Học Tra Ngồi Cùng Bàn Không Cần An Ủi

Edit: Hyukie Lee

“Lâu Kiêu” và “tùy tùng” của hắn đang khi dễ hai người khác.

Hai người kia trông cũng thật sự đáng thương, nom lớn tuổi hơn lại co đầu rụt cổ, sợ bị đánh.

Kiều Thiều đánh giá “tùy tùng” của Lâu Kiêu một chút, vóc dáng hắn rất cao, đồng phục không thèm mặc, mày kiếm môi mỏng, nhìn mặt nghiêng thôi đã thấy hung tàn.

Qủa nhiên là vật họp theo loài, người phân theo đàn!

Kiều Thiều dựa sát Trần Tố một chút.

Trần Tố nhỏ giọng nói với y: “Hai người kia là năm hai, năm nay lên năm ba, còn bị cậu ta bắt nạt.”

Kiều Thiều cũng hạ giọng hỏi: “Bọn họ không phản kháng sao?”

Trần Tố nhìn chằm chằm vẻ mặt hung dữ của nam sinh: “Cậu xem dáng người cao lớn của lão Đường kìa, từ nhỏ đã luyện quyền, nghe nói huấn luyện bình thường cũng đánh không lại.”

Kiều Thiều im lặng.

Thật ra y nhìn là nam sinh lười nhác kia, vừa vặn nam sinh rút tay trong túi tiền ra, che mồm ngáp một cái, cánh tay rắn chắc quả thực là tràn đầy lực lượng.

–Thiếu niên bất lương cũng có chút điểm nhấn.

Kiều Thiều nói: “Vậy cứ mặc cậu ta bắt nạt sao? Cũng quá hèn nhát.”

Trần Tố dừng lại, miễn cưỡng nói rằng: “Thật ra chỉ cần đừng chọc ghẹo thì cậu ấy cũng không vô duyên vô cớ đánh người.”

Kiều Thiều nhớ lại bộ dáng khẩn trương hề hề của tên lông xanh ở phòng ngủ: “Vậy thế nào mới tính là chọc ghẹo?” Giường đều là cấm kỵ, điểm mấu chốt có chút cao a.

Trần Tố cho rằng Kiều Thiều sợ hãi, không khỏi có nhiều hảo cảm ơn, an ủi: “Chỉ cần cách xa cậu ta ra là không sao.”

Kiều Thiều nhớ thương cái áo nữ của mình, muốn đòi nợ lại.

Nhưng chợt nhớ đến mình lao lực thiên tân vạn khổ chuyển trường đến đây là để học tập thật giỏi… Không nhịn việc nhỏ ắt hỏng mưu lớn, bỏ việc này qua một bên, an tĩnh học tập mới là đứng đắn.

“Tôi tới học tập, sẽ không đến gần người như thế.” Kiều Thiều nói.

Trần Tố thở phào: “Đúng, học tập là quan trọng nhất.”

Tuy từ đầu tới cuối hai thiếu niên nói chuyện không cùng một kênh, lại ngoài ý muốn rất phù hợp.

Bọn họ cách bên kia rất xa, cùng nhau nhìn qua căn bản không biết người mà đối phương nói là ai.

Thiếu niên lãnh khốc hung dữ trong miệng Trần Tố là Lâu Kiêu, mà Kiều Thiều lại nhìn người mình ấn tượng nhất, nhầm Hạ Thâm thành Lâu Kiêu, tưởng Lâu Kiêu thật là tùy tùng.

Qua một lúc, người tan, Trần Tố lôi kéo Kiều Thiều đến phòng giám thị.

Học sinh chuyển trường cần nhận không ít đồ, đồ dùng thống nhất ở ký túc xá, thau rửa mặt, kem đánh răng, khăn mặt,.. còn có đồng phục mới.

Lúc nhận đồng phục, giáo viên hỏi y: “Lúc trước mặc size bao nhiêu?”

Kiều Thiều cũng không biết, lúc trước đồng phục đều định chế lượng thân, đo kích cỡ thôi cũng mất nửa giờ.

Giáo viên thấy y không lên tiếng, quay đầu nhìn qua.

Nhìn đến tiểu nam sinh gầy teo nhỏ bé, cô ngẩng ra, hiểu rõ.

Cô thiện giải nhân ý nói: “Để cô xem xem có size vừa không.”

Kiều Thiều lập tức nói: “Phiền cô ạ.”

Âm giọng thật là dễ nghe, cô Hứa mới làm mẹ năm tháng, tình thương của mẹ bùng nổ, vô cùng nhiệt tình tìm quần áo cho Kiều Thiều.

“Âyy.” Qua hồi lâu, cô nói: “Có lẽ không có size của em.”

Kiều Thiều trợn to mắt, là y có cừu oán với quần áo đúng không, hoặc là đồ nữ hoặc là không có.

