn cưỡng đưa tay nhận lấy, nhưng cũng chỉ nhận thôi, không động đậy nữa.
“Cậu ăn đi, ngon lắm đấy!” Người trước mặt trông mơ mơ hồ hồ, còn có đôi mắt đặc biệt sáng: “Tớ không lấy tiền đâu, mười quả là 2 đồng đấy!”
Mười quả là 2 đồng, vậy hai quả này chỉ có 4 xu thôi, ngay cả khi Phó Xuyên xé đại một mảnh áo trên người mình có khi còn nhiều hơn thế, nhưng cuối cùng cậu vẫn đưa lên miệng ăn.
Mấy quả này không tính là to nhưng nước bên trong rất nhiều, cũng ngọt nữa.
Phó Xuyên cảm thấy so với mấy trái cây mẹ mình mua lên đây ngon hơn nhiều.
“Có ngọt không?”
Đứa bé trắng như tuyết phía đối diện hình như không coi cậu là người xa lạ, thế mà còn duỗi tay chạm vào mặt cậu.
Phó Xuyên kìm chế không đẩy tay người trước mặt ra, để mặc cho cô lau xong.
“Cậu tức giận với người trong nhà, chạy ra đây à?” Cô đưa ra cả trăm lý do, nói xong rồi còn dắt tay cậu đi, còn không quên cầm theo cái rổ của cô nữa.
Phó Xuyên chỉ đơn giản là không muốn đứng lên, kết quả đứa bé không kéo người lên được, trực tiếp ngã lên người Phó Xuyên, hai người ngã xuống, còn lăn một vòng trên nền đất mềm xốp.
Phó Xuyên vốn dĩ có hơi tức giận, lại bị dáng vẻ luống cuống tay chân của đứa bé làm cho biến mất.
Đứa bé cầm lấy tay cậu, còn thổi thổi vài lần rồi lẩm bẩm nói: “Hì hì, không đau nữa”.
Nói xong lại nắm lấy tay Phó Xuyên đi về phía mấy quả dại ở dưới tán cây.
Chăm chú nhìn đứa bé nhón chân đứng ở kia hái quả dại, thường thường còn nhảy bật lên.
Phó Xuyên cũng nhìn không nổi nữa rồi, thôi cứ giúp cô đi, coi như là vì hai quả trái cây kia vậy.
Nghĩ rồi, cậu giúp cô hái quả dại mọc ở trên cao kia xuống.
Xoay người lại nhìn trái cây ở trong tay Phó Xuyên, hai mắt đứa bé chợt sáng lên, cậu không còn cách nào khác là tiếp tục làm cu li miễn phí, giúp cô đi hái quả dại.
Phó Xuyên cho rằng hôm nay chỉ đến đây thôi là kết thúc, không ngờ là đứa bé kia mỗi ngày đều đến đây hái quả dại.
Còn tưởng rằng cậu không có bạn bè, muốn chơi cùng với cậu nữa.
Phó Xuyên cũng lười giải thích, cũng không biết là vì sao mà cuối cùng mỗi ngày tắm nước nóng xong, lại muốn cùng đứa bé kia đi bán đồ vật.
Thật sự là bán đồ đấy, đứa bé kia làm khá nghiêm túc, cũng vô cùng ra sức rao bán, còn xách theo cái rổ nghiêng ngả lảo đảo.
Phó Xuyên nhìn không nổi, bèn giúp cô cầm cái rổ kia.
Mặc dù cậu hay bị bệnh nhưng người thì vẫn là thể lực của một đứa con trai.
Đứa bé nhìn như rất thiếu tiền, cúi đầu đếm đếm.
Hai bọn họ bán trái cây cả một buổi chiều, sau đó đi mua hai cây kem, Phó Xuyên tận mắt nhìn thấy sự đau khổ trên khuôn mặt chỉ to bằng lòng bàn tay của cô.
Tuy rằng đứa bé rất đau lòng nhưng vẫn mua cho Phó Xuyên một cây, nhìn thấy cậu nhận lấy rồi mới vui vẻ nở nụ cười.
Dần dần Phó Xuyên cảm thấy có một cô bé để ở bên cạnh như thế này cũng rất vui vẻ.
Nhưng mà chuyện đứa bé cho rằng mình chính là người câm làm cậu mấy ngày này cũng chưa phản ứng lại được.
Chỉ là vài ngày sau Phó Xuyên không những chấp nhận được chuyện này, mà còn ngầm chấp nhận luôn danh hiệu “bé câm” này.
Ngày hôm đó trời mưa, buổi sáng Phó Xuyên không đi tắm suối nước nóng được, vốn dĩ định ở trong phòng nhưng nghĩ nghĩ một chút, có khi đứa bé đó lại chạy đi thì sao.
Phó Xuyên nói với mẹ mình vài câu, nói là phải đi ra ngoài, rồi cầm ô đi về phía cây bạch quả bên kia.
Đến nơi, quả nhiên đứa bé vẫn còn chờ ở kia, còn mang theo một chiếc ô màu sắc quê mùa.
Trời mưa có nhiều sấm sét, Phó Xuyên cau mày kéo người ra ngoài.
“Cậu đến rồi này”.
Đứa bé cười đến vui vẻ, mi mắt cong lên: “Tớ chờ cậu thật lâu đó nha”.
Chờ mình.
Chờ làm gì? Câu hỏi của Phó Xuyên nghẹn lại trong cổ một lúc lâu, sau mới nhớ đến chuyện trong mắt cô mình chỉ là một người câm, chỉ có thể nhịn lại.
“Hôm nay trời mưa đấy, chúng ta có thể hái rất nhiều quả dại”.
Diêu Nhất đối với chuyện đi bán trái cây vẫn rất nhiệt tình.
Phó Xuyên nắm tay cô kéo cô ra ngoài, khuôn mặt nhỏ căng ra, thoạt nhìn không được vui lắm.
Vốn dĩ cô bé rất vui vì không phải tự mình hái mấy quả khó hái kia nữa, nhưng nhìn thấy sắc mặt của Phó Xuyên, cô đành từ bỏ ý định.
Đi được một đoạn đường, đứa bé đứa tay ra kéo kéo tay Phó Xuyên: “Chúng ta đến nhà gốm sứ chơi đi, chỗ đó chơi rất vui”.
Phó Xuyên quay đầu nhìn ánh mắt vô cùng đáng thương của đứa bé, vẫn là đồng ý.
Ở nơi đó là lần đầu tiên Phó Xuyên biết được tên của cô bé: Diêu Nhất.
Cũng ở nơi này, Phó Xuyên lần đầu tiên phát hiện đứa bé xem mình là con gái.
Ông chủ là người tốt, thấy hai đứa bé dắt nhau tay trong tay đến đây chơi, còn pha một bình nước trà nóng rồi rót cho bọn họ.
Vì vừa uống trà xong, hai người đều muốn đi vệ sinh.
Đứa bé quen thuộc nắm lấy tay Phó Xuyên: “Tớ biết WC ở đằng kia, tớ dắt cậu đi nha”.
Lúc này Diêu Nhất vẫn còn nhỏ, giọng nói vẫn chưa được rõ ràng lắm, mềm mại còn mang theo một chút ngọt ngào.
Phó Xuyên vẫn luôn rất thích chăm chú nhìn cô nói chuyện như vậy.
“Cậu đi trước đi, tớ giữ cửa giúp cậu”.
Đứa bé đứng ở trước cửa phòng WC nữ, ngẩng đầu ưỡn ngực nói.
Phó Xuyên ngẩng đầu nhìn thoáng qua biển hiệu “nữ” ở trên, bước chân vừa định chuyển hướng đi về bên phía WC nam, lại bị đứa bé ôm chặt.
“Bên kia là chỗ của con trai đi, chúng ta phải đi bên này này!” Vẻ mặt đứa bé rất sốt ruột: “Cậu không thể qua bên kia”.
“…..” Phó Xuyên lấy tay của đứa bé ra, quay đầu đi về phía WC nam.
Đứa bé thế nhưng rất lo lắng, ôm chặt lấy Phó Xuyên không cho cậu đi vào.
Động tĩnh ồn ào của bọn họ khá lớn, vì thế ông chủ đã phải chạy đến.
“Sao vậy, làm sao vậy?”
“Cô ấy muốn đi WC nam, con không ngăn lại được”.
Nước mắt của đứa bé đã chảy ra ngoài luôn rồi.
Truyện Hệ Thống
Phó Xuyên đành phải dừng bước chân lại, duỗi tay lau khô nước mắt giúp cô.
Đứa bé hít hít cái mũi, trong lòng còn sợ hãi nói: “Cậu đừng có đi bên đó, bên đó không phải là chỗ của con gái”.
“…..” Ông chỉ kéo hai đứa bé đang ôm nhau ra, bất đắc dĩ kéo Diêu Nhất sang một bên, xua xua tay với Phó Xuyên: “Mau đi đi, đi đi”.
Đứa bé với vẻ mặt hoảng sợ nhìn ông chủ tiệm, lại muốn tiến lên kéo Phó Xuyên quay về.
“Đừng đi” Chủ tiệm buồn cười nói: “Nó không phải là bạn của cháu sao? Sao nam hay nữ cũng không phân biệt được thế này?”
…..
Phó Xuyên ổn định tốt cảm xúc của mình rồi, từ trong WC ra thì nhìn thấy gương mặt đang ngây ra của đứa bé.
“Cậu là con trai sao?” Đứa bé khiếp sợ nhìn Phó Xuyên đi ra ngoài, giống như là đã chịu một trận đả kích rất lớn.
Phó Xuyên gật đầu, vẫn là biểu cảm im lặng như cũ.
“Oh” Đứa bé cúi đầu không biết đang nghĩ gì, một hồi lâu sau mới ngẩng đầu lên nghiêm túc nói: “Tuy cậu là con trai nhưng chúng ta vẫn sẽ là bạn tốt”.
Hai đứa nhỏ hoà bình trở lại, nắm tay nhau đi ra ngoài.
Ông chủ ở trước quầy cười trêu đùa nói: “Hai đứa một đứa con trai, một đứa con gái là không được nắm tay nhau đâu, chỉ có bạn trai bạn gái mới nắm tay nhau thôi”
Phó Xuyên cảm thấy tay mình bị nắm chặt lại, sau đó đứa bé nghiêm túc nói: “Bọn cháu chính là bạn trai bạn gái đấy!”
Kỳ nghỉ hè năm đó có lẽ là khoảng thời gian thoải mái nhất của Phó Xuyên.
Đáng tiếc là trời xui đất khiến, hai người đã bỏ lỡ nhau rất nhiều năm..