Học Thần Nơi Tay Thiên Hạ Ta Có


Edit: Vivu
Trang Lý buông chiếc cặp xuống, đi về phía bàn ăn.
Trang Đại Hải lắc lắc cái quạt bồ hương: "Mau đi rửa tay đi, không biết vệ sinh gì cả, thiệt tình." Giọng nói thì tràn đầy ghét bỏ nhưng trên mặt chính là nụ cười cưng chiều.
Trang Lý xoay bước, lập tức đi vào phòng bếp rửa tay.
Con hàng 7480 vẫn đang trong đầu tác quai tác quái, nâng cao rồi lại hạ thấp tạp âm, còn có cả loại sống âm làm con người ta điên cuồng thay phiên nhau hỗn loạn không dứt.
Cậu hơi nhíu mày, kiên nhẫn rửa tay thật tỉ mỉ, không hề lộ ra chút nào nóng nảy hay qua loa, sau đó trở về với bàn ăn.
"Nào nào, mau vào ăn, mau ăn đi." Trang Đại Hải lập tức cầm bát đũa dúi vào tay cậu rồi xoa xoa mái tóc xù xù mềm mại.
Trang Lý đeo chiếc bao tay dùng một lần, cắn một miếng thật to, đúng là chỉ có mỹ thực Trung Hoa mới có thể làm bề ngoài kiêu ngạo kia biến mất, mà thay vào đó là âm thanh "ngao, ngao" đáng yêu của cún con khi được gặm xương.
Phát giác được mình vừa làm cái gì, lỗ tai Trang Lý ngay lập tức căng cứng lại, cả người bỗng chốc cứng đờ ra.
Trang Đại Hải ngược lại, ông cười phá ra: "Ba biết con thích ăn món này nhất mà.

Đừng vội, ở đây vẫn còn có cả một nồi to.

Nếu con muốn thì ngày mai lại ăn, cho con ăn đến no thì thôi." Cầm quạt bồ hương đánh lên người của con trai, nhìn qua có vẻ thô lỗ nhưng lực đạo thì mềm nhẹ như đánh yêu thôi vậy.
Trang Lý nghe thế mau chóng cảm thấy bớt xấu hổ, hai tay nâng lên chân giò, chậm rãi gặm.
Thường Tuệ âm dương quái khí nói: "Mỗi ngày đều ăn chân giò? Chúng ta lấy đâu ra nhiều tiền chứ?"
"Tôi mỗi tháng đều có 8000 tiền lương, chả lẽ còn không đủ cho con trai tôi ăn thịt ăn cơm à?" Trang Đại Hải rót một ly rượu trắng, nhấp một ngụm.
"8000 tiền lương của ông không trả phí điện nước, không mua vật dụng hàng ngày, không cần chi tiêu cũng không mua cho vợ, toàn bộ đều để mua thịt cho con trai ông, rốt cuộc thì ông còn quan tâm gì đến gia đình này hay không!?" Thường Tuệ cố gắng kiềm chế cơn tức giận.
"Tôi chăm sóc con trai chính là đang chăm sóc gia đình." Trang Đại Hải bỏ chén rượu xuống, hợp tình hợp lý nói.
"Được, được lắm, vậy là ông coi tôi và Đông Minh là người ngoài đúng không? Ăn cái gì mà ăn, tám đời chưa được ăn thịt à?" Thường Tuệ vỗ rơi chân giò trong tay Trang Lý xuống đất, giọng nói bén nhọn: "Đông Minh còn chưa có về, các người không biết hỏi thăm hay sao?"
Trang Lý đặt chiếc chân giò bị bẩn sang một bên cầm rồi lấy một cái khác trong nồi, vẻ mặt bình thản, lãnh đạm, không hề có chút tức giận.
Tuy nhiên, Trang Đại Hải vỗ bàn trả lời: "Lão tử hỏi cái rắm! Bà dùng tiền của tôi để mua gà quay và vịt quay cho mình và Thường Đông Minh, cái lúc đó sao không nhớ việc chúng ta là người một nhà.

Nếu không phải do bà và Đông Minh luôn ăn mảnh và chỉ cho con trai tôi ăn rau xanh và đậu phụ thì làm sao thằng bé tôi có thể thấp như vậy?"
Đạt đến 1m83 - Trang Lý: Vô duyên vô cớ bị trúng tên là sao???
Trang Đại Hải là một người đàn ông cao mét 9, thậm chí Thậm chí Thường Đông Minh là mét 8 nên dùng chữ "lùn" để tả mình chắc cũng được.
Thường Tuệ hoàn toàn nổ tung: "Chúng tôi ăn một mình thì sao? Còn hơn là bán cả nhà cho Trang Lý đi du học ở cái trường không ra gì! Ông cái gì cũng tính trước tính sau cho nó! Đông Minh nhà tôi kết hôn, muốn ứng trước 300 vạn ông cũng không chịu mà tên kia phung phí 500 vạn ông còn không thở dài lấy một hơi."
"Con trai tôi tiêu tiền thì sao tôi phải đau lòng? Đừng có nhìn chằm chằm vào nhà tôi nữa, khi vợ mất, những ngôi nhà này đều đã được chuyển giao cho con trai tôi, đó là tài sản riêng của thằng bé, nó có thể làm những gì nó thích.

Tôi còn chưa hỏi, bà phận mẹ kế mag cũng dám quản lý sao?" Trang Đại Hải ném mạnh ly rượu.
Thường Tuệ che tim, thở hổn hển: "Được, đi với con trai của ông đi.

Cuối cùng, ông chỉ coi tôi và Đông Minh như người hầu của mình mà thôi..."
Trang Đại Hải lập tức ngắt lời bà: "Đi đi.

Khi bà kết hôn với tôi, Thường Đông Minh đã đủ mười tám tuổi và trưởng thành.

Theo luật, tôi không có nghĩa vụ nuôi nấng Nhưng học phí, điện thoại di động mới và máy vi tính mới sau hai hoặc ba tháng, cả sinh hoạt phí 2500 mỗi tháng.

Bà tính xem tôi tốn bao nhiêu tiền cho nó! Người hầu nào có cái đãi ngộ này?"
"Trong nhiều năm, nó chưa bao giờ gọi tôi một tiếng ba, cũng chưa từng nói một lời nào tốt với tôi.

Muốn tôi trả một khoản tiền đặt cọc cho á, tôi trả cho cái búa!" Trang Đại Hải vốn định lật bàn thì thấy con trai mình ôm ghì lấy cái chân giờ gặm không ngẩng đầu lên được thì đổi thành đập chai rượu.
Thường Tuệ gào lên:"Ông nói Đông Minh chưa từng gọi bố, vậy Trang Lý gọi tôi là mẹ à?"
Trang Lý lập tức ngẩng đầu lên: "Mẹ."
Thường Tuệ:"..."
Thứ con trai tiện nghi này tôi không muốn!Trang Đại Hải chỉ vào con trai mình và nói lên đầy tự hào: "Nhìn xem, con trai tôi lịch sự như thế!"
Thường Tuệ: "..."
Tức giận đến muốn khóc!
"Đừng cãi nữa, ly hôn đi!" Một giọng nói bình tĩnh đột nhiên vang lên từ ngoài cửa.
Thường Tuệ và Trang Đại Hải quay đầu lại, nhìn thấy Thường Đông Minh đang đứng ở cửa, núp sau là một số hàng xóm đang nhòm ngó
"Mẹ, thu dọn đồ đạc đi thôi, ngày mai cùng Trang Đại Hải ly hôn.

Con đã vay tiền mua một căn hộ bên ngoài, trên đó có ghi tên con.

Sau này chúng ta sẽ không phải dựa dẫm vào người khác." Thường Đông Minh cố tình cao giọng.
Vì vậy hàng xóm ngoài cửa bắt đầu bàn tán: "Đông Minh mới đi làm vài năm, hiện tại đã mua được nhà.

Thật là có triển vọng!
"Người ta là sinh viên của Thanh Hoa, đương nhiên là có tiền đồ."
"Thật sự không biết Trang Đại Hải nghĩ gì nữa, con riêng chỉ phá của, ông ấy thì thịt, bán máu cúng.

Đông Minh như vậy mà ông ta cứ mặc kệ, sau này sẽ có lúc hối hận!"
"Đúng vậy, Trang Lý làm gì cũng chả thành sự, chỉ có tiêu tiền là số hai không ai số một, về sau Trang Đại Hải khóc cũng chưa chắc đã có chỗ ngồi khóc."
Thường Đông Minh xoay người sang một bên, để mọi người xem vẻ mặt ngu xuẩn của Trang Lý đáng dính đầy dầu mỡ, trong lòng tràn đầy kɦoáı ƈảʍ.
Nhưng Trang Đại Hải tỏ ra khó chịu, ông bước tới cửa vẫy vẫy tay: "Đi đi, Trang Lý nhà tôi bây giờ đang làm việc trong Hải Minh, so với con cái của mấy người có tiền đồ hơn nhiều."
Thường Đông Minh đứng dựa khung cửa, ra vẻ quan tâm nhưng ký thật trào phúng nói: "Chú này, quên nói cho chú, chuyện chú dùng tiền mua chức cho Trang Lý đã bị lộ rồi, công ty rất nhanh sẽ khai từ Trang Lý.

Tôi cho chú đề nghị, mau chóng bán luôn căn hộ này rồi mua thêm một chức khác cho nó đi."
"Trời má, Trang Đại Hải thế mà bỏ được! Để đưa con trai vào Hải Minh, ông ấy đã bán một căn hộ! Tôi đã nói rồi, Trang Lý không có tiền đồ sao tự nhiên tìm được công việc tốt! Hóa ra là mua chức!"Cả xóm sục sôi.
"Trang Đại Hải, nếu con trai lớn không cung phụng thì ông chỉ là một tên phế vật, già rồi làm sao bây giờ, lại lên phố ăn xin à." Có người hô to ngoài cửa, giọng điệu đúng kiểu vui sướng khi thấy người gặp họa.
"Con trai ngươi mới là đồ phế vật, cả nhà ngươi đều là đồ phế thải!"
Trang Đại Hải chen vào cửa gầm lên: "Con trai ta nhất định sẽ có tiền đò lớn, các người cứ chờ xem! Thường Đông Minh, đưa mẹ ngươi cút đi! Đừng nghĩ là tôi không biết mẹ anh có chủ ý gì.

Bà ta biết tôi có thể xây dựng và phá bỏ vài ngôi nhà tùy ý nên mới đòi gả vào.

Giờ phát hiện ngôi nhà được đứng tên con trai tôi liền không ở lại đây nữa đúng không? Ly hôn? Được.

Cuộc hôn nhân này kết thúc!"
Ánh mắt Thường Đông Minh lóe lên, chế nhạo: "Chú à, tôi có chỗ nào kém so với Trang Lý? Chú thực sự không thích tôi? Chú nuôi dưỡng tôi, sớm muộn gì cũng có ngày tôi hồi báo, chú nuôi hắn còn bằng nuôi chó đâu."
"Cút ngay.

Tao nuôi mày nhiều năm như thế, mày kiếm tiền về còn chưa mua cho tao cái gì, rõ là cái bạch nhãn lang.

Tao nuôi con trai tao cả đời, mày quản được à?" Trang Đại Hải liên tục xô đẩy Thường Đông Minh.
Ông ta rất cao lớn, khi tức giận thì mặt đều run, trông rất khó chọc vào.
Thường Đông Minh tức giận đến cực điểm nhưng lại không dám động thủ, chỉ có thể gân cổ kêu lên: "Mẹ nhanh lên, con ra ngoài chờ."
"Đây đây rồi, mẹ ra rồi." Thường Tuệ xách theo đống túi lớn túi nhỏ chạy ra ngoài.

Đọc thêm nhiều truyện ở || TRUМtru yeЛ.VИ ||
Trang Lý lúc này cầm một cái chân giò bóng nhẫy sốt đi tới cửa, nói với Trang Đại Hải: "Ba, ngày mai con đưa ba 400 triệu, ở nhà chờ điện thoại của con nha."
Trang Đại Hải sớm quen việc con trai mình toàn mồm đều là bốc phét nhưng vẫn rất vui mừng.
Hàng xóm đứng một bên nghe thấy liền lắc đầu, thở dài nói: "Trang Đại Hải mắt mù thành như vậy, đúng là chẳng còn đường cứu chữa."
Thường Đông Minh cầm lấy hành lý của Thường Tuệ, quay đầu lại nói: "Chú, căn hộ này chú cũng cũng nhanh bán đi, công việc của Trang Lý không giữ nổi nữa đâu."
Trang Đại Hải hướng bóng dáng của hắn phỉ nhổ, quay nhà rồi đóng cửa lại, lập tức đè thấp âm lượng dò hỏi: "Con trai, hắn nói chính là thật ư? Con thật bị khai trừ rồi?"
"Không, con ngày mai liền thăng chức bộ trưởng," Trang Lý cầm lấy một cái chân giò, do dự trong chốc lát mới bảo: "Ba, ba cũng ăn đi."
"Con làm bộ trưởng? Thật hay giả vậy?" Trang Đại Hải ôm lấy chậu cơm, đầu óc tạm thời choáng váng.
"Là thật, bộ trưởng nghiên cứu.