Trần Tố hỏi giúp: “Vậy giờ phải làm thế nào ạ?”

Giáo viên hình như biết Trần Tố, cũng có ấn tượng rất tốt với cậu, ôn thanh nói: “Không sao, không lâu nữa trường mình cũng đổi đồng phục mới, bây giờ đang đặt hàng.”

Hiển nhiên đây là tin mới, Trần Tố cũng không biết.

Giáo viên lại nói với Kiều Thiều: “Lúc trước em học trường nào? Tạm thời mặc đồ cũ đi.”

Kiều Thiều: “…”

Đồng phục trước kia của y long trọng đến mức có thể tham dự sự kiện, mặc tới đây là muốn bị vây xem sao!

“Màu sắc khác nhau rất lớn.” Kiều Thiều giải thích: “Mặc vào cũng không hợp lắm ạ.”

“Cũng đúng.” Giaó viên nói: “Vậy tạm thời em mặc quần áo của mình đi, không lâu lắm là đổi đồng phục rồi, đồng phục mới rất đẹp, không phải áo sơ mi rộng thế này đâu.”

“Vâng.” Kiều Thiều nói cảm ơn với giáo viên, rời đi cùng Trần Tố.

Trần Tố nói với y: “Như vậy cũng tốt, đỡ tốn tiền đồng phục.”

Kiều Thiều nào thiếu chút tiền ấy, y chỉ không có quần áo thích hợp thôi, chẳng lẽ cứ luôn mặc chiếc áo sơ mi duy nhất này mãi…

Trần Tố nhìn cơ thể nhỏ bé của y, lại an ủi: “Cậu yên tâm đi, quán cơm trường mình rất thực dụng.”

Chợt nghe lời này, Kiều Thiều không kịp phản ứng.

Trần Tố nói: “Ba bốn đồng là có thể ăn no, cậu ăn cơm no, có thể … cao lên.”

Kiều Thiều: “…”

Trần Tố vỗ vỗ vai y: “Con trai phát dục muộn rất bình thường, đừng nản chí.”

Nếu không cảm nhận được chân thành của Trần Tố, Kiều Thiều cơ hồ muốn dựng lông lên, vì tôn nghiêm mà chiến!

Hai người rời khỏi phòng giám thị, Kiều Thiều sắp xếp đồ đạc xong, cũng sắp đến giờ đi học.

Trần Tố về lớp trước, Kiều Thiều đi tìm chủ nhiệm lớp mình.

Ngày đầu tiên học sinh chuyển trường đi theo giáo viên vào phòng học là lệ thường.

Chủ nhiệm lớp tên Đường Dục, là một nam giáo viên bốn mươi tuổi.

Thân hình lão Đường cũng không cao, khi nhìn thấy Kiều Thiều có cảm giác rất thân thiết.

Học sinh trung học bây giờ, một đám cao nhòng, giáo viên đứng trên bụng giảng mới có thể nhìn thẳng vào bọn nó, chậc chậc.

“Đi, dẫn em đi gặp bạn mới.” Đường Dục đứng dậy khỏi bàn làm việc, dẫn Kiều Thiều đến lớp.

Tiết đầu tiên của ngày thứ hai rất nhẹ nhàng.

Nhất là năm nhất, xem như thời gian vui vẻ cuối cùng của mười hai năm khổ học, chờ lên năm hai, từng bước mở ra hình thức địa ngục tiến lên đại học.

Một đường xuyên qua vài lớp đi đến phòng học nhất ban.

Khi Đường Dục không xuất hiện, trong ban một mảnh ồn ào, náo nhiệt hệt chợ.

Đường Dục vừa đến nháy mắt lặng ngắt như tờ, yên tĩnh đến mức kim rơi xuống đất cũng nghe.

Kiều Thiều đi theo sau Đường Dục, tâm bỗng dưng nhíu chặt.

Âm thanh Đường Dục nhanh chóng vang lên: “Cuối tuần thế nào? Bài tập làm xong hết chưa?”

Lão vừa mở miệng, tiếng kêu rên nổi lên bốn phía.

Đường Dục cười tủm tỉm đè tay: “Thôi, học tập là chuyện của mấy đứa, cẩn thận suy nghĩ, không nhắc nhiều.”

Lão chuyển giọng, nhìn về phía Kiều Thiều nói: “Vị này là bạn học mới, mọi người phải hài hòa hữu ái, ở chung cho tốt… Đến đây, tự giới thiệu đi.”

Đường Dục đi về phía sau một chút, nhường Kiều Thiều đứng ở trước bục.

Lần thứ hai lớp an tĩnh lại, vô số ánh mắt nhìn chằm chằm Kiều Thiều, tràn ngập đủ loại cảm xúc.

Có tò mò, có đánh giá, có cân nhắc, cũng có chờ cuộc vui…

Kiