Sau bữa tối ngày hôm đó, tiết tấu cuộc sống của Nhan Tô Tô trở về như cũ.
Cô ở công ty học diễn xuất với Bùi Phương.
Sau khi đóng chung với những minh tinh nổi tiếng hàng đầu như Tống Triều Thập trong , cô đã biết rõ hơn những khuyết điểm của bản thân.
Nếu không phải bởi vì vai diễn Giang Lưu Phương không kịch tính và thời lượng không dài, cô cảm thấy rằng cô không có cách nào đứng chung trên cùng một sân khấu diễn chung với ảnh đế Tống lão sư.
Vì vậy, thường ngày, ngoài việc chú ý đến các tài liệu chuyên sâu trong lĩnh vực nghiên cứu khoa học, cô còn học lớp diễn xuất, không hề lười biếng.
Nhưng đây không phải là vấn đề.
Bùi Phương đều muốn bàn bạc với Hoắc Lãng tìm kịch bản mới cho Nhan Tô Tô.
Bỗng nhiên bọn họ nhận được thông báo thử vai của đoàn phim.
Thông báo này còn đến rất gấp nữa.
Tối hôm nay nhận được thì sáng sớm ngày mai phải đi rồi.
Bùi Phương quả thực cạn lời đối với đoàn phim này.
Trước đó thì phát tin tức mời Nhan Tô Tô đến thử vai, bây giờ thì lại vội vàng sắp xếp thời gian thử vai như vậy.
Nghệ sĩ nào cũng có đầy ắp các loại thông cáo.
Bọn họ làm như vậy là cố ý đúng không?
Nếu không phải vì Nhan Tô Tô chỉ tập trung đóng phim, không tham gia các hoạt động thương mại khác để kiếm thêm tiền, thì ai có thể rảnh rỗi gấp gáp đến thử vai như vậy?
Địa điểm diễn ra buổi thử vai không xa, nằm trong tòa nhà văn phòng gần quảng trường Tinh Hoàn.
Công ty sản xuất ít người biết đến xem ra đang thuê văn phòng tại khu vực tập trung các công ty truyền hình và điện ảnh.
Khi Nhan Tô Tô và Hoắc Lãng đến đúng thời gian đã hẹn thì phát hiện bên trong có rất nhiều tiếng cười vui vẻ.
Tiểu hoa đán đang nổi Chương Kim Ca đang ngồi bên cạnh nhà sản xuất Tuyên Hồng của nói cười:
"Thời tiết ở Cannes mùa này đẹp nhất.
Cô đã đi đến bãi biển Martinez chưa?"
"Tôi đã chụp rất nhiều ảnh ở đó.
Đến, tôi cho ngài xem."
Trợ lý của Chương Kim Ca đứng bên cạnh cũng tận chức trách cười nói:
"Lần này Kim Ca của chúng tôi thật sự rất vất vả.
Nhận được tin tức của ngài, chúng tôi liền ngay trong đêm bay từ Cannes trở về.
Mười tiếng đồng hồ ngồi trên máy bay, Kim Ca vẫn còn chưa quen với độ chênh lệch thời gian."
Tuyên Hồng không khỏi xấu hổ nói:
"Công việc của chúng tôi làm không được tốt, liên lụy mọi người vất vả rồi."
Chương Kim Ca cười nói:
"Chút việc này có là gì.
Làm nghệ sĩ, nên như vậy."
Nhìn thấy Nhan Tô Tô và Hoắc Lãng đi vào, Tuyên Hồng chỉ gật đầu cười:
"Ai da, hai vị đến rồi, nhanh ngồi."
Miệng thì chào hỏi nhưng người thì lại không đứng lên.
Ngược lại người thanh niên bên cạnh nhìn có chút cẩn trọng rất lịch sự rót nước cho hai người.
"Xin lỗi, còn có một vị khác chưa đến.
Buổi thử vai vẫn chưa bắt đầu.
Hai vị chờ một chút."
Hoắc Lãng nhìn hắn một cái, khách khí cười nói:
"Đạo diễn An quá khách khí rồi.
Tự chúng tôi làm là được, ngài nhanh ngồi đi."
Nhan Tô Tô ngẩng đầu nhìn vị đạo diễn An này thoạt nhìn trạc tuổi cô.
Hắn ta mang mắt kính, nghe thấy Hoắc Lãng nói vậy, còn ngượng ngùng cười cười, giống như bộ dạng của người mới tốt nghiệp cách đây không lâu.
Điều này khiến cho Nhan Tô Tô hết sức ngạc nhiên.
Thì ra vị đạo diễn An Kỳ Thâm này còn có một phần trúc trắc như vậy.
Tuyên Hồng và Chương Kim Ca trò chuyện về liên hoan phim Cannes rất vui vẻ.
Nhưng Hoắc Lãng và Nhan Tô Tô cũng không tính là bị vắng vẻ.
Tuy vị đạo diễn An kia nhìn có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn trò chuyện với Hoắc Lãng và Nhan Tô Tô:
"Mặc dù thoạt nhìn ngưỡng cửa của phim thần tượng thấp, nhưng muốn khắc sâu vào lòng người là rất khó.
Những năm này, khán giả nhìn thấy nhiều tuấn nam mỹ nữ như vậy, loại người và tình tiết như thế nào mới có thể cảm động lòng người ..."
Vị đạo diễn An này tuy trẻ tuổi nhưng lại rất hiểu biết về khán giả phim thương mại như phim thần tượng.
Nhan Tô Tô đã học được rất nhiều điều khi nói chuyện cùng cậu ta.
Hóa ra thể loại phim này không dễ quay.
Quả nhiên kiếm tiền không phải là chuyện dễ dàng.
Theo lời của An Kỳ Thâm nói, mỗi năm Trung Quốc có hàng chục bộ phim thần tượng ra đời.
Nhưng đại bạo chỉ có 1 2 bộ.
Cho dù phim thần tượng có cốt truyện tiểu bạch như thế nào đi nữa thì bản chất nó cũng là một bộ phim truyền hình, và nó không hề dễ quay như người thường nghĩ.
này làm việc thoạt nhìn rất không đáng tin cậy, nhưng tổ chế tác có vẻ không phải không đáng tin cậy như vậy.
Bọn họ đang nói chuyện thì một giọng nói mềm mại từ bên ngoài truyền vào:
"Chắc là chỗ này nhỉ?"
Sau đó một cô gái mảnh mai yểu điệu cùng một người đàn ông thân mật bước vào.
Hôm nay Chương Kim Ca mặc một cái váy tiểu thư ưu nhã, mang theo nét thẩm mỹ có phần thận trọng của nước F.
Gần đây Nhan Tô Tô bị Hoắc Lãng uốn nắn cách ăn mặc.
Tuy hôm nay vẫn còn mặc áo sơ mi và quần jean tiện lợi nhưng dù sao cũng có chút cảm giác thiết kế phối hợp.
Mà cô gái từ bên ngoài đi đến, mặc một thân váy trắng, giống như nữ sinh, đôi mắt tròn xoe nhìn mọi người, mỉm cười nói:
"Xin chào tổng giám đốc Tuyên, đạo diễn An.
Hôm nay lại gặp nhau rồi.
Vị này là Tô Tô đúng không?"
Cô ấy nói chuyện với tốc độ không nhanh, đôi mắt hàm chứa ý nước, thoạt nhìn mỏng manh yếu đuối, lại có thể nhẹ nhàng chào hỏi từng người trong phòng.
Không biết cô ấy làm sao có thể làm được.
Vị này chính là Văn Manh Manh.
Chương Kim Ca nhìn thấy áo quần của Văn Manh Manh, trong mắt không khỏi hiện lên vẻ chán ghét.
Cho dù là tâm cơ hay tác phong của Văn Manh Manh đều làm cho cô ta chán ghét.
Giống như ngày hôm nay, Chương Kim Ca dám đánh cuộc, Văn Manh Manh cố ý đến cuối cùng.
Vừa mới tung tin scandal với Tôn tiểu thiên vương, thì bên này lại bày tỏ sự thân mật với người đàn ông đi bên cạnh ...!Chương Kim Ca hoàn toàn không ưa nổi.
Nhan Tô Tô khá tốt, chỉ là tò mò nhìn thoáng qua Văn Manh Manh:
"Xin chào cô Văn, tôi là Nhan Tô Tô."
Sau đó Văn Manh Manh dịu dàng cười với người đàn ông ở bên cạnh, rồi cùng anh ta ngồi xuống.
Ba vị thử vai được tuyển chọn đã đến đông đủ.
Buổi thử vai bắt đầu.
An Kỳ Thâm là đạo diễn, hắn lựa chọn phương thức thử vai rất có ý tứ.
Hắn không đưa kịch bản, mà hỏi:
"Ba vị hẳn là đã đọc qua nguyên tác? Tôi muốn mời ba vị biểu diễn một chút biểu hiện của nhân vật chính Cảnh Phỉ sau khi đánh cược thắng hot boy, thành công tiến vào câu lạc bộ Môn Bác Nhĩ."
Cho dù là Chương Kim Ca, Văn Manh Manh, hay thậm chí là Nhan Tô Tô ít kinh nghiệm nhất, ai cũng đã từng quay không ít bộ phim.
Yêu cầu của An Kỳ Thâm không cao, ngay cả kịch bản cũng không đưa, cứ để bọn họ tự mình phát huy.
Tất nhiên cũng có thể đây chính là thói quen của vị đạo diễn Anh này, quay mà không cần kịch bản ...!Mấy người bọn họ cũng đã từng nghe đến phong cách tự do trong một vài đoàn phim.
Nhưng nhìn tư thế của vị đạo diễn An tự mình đứng sau máy quay giống như thay đổi thành một người khác, chuyên nghiệp lại nghiêm túc, không giống như mấy phong cách gà rừng kia.
Điều này khiến cho Chương Kim Ca và Văn Manh Manh hơi thả lỏng một chút.
Cho dù có các thương hiệu lớn ...!Nhưng tốt nhất bộ phim không nên quá mờ nhạt.
Chương Kim Ca ra oai phủ đầu:
"Hôm nay tôi đến trước, vì vậy tôi sẽ là người đầu tiên."
Văn Manh Manh nhìn cô ta, rụt rè cắn môi.
Nhan Tô Tô không có ý kiến gì, gật đầu:
"Được."
Cô đã nói như vậy, Văn Manh Manh cũng không tiện nói gì, chỉ nhìn người đàn ông bên cạnh.
Đối phương vội vàng thấp giọng an ủi cô ta.
Chương Kim Ca đã quay nhiều bộ phim như vậy, cũng không phải là vô ích.
Cô ấy điều chỉnh tâm trạng một chút, đứng trước máy quay và bắt đầu.
Cánh cửa phòng thử vai đột nhiên bị mở ra.
Tiếng giày cao gót thanh thúy vang lên.
Tuyên Hồng bất giác nhíu mày, sau đó điều chỉnh lại vẻ mặt, nở một nụ cười:
"Xem tôi này.
Vừa nhìn thấy nhiều mỹ nữ như vậy, suýt chút nữa quên phải chờ ngài đến.
Tôi xin giới thiệu với mọi người.
Đây là tác giả nguyên tác của , là một thiên kim hào môn đích thật, cô DY."
Nghe thấy bốn chữ "Thiên kim hào môn", lại nhìn thấy Hoắc Lãng và Nhan Tô Tô cùng ngồi trên bàn ăn ngày hôm đó, sắc mặt của DY không được tốt lắm:
"Cái thì thiên kim hay không thiên kim ..."
Cô hếch cằm lên nhìn Chương Kim Ca đang đứng trước camera thử vai:
"Không phải đang thử vai sao? Tiếp tục."
Sau đó cô ta ngồi xuống vị trí giữa của hàng ghế đầu, bộ dạng ngang ngược, khiến Tuyên Hồng không khỏi nhíu mày.
Sắc mặt của Chương Kim Ca không được tốt cho lắm.
Nhưng dù sao cô ta cũng lần mò đến bước này rồi, cô ta rất nhanh điều chỉnh lại tâm tình, trong mắt lộ ra vẻ kiêu ngạo:
"Câu lạc bộ Môn Bác Nhĩ này yêu cầu tốc độ và sự kiên nhẫn.
Tôi có thể làm được.
Cậu có thể sao?"
"Thế nào? Còn không chịu nhận thua? Có cần tôi nhắc nhở đánh cược trước đó cho cậu nghe không?"
..................
Giống như đang nói chuyện với một đám người vô hình, Chương Kim Ca vô cùng nhuần nhuyễn diễn thái độ xem thường.
Có lẽ không cần diễn, vốn tính cách bên trong của cô ấy cũng kiêu ngạo như vậy, nhưng ngược lại có chút phù hợp.
Chờ đến đoạn kết thúc, An Kỳ Thâm hô ngừng.
Buổi thử vai đơn giản kết thúc.
Sau đó Văn Manh Manh đột nhiên quay đầu sang, e lệ nhìn Nhan Tô Tô cười:
"Tô Tô, thật xin lỗi.
Tôi có chút căng thẳng, cô có thể chờ, nhường vị trí thứ hai cho tôi được không?"
Mọi người ở đây đều biết, nhất thời biểu diễn không có kịch bản, còn là cùng một cảnh diễn, càng về sau càng chịu thua thiệt.
Bởi vì không thể lặp lại phong cách như người trước.
Văn Minh Minh muốn là người thứ hai, tất nhiên là muốn chiếm tiện nghi của Nhan Tô Tô.
Chương Kim Ca cười nhạo.
Cô ta và Văn Manh Manh không hợp nhau.
Không biết Chương Kim Ca nghĩ gì, vậy mà lại nói với Nhan Tô Tô:
"Cô để cho cô ấy lên trước đi, xem kỹ mà biểu diễn xuất sắc của tiểu thư Manh Manh."
Nhan Tô Tô khá thờ ơ, gật đầu rộng lượng nói:
"Được."
Nếu có Phùng Mạn Lâm ở đây, nhìn thấy bộ dạng không tim không phổi của Nhan Tô Tô như vậy, cô ấy nhất định sẽ giậm chân.
Hai người trước mặt vì vai diễn mà liều mạng như vậy, người thì tung ảnh đi trên thảm đỏ, người thì tung scandal.
Chỉ có mỗi mình Nhan Tô To là không thèm để ý.
Văn Manh Manh lên sân khấu.
Vẻ mặt nghiêm nghị, dĩ nhiên đã hoàn toàn thay đổi thành một con người khác.
Rõ ràng là vóc người nhỏ nhắn xinh xắn nhưng vẻ mặt nghiêm nghị, cằm hơi nhếch lên, quả thực có chút tư thế nữ vương:
“Ta thắng rồi, các ngươi ngoan ngoãn nhận thua đi."
"Trong câu lạc bộ Môn Bác Nhĩ, tốc độ của ta là nhanh nhất, sức chịu đựng cũng tốt nhất ..."
Cô ta còn chưa nói xong, Chương Kim Ca liền cười ha ha.
DY đen mặt, trực tiếp ngắt lời:
"Được rồi."
Sau đó cô ta quay đầu nhìn Tuyên Hồng:
"Những người được mời đến đây đều là cái gì ..."
Không chờ DY phát hỏa, An Kỳ Thâm từ đằng sau camera bước ra, giống như đang rất kiềm chế cái gì đó, nói:
"Cô DY, buổi thử vai còn chưa kết thúc!"
Làm đạo diễn, trước ống kính chính là sân nhà của hắn, không được xâm phạm.
Không biết DY nghĩ đến cái gì.
Tuy rằng sắc mặt rất khó coi nhưng không nói thêm một lời nào nữa.
Anh Kỳ Thâm nhìn Văn Manh Manh nói:
"Tiếp tục."
Văn Manh Manh ủy khuất nhìn DY, dè dặt nói:
"Cám ơn đạo diễn An.
Hay là tôi trước cứ như vậy đi."
Sau đó Văn Manh Manh đi xuống.
Quả thực Chương Kim Ca cười muốn nội thương.
Rõ ràng Văn Manh Manh không làm bài tập, nguyên tác cũng chưa đọc qua.
Rõ ràng là đã phát hiện cái hố mà cô đã đào sẵn cho cô ta.
Đây chính là lừa xuống núi đó nha.
Đến lượt Nhan Tô Tô, cô đứng trước camera, bắt đầu đi đến.
Sau đó ánh mắt đột nhiên thay đổi.
Giống như xem mọi người trước mắt đều không tồn tại.
Gật đầu chào hỏi.
Sau đó đứng lại, giống như bị ai gọi lại vậy.
Quay đầu nhìn đối phương nói gì đó.
Rồi bình tĩnh nói:
"Ừm, thông qua rồi."
Nói xong bốn chữ, liền tiếp tục bước đi.
Từ đầu đến cuối, đây chính là màn biểu diễn của Nhan Tô Tô.
Tuyên Hồng và An Kỳ Thâm nhìn Nhan Tô Tô, trong lòng không hẹn mà cùng suy nghĩ.
Nếu như trên thế giới này thực sự có thiên tài như Cảnh Phỉ ...!Thì người đó phải giống như Nhan Tô Tô vậy.
Một cái câu lạc bộ Môn Bác Nhĩ, có gì đáng để nói chứ.
Ánh mắt DY nhìn Nhan Tô Tô đặc biệt rối rắm và phức tạp.
Nhưng cuối cùng giống như đã hạ quyết tâm gì đó.
---
Lời trăn trối của team Edit: Đây là truyện dự thi, nếu các bạn yêu thích bộ truyện này, hãy vote cho team bằng cách ấn vào phần "ĐÁNH GIÁ ĐỘC GIẢ" để ủng hộ cho team nhé.
Cám ơn các bạn rất nhiều, iu thương