Ngày mai ba đem đồ vật trong nhà dọn dẹp một chút, di dời đến biệt thự công ty." Trang Lý nghiêm túc phân phó.
"Ai da, được." Trang Đại Hải hốt hoảng mà đáp ứng, trong lòng lại thầm nghĩ: Con trai mình lần này bốc phét hơi quá! So thi đậu Princeton lần đó còn hơn!
Buổi tối, Trang Lý không có thể ngủ.

7480 nói đúng, âm thanh chính xác có thể gϊếŧ người bằng các tàn phá tinh thần của người chịu đựng, sau khoảng thời gian liền không thể cứu được nữa.
Nhưng ngày hôm sau, cậu lại đúng giờ đi làm, trừ bỏ việc trước mắt có một chút vệt lòa thì còn lại đều thực bình thường.

Ai cũng không thể đoán được cậu đang phải chịu tra tấn vô cùng độc ác.
Liêu Khải Bình nhìn thấy cậu ở thang máy, lập tức huýt sáo nói: "Ái chà, nhân tài của Preston tới."
Trong thang máy vang lên một loạt tiếng cười trộm.
7480 nhanh chóng tiến hành báo cáo: "Ký chủ, thang máy có tổng cộng mười ba người, đối với cậu hảo cảm độ lại đều ở dưới -10, cậu đúng là cái đồ thất bại, loserrr!"
Trang Lý ngẩng đầu nhìn, đếm, đếm biểu tình rất bình đạm.

Chỉ là một vài cái lông gà vỏ tỏi, quan tâm làm gì cho mệt người.
Liêu Khải Bình lại nói vài câu khiêu khích, nhưng thấy Trang Lý mày cũng chẳng thèm nhăn lấy một cái thì càng thêm tức giận.

Thang máy vừa xuống, hắn cố ý to giọng: "Tôi khuyên cậu nên chủ động đệ đơn xin từ chức đi, đừng chờ các bộ trưởng đuổi đi người thì cũng quá nhục mặt rồi."
Trang Lý vòng qua hắn.

Phương thức xửa lý mấy tên ngu xuẩn đều là mặc kệ.
Tiến vào văn phòng, tất cả mọi người đều chăm chăm nhìn cậu, ánh mắt cái đồng tình, cái trào phúng, cái khinh thường.

Như thể, vào thời điểm nào đó, đã có chuyện xảy ra liên quan đến chính cậu.
Mà đáp án lại đang chậm rãi được đưa đến.
Chỉ thấy trưởng phòng hành chính đem một tờ văn kiện đặt lên bàn, ra lệnh cưỡng chế nói: "Ngay lập tức điền vào cái này, sau đó thu thập đồ vật, lập tức biến đi."
"Vì cái gì?" Trang Lý buông cặp, lấy ra laptop.
"Vì cái gì, ha hả, đương nhiên bởi cậu tạo bằng cấp tạo giả."
"Ông chờ một lát, tôi đi lãnh thưởng xong rồi quay trở lại đàm đạo với ông." Trang Lý quay mặt về màn hình máy tính rồi chỉnh lại mái tóc, rồi lại sửa sang cà vạt mới đứng dậy đi.
Thái độ của cậu làm trưởng phòng hành chính tức muốn hộc máu, chạy theo hô hào: "Cậu đi tìm Tuyên tổng chỉ có chết thảm hại hơn thôi! Chờ bị phong sát đi đồ ngu xuẩn!"
Trang Lý chỉ đương không nghe thấy, cậu bước vào thang máy đi lên tầng cao nhất.

Cậu cứ nghĩ rằng mình phải tốn chút công sức mới gặp dược Tuyên Minh, ai ngờ thư ký vừa thấy đã ngay lập tức dẫn vào phòng.
Trang Lý vào cửa phát hiện Tuyên Minh đang vội vội vàng vàng đem nửa điếu xì gà ấn vào gạt tàn thuốc.
Trùng hợp, 7480 kinh ngạc la to: "Ký chủ, vì cái gì độ hảo cảm của Tuyên Minh đối với cậu lúc đầu còn thấp, thế nhưng giờ lại đạt tới 180? Người bình thường cao nhất cũng chỉ có 100, ba cậu đã đầy, không bay lên được nữa, vậy mà Tuyên Minh còn hơn hơn được? Cậu rốt cuộc đã làm cái gì người ta nha!"
Bước chân Trang Lý dừng lại.
Cuống quýt dập xì gà - Tuyên Minh:???.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui