Lục Thiên Hàng sau khi xem phát sóng, kích động trở về nhà. Nhưng vừa tới cổng Ôn Yến đã ngồi lên xe của Ôn Vĩ Kỳ trở về.
Từ xa đã thấy Ôn Yến, cô mặc một bộ áo màu hồng đào trùng với màu giày, bên dưới là một tầng váy trắng, nhìn qua thập phần xinh đẹp tuyệt trần, mi thanh mục tú, căng tràn sức sống khiến cho Lục Thiên Hàng bất giác thấy xa lạ.
Từ lúc trở về từ trại huấn luyện, thật giống như cô là một con người khác, thay đổi theo chiều hướng tốt đẹp hơn.
Hắn buồn bã vào bếp, lại phát hiện đồ ăn vẫn còn chừa lại một ít cho mình, gấp gáp chưa kịp hâm lại mà trực tiếp nếm thử.
Ăn thật ngon...
Lục Thiên Hàng mỉm cười.
Trở về kí túc, Ôn Yến thừa dịp quản lý kí túc không ở đây, kéo Ôn Vĩ Kỳ lên phòng mình, hâm lại đồ ăn cho cậu.
Ôn Vĩ Kỳ ban đầu không muốn ăn nhưng không nỡ từ chối chị, thử một miếng. Ai ngờ vừa nếm thử liền ghiền,làm nũng đòi ăn, giọng thiếu niên ngọt ngào như mật ong.
"Chị, cái này ăn thật ngon..."
Ôn Yến không hề mềm lòng "Dù ngon cũng không được ăn nhiều, chỉ được ăn hai cái. Gạo nếp ăn nhiều, bụng sẽ không thoải mái."
Ôn Yến ban nãy tranh thủ làm thêm một món, món bánh ngọt này vô cùng đơn giản. Bột nếp làm vỏ, đậu đỏ nghiền nhuyễn cho vào làm nhân, bên ngoài phủ một lớp vụn đậu nành. Chỉ là nhìn thật sự rất ngon mắt, rất kích thích vị giác, hương vị cũng đặc biệt ngon. Ăn vào miệng, cảm giác ngọt lịm thơm thơm, vỏ ngoài thì láng mịn mềm mại, đậu đỏ lại bùi bùi tan trong miệng, ngọt mà không ngán. Hơn nữa, mọi thứ kết hợp rất vừa đủ, ăn xong còn muốn ăn tiếp không ngừng.
Loại điểm tâm ngọt này rất phù hợp với người sành ngọt, không chỉ có Ôn Vĩ Kỳ thích mà đến ngay cả khách quen của quán bánh ngọt trước kia cũng bị thuyết phục, liền ăn liên tục mấy cái không thôi.
"Muộn rồi, mau trở về đi thôi, chị còn phải học bài" Ôn Yến đẩy cậu em nhỏ ra khỏi cửa, giao cho cậu hộp bánh đậu đỏ, thân thiết nhón chân hôn nhẹ lên trán Ôn Vĩ Kỳ"ngủ ngon."
Ôn Vĩ Kỳ sửng sốt, gương mặt trắng nõn lập tức ửng hồng lên, ngẩn ngơ trở về kí túc. Màn hình phát sóng nổ ầm lên, bình luận spam ngập trời vì cảnh tượng hồng phấn vừa rồi.
Ôn Yến lấy đồ trong tủ quần áo, tiến vào bên trong phòng tắm. Ma nữ Tiểu Kiều cũng vội theo phía sau.
"Woa, ở chung lâu như vậy mà không phát hiện tay nghề của cô, quả nhiên thâm tàn bất khả lộ" Tiểu Kiều xị mặt than thở "Tiểu Yến, cô quả là không thương yêu bạn bè, thật quá đáng."
" Được được, xin lỗi cô, lần sau có thức ăn ngon, sẽ mời cô thưởng thức trước" Ôn Yến xúc miệng xong liền dỗ ngọt cô ta.
"Được, nhớ kĩ lời này của cô" Miệng cô ta không nhịn được cong lên, đi ra ngoài cho cô tắm rửa.
Thấy người đã không còn, Ôn Yến cởi quần áo ra, nhìn toàn thân trong gương, không nhịn được mê mệt vì sự xinh đẹp này của mình.
Ngực tấn công mông phòng thủ, eo thon da trắng mịn màng. Thế nhưng thường ngày Ôn Yến ra đường một mình đều mặc quần áo oversize, cô không dám ăn mặc quần áo bó sát làm mấy tên biến thái để mắt tới, quá nguy hiểm.
Thở dài, cô ngâm mình một hồi lâu. Mắt thấy quá khuya, Ôn Yến ra bàn học, xịt vào da bình nước khoáng cấp ẩm, mang sách vở ra học bài.
Con đường làm một học bá không dễ dàng gì....
Một giờ hơn mới chợp mắt, năm rưỡi đã tỉnh giấc, người xem phát sóng không nhịn được phải cho thiếu nữ này một lời khen. Chính họ cũng quên mất mình thức khuya dậy sớm xem cô, thật là không nói nỗi.
Đường tâm mật ý: Quán mà Ôn Yến làm thêm là ở đâu nhỉ? Tôi phải tới đó ăn món ăn của cô ấy làm, thật sự là quá thèm thuồng rồi.
Bao tử đại vương: Địa chỉ xxx, lầu trên phải hay không quên mất cô ấy từ đầu bếp đã chuyển thành phục vụ?
Đô Đô Đô: thế tới ngắm mỹ nhan thịnh thế của tiểu tỷ tỷ cũng tốt mà.
Lưu Sơn quả: Ý hay, chiều nay chúng ta cùng nhau? Được không?
Bạch liên hoa: Đi, như thế nào lại không?