Học Tập Cùng Yêu Đương


P/s: Chương này hai nv chính đã lớn và tình cảm hơn rồi, nên mình đổi xưng hô của hai bạn thành anh/em nhé! =))
Giữa Phó Xuyên và Diêu Nhất nếu nói là ai bận hơn thì tuy là Phó Xuyên có công ty riêng, còn là một chuyên ngành phổ biến trong ngành tài chính, nhưng Diêu Nhất mới là người bận rộn cả ngày trời.
Nhà họ Diêu bây giờ đã hoàn toàn thả lỏng với Diêu Nhất rồi, cô muốn học như thế nào, chuyên sâu bao nhiêu cũng được.

Dù sao bây giờ cũng đã có Phó Xuyên ở bên bảo vệ, bọn họ cũng biết Diêu Nhất sẽ không làm gì quá đáng.
Vì vậy mà Diêu Nhất cả ngày vùi đầu vào học các kiến thức mới, cô học vô cùng nhanh, cơ bản là có thể hiểu ngay lập tức.

Vốn dĩ Chu Thành còn dùng ánh mắt tươi cười nhìn đàn em của mình, sau này thì ý cười cũng dần dần ngưng đọng lại.
“Em đây là…” Chu Thành dựa vào thành bàn, gõ gõ bàn nói: “Làm tôi cảm thấy mình có vẻ buồn cười.”
Diêu Nhất ngẩng đầu không hiểu chuyện gì.
Chu Thành vẫn luôn rất cao ngạo, anh đi một đường đến vị trí bất khả chiến bại, rõ ràng người cùng thể hệ không ai có thể sánh kịp.

Thế nhưng các tiền bối xung quanh vẫn rất bình thường, hoặc là quay đầu nhớ lại quá khứ: Nếu năm đó Lâm Nguyên vẫn.….
Lâm Nguyên, Lâm Nguyên,….

chẳng qua cũng chỉ là một nhà toán học vẫn chưa đóng góp được gì mà thôi, còn Chu Thành, gia cảnh nhà anh tốt, vốn dĩ cũng chỉ là đối với số học có một chút đam mê, đến sau này lại thật sự trở thành một công việc của anh.
Chu Thành không tin, anh và Lâm Nguyên chưa từng giao đấu với nhau, hơn nữa Lâm Nguyên thật sự… không có thành tích cũng chẳng có giải thưởng gì, giống như đó chỉ là một lời bịa đặt vô căn cứ vậy.
Còn bây giờ lại là cháu gái của Lâm Nguyên, sự tiến bộ của Diêu Nhất Chu Thành đều nhìn thấy cả, thật sự là dùng từ thần tốc để nói cũng không quá đáng chút nào.

Nhanh đến mức đáng sợ, cô tiếp nhận kiến thức, một đẩy lùi cả ba làm cho Chu Thành cười không nổi nữa.
Càng làm cho anh khiếp sợ hơn nữa là thầy của anh cũng là thầy của Lâm Nguyên lúc đó, nhìn thấy tình hình của Diêu Nhất hoàn toàn không giật mình chút nào, giống như là một chuyện rất bình thường.
“Không tệ, rất có khí phách của cậu em” Lời khen của Vương Lợi nhiều nhất cũng chỉ có vậy thôi.
Nhưng đối với Chu Thành mà nói, năng lực này của Diêu Nhất có thể coi là đáng sợ, anh cho rằng không bao lâu nữa là cô sẽ đuổi kịp bản thân mình.
Cho nên rốt cuộc Lâm Nguyên có bao nhiêu lợi hại đây?
“Đàn anh, em nghĩ là anh nên đi tìm bạn gái đi” Diêu Nhất nghiêm túc khuyên nhủ nói: “Yêu đương rất tốt cho sức khỏe lẫn tinh thần đấy”
Gần đây mọi người trong lớp học nhỏ luôn cảm thấy Chu Thành rất kỳ lạ, trước kia trên mặt anh luôn là một nụ cười thản nhiên mà bây giờ lại căng chặt, tựa như có tâm sự gì đó.

“Chắc là do nội tiết tố nam không có cách nào giải quyết nên cảm xúc mới khó chịu như vậy” Tần Lịch sáp lại nói sang chuyện khác.
Những lời Diêu Nhất muốn nói chỉ có như thế thôi.
“…..

Có bạn trai thì ghê gớm lắm sao?” Chu Thành liếc mắt nhìn Diêu Nhất một cái: “Đời này của tôi chỉ độc thân thôi nhé.”
Diêu Nhất đóng sách lại, chậm chạp đứng lên: “Oh, vậy đàn anh à em đi trước đây, bạn trai em đến rồi.”
Chu Thành nhìn đàn em của mình nghênh ngang rời đi, Phó Xuyên đã chờ sẵn ở bên ngoài.
“Rốt cuộc là Phó Xuyên coi trọng cái gì ở người này vậy nhỉ?” Chu Thành nói thầm.
Phó Xuyên mặc cả người là đồ đen đứng ở đó, không giống như đang đợi ai đấy mà giống như người mẫu vậy.
“Trễ 20 phút” Phó Xuyên vươn tay ra đón Diêu Nhất, kéo lại rồi làm như rất đáng thương: “Gió ở ngoài này làm anh rất đau đầu”
Quả nhiên, vẻ mặt Diêu Nhất trở nên rất hoảng, vội vàng dừng bước chân lại: “Thật xin lỗi, em phải ra sớm một chút mới đúng” Cô hoàn toàn không nghĩ đến việc là Phó Xuyên có thể đi vào trong chờ.
Chỉ có thể nói là tình yêu làm ta cho người ta mù quáng mà thôi.
Ở trước mặt người khác dáng vẻ khách khí lạnh nhạt của Phó Xuyên có thừa, chỉ riêng ở trước mặt Diêu Nhất là tỏ ra mềm yếu, bởi vì cô hoàn toàn thuận theo nó.
Nếu Phó Xuyên nói cô nghỉ ngơi sớm một chút, đừng để ảnh hưởng đến sức khỏe thì Diêu Nhất không nhất định sẽ lập tức đặt bút xuống, nhưng nếu Phó Xuyên nói có thể làm ảnh hưởng đến anh thì Diêu Nhất có thể ngoan ngoãn đi ngủ luôn.

“Diêu Diêu, ngày mai hãy ra đúng giờ nhé” Phó Xuyên nhân cơ hội này đưa ra yêu cầu.
Hướng nghiên cứu của Diêu Nhất không thể làm xong trong chốc lát được, Phó Xuyên không có khả năng vì chuyện này mà để cô xem nhẹ sức khỏe của mình.
Bây giờ đã là mười giờ tối rồi.
“Được thôi” Quả nhiên, Diêu Nhất sảng khoái đồng ý.
Đây là chuyện hằng ngày của hai người ở đại học, Phó Xuyên luôn luôn đúng giờ đi đến đón Diêu Nhất rồi cùng nhau về nhà.
Trong nhà ngoại trừ Diêu Nhất ra thì Phó Xuyên không thích có một ai khác nữa, vì vậy mỗi buổi chiều sẽ chỉ có một cô đến quét dọn sạch sẽ nhà cửa thôi, không còn ai khác nữa.

Thậm chí Phó Xuyên còn dành một ít thời gian để học nấu ăn, vẫn là học cùng Lâm Tú Ngọc.
“Nhất Nhất không kén chọn món gì cả, chỉ cần là đồ có thể ăn thì nó đều ăn được tất” Lâm Tú Ngọc nuôi nấng Diêu Nhất hơn 20 năm, từ trước đến nay chưa thấy cô kén chọn thức ăn bao giờ: “Trước kia ngay cả một lát gừng để trang trí nó còn ăn được luôn đấy”
Phó Xuyên mỉm cười, không phản bác lại lời mẹ Diêu nói.

Sau khi quay về lại cẩn thận quan sát biểu cảm lúc ăn cơm của Diêu Nhất.

Đúng thật là giống như lời mẹ Diêu nói, Diêu Nhất không kén ăn cái gì cả, gắp cái gì sẽ ăn cái đó.

Chỉ là anh phát hiện ra một chỗ rất nhỏ không giống.
Nếu là món Diêu Nhất không thích ăn, vẻ mặt sẽ không có gì thay đổi cả nhưng gắp đồ ăn lại chậm hơn rất nhiều.

Nếu là món ăn cô thích thì lông mày sẽ nhẹ nhàng nhướng lên.
Diêu Nhất chậm chạp nên không có quá nhiều phản ứng đối với món ăn mình thích, chỉ đơn giản cho là Phó Xuyên làm đồ ăn ngon mà thôi.
“Buổi tối ở trường ăn món gì thế?” Nhiều lúc Phó Xuyên thật sự rất bận, buổi chiều chạng vạng không có thời gian đến ăn cơm với cô.
Biểu cảm trên mặt Diêu Nhất cứng lại, ánh mắt xoay tròn: “Em ăn một chiếc bánh mì”
Nhìn thấy Phó Xuyên buông cặp sách của cô xuống, nhìn mình không nói câu nào, cô có chút chột dạ bổ sung thêm một câu: “Bánh mì nhỏ thôi”
Cái đó là do bạn học trong lớp học nhỏ khi nghe thấy tiếng kêu từ trong bụng cô nên mới đưa cho cô thôi.
Phó Xuyên trầm ngâm nhìn thoáng qua Diêu Nhất, mãi cho đến khi cô cúi đầu xoa ngón tay.
“Anh đi nấu bát mì vậy” Phó Xuyên đi đến tủ lạnh lấy một quả trứng rồi quay về phòng bếp.
Diêu Nhất dạo một vòng ở phòng khách, cuối cùng vẫn chột dạ chịu không nổi, dứt khoát chạy đến phòng bếp.
Phó Xuyên đang bận rộn ở trong bếp, nước trong nồi đã sôi, anh bỏ mì vào xong rồi đang định quay người lấy trứng gà.
“Sao chạy vào đây rồi?” Tức giận lúc đầu của Phó Xuyên đã sớm tiêu tan, bây giờ chỉ muốn nấu mì cho Diêu Diêu của mình thôi.
Diêu Nhất chần chừ đi sang đấy, rồi chui vào trong lồng ngực Phó Xuyên, ôm lấy eo anh.
“Đói bụng rồi à?” Trong lòng Phó Xuyên mềm nhũn, đặt cằm trên đỉnh đầu Diêu Nhất, thấp giọng hỏi.
Diêu Nhất thấy Phó Xuyên còn muốn nói chuyện với mình, nhẹ nhàng thở ra một hơi, ôm chặt anh không buông: “Hơi hơi”
Phó Xuyên nào còn tâm tư dạy bảo cô nữa, ôm lấy người mình yêu ở trong phòng bếp nho nhỏ hưởng thụ một chút yên tĩnh này.
Mãi cho đến khi mì trong nồi đã sôi sùng sục rồi, Phó Xuyên mới buông cô ra, đập trứng vào.
Đổ ra bát, mang ra ngoài phòng khách, từ đầu đến cuối Diêu Nhất đều giống như một đứa trẻ đi sát theo ở đằng sau Phó Xuyên, nắm chặt góc áo của anh.
Cô sợ nhất chính là lúc Phó Xuyên tức giận, từ sau khi nhớ lại anh là tiểu người câm thì có một khoảng thời gian dài đối với anh Diêu Nhất đặc biệt rất cẩn thận.
Dù sao thì ở trong lòng Diêu Nhất, tiểu người câm là người mà cô che chở, không thể chịu một chút tủi thân nào.
“Lại đây” Phó Xuyên mang mì vẫn còn nóng hầm hập ra ngoài bàn, kéo lấy Diêu Nhất từ đằng sau ra phía trước.

“Anh cũng ăn nhé” Diểu Nhất đẩy cái chén về phía bên trái, lấy lòng nói.
Phó Xuyên nhẹ nhàng vân vê tay Diêu Nhất: “Anh đã ăn từ sớm rồi”
Vốn dĩ Phó Xuyên định lạnh nhạt xử lý Diêu Nhất, nhưng trái tim mình đã mềm nhũn từ lúc nào không hay.
_____
Phóng viên Lý to lớn: [ Đi chơi nào, đi chơi nào! @two-one, @Hàn banana, @Triệu money]
Một ngày vừa lúc ánh mặt trời còn rất đẹp, Lý Cách điên cuồng @ ở trong nhóm gọi mọi người ra phơi nắng.
Tần Lịch: [Chiều hôm qua Triệu Tiền và Tiêu Tiêu đã đi leo núi ở ngoại ô rồi]
Phóng viên Lý to lớn: [ Sao cậu biết? Ra đây chơi nào @Hàn banana, @Triệu money]
Triệu money: [Có thể đừng @ nữa không? Bọn tớ đang leo núi đấy]
Phóng viên Lý to lớn: [Tại sao hai cậu đi leo núi mà không gọi tớ?]
Tần Lịch: […..]
Tần Lịch nhìn tiểu mập mạp đang đứng trên mặt cỏ phát điên kia, bất đắc dĩ tiến lên kéo người quay vài vòng.
“Cậu làm gì thế?” Lý Cách nhíu mày, ghét bỏ đẩy bạn cùng bàn cũ của mình ra.

“Đã nói là bọn họ đi leo núi rồi cậu còn hỏi làm gì?” Tần Lịch cũng không biết phải nói thế nào, tiểu mập mạp này bình thường bát quái muốn chết, bất cứ tin tức nào cũng trực tiếp nắm giữ, nhưng cứ đến những người ở bên cạnh mình thì lập tức ngơ ngác.
“Sao bọn họ lại không gọi mình?” Lý Cách tức giận, còn muốn ở trong nhóm @ gọi Hàn Tiêu Tiêu và Triệu Tiền ra chơi: “Nhất Nhất đã bị nhóc Phó Xuyên ấy lấy đi mất rồi thì thôi đi, vì sao ngay cả hai bọn họ cũng không cần mình chứ?”
“Cậu cảm thấy là vì sao?” Tần Lịch hỏi lại, đã nói đến như thế rồi mà còn không hiểu, người này sao lại làm truyền thông nhỉ, còn là phóng viên nữa chứ.
Lý Cách nhăn mày lại, trực giác mách bảo chuyện này không đơn giản, cậu nhìn chằm chằm Tần Lịch một lúc lâu sau: “Mình biết rồi! Có phải cậu đã chiếm mất vị trí của mình không?”
Lý Cách càng nghĩ càng cảm thấy chính xác, vốn dĩ bọn họ mới là một tam giác vàng, lần này đột nhiên Tần Lịch xuất hiện, nhất định là đã chiếm mất vị trí của mình rồi.
“…..

Sao, cậu càng ngày càng ngốc vậy?” Bây giờ Tần Lịch đã không còn áp lực việc học nữa nên người nhẹ nhàng hơn không ít, nói chuyện cũng bắt đầu độc mồm hơn rồi.
Lý Cách trợn mắt nhìn Tần Lịch: “Cậu mới ngốc ấy, bị Nhất Nhất nhà bọn tôi chèn ép đến ngốc rồi đúng không.

Cậu còn muốn đuổi kịp theo Diêu Nhất nữa chứ, không có cửa đâu nhé!”
“Liên quan gì đến Nhất Nhất?” Tần Lịch cạn lời: “Hướng nghiên cứu của bọn mình không giống nhau nhé!”
Lý Cách nắm được chỗ quan trọng: “Tại sao cậu cũng gọi là Nhất Nhất?”
Tần Lịch nhún nhún vai: “Tuy là cậu không muốn thừa nhận nhưng mà tôi vẫn nói, từ cấp ba tôi đã gia nhập vào nhóm của bọn cậu rồi.

Huống hồ bây giờ….


Trong nhóm chỉ có tôi với cậu là cẩu độc thân thôi”.
“Mình biết cậu….

Cái gì vậy?” Rốt cuộc Lý Cách cũng hiểu ra được gì đó.
“Cẩu độc thân, hai chúng ta ấy!” Tần Lịch cao giọng, chỉ chỉ mình rồi chỉ sang Lý Cách.
Tay Lý Cách run rẩy: “Cậu với mình là… cẩu độc thân? Vậy còn hai người kia thì sao?”
“Ở bên nhau, lúc học kỳ một là đã yêu nhau rồi”.

Tần Lịch đồng tình nhìn thoáng qua Lý Cách.
Mấy người bọn họ đều vào học ở đại học Bắc Kinh, mặc dù điểm vào đại học của Tần Lịch có hơi xa nhưng từ lâu cậu đã được tiến cử rồi.

Còn lại 3 người, Lý Cách và Triệu Tiền lúc đó có chút nguy hiểm, đặc biệt là Triệu Tiền.
Kết quả là học kỳ hai năm cuối cấp cậu đột nhiên chăm chỉ học hành, điểm thi trong kỳ tuyển sinh đại học còn cao hơn cả Lý Cách.
Tần Lịch và Diêu Nhất đương nhiên vào khoa toán, Lý Cách vào ngành báo chí truyền thông, Triệu Tiền chọn khoa công nghệ thông tin, còn Hàn Tiêu Tiêu vào khoa tiếng anh.
Tần Lịch nhìn Lý Cách mỗi ngày ở trong nhóm @ gọi người này, @ gọi người kia, ngày nào cũng cố gắng xen vào mấy cặp đôi khác.
“Mình không tin!” Lý Cách vẫn khó tin nổi: “Hai bọn họ cấu kết với nhau khi nào chứ?”
“Từ lớp 12 không phải đã có dấu hiệu rồi sao?” Trước nay Tần Lịch vẫn luôn là vẻ bình tĩnh quan sát những người xung quanh: “Nếu không cậu nghĩ Triệu Tiền đột nhiên nảy sinh ý học tiếng anh kia làm gì, còn không phải là vì để cùng đến Đại học Bắc Kinh với Hàn Tiêu Tiêu sao?”
“Chẳng lẽ không phải là vì quá rảnh rỗi à?” Lời này của Lý Cách cũng không sai, Triệu Tiền là được cộng thêm điểm bởi vì biểu hiện xuất sắc ở cuộc thi đua, mặc dù chưa đủ để được tiến cử đi học nhưng dựa vào phát huy như bình thường vẫn có thể vào đại học Kinh Đại.
“Cậu nghĩ lại xem cậu ta yếu môn nào?” Tần Lịch chỉ ra.
“Tiếng Anh?” Lý Cách lắc đầu: “Tuy là cậu ấy phát âm đúng thật hơi khó nghe, nhưng mà sau này thành tích tiếng anh đột nhiên tăng bất ngờ”.
Khoảng thời gian đó đúng thật là Triệu Tiền muốn chuẩn bị cho cuộc thi đua mà điên cuồng học tiếng anh, thường xuyên hỏi bài Tiêu Tiêu.
“Nhưng mà Hàn Tiêu Tiêu vẫn luôn cho rằng tiếng anh của cậu ấy rất kém” Tần Lịch nhướng mày nói: “Bọn họ chỉ không muốn cậu chịu kích thích thôi, vì thế mới không nói cho cậu”.
Lý Cách quả nhiên đã chịu đả kích, ở trong nhóm điên cuồng @ gọi người.
Phóng viên Lý to lớn: [@Triệu money, cậu chưa xong với mình đâu!]
Rõ ràng đã nói cùng nhau làm bạn tốt rồi, bây giờ lại cùng với một người bạn tốt khác ở bên nhau.

Loại tủi thân này….

Nhắc đến thì đau lòng, nghe thấy thì rơi nước mắt mà..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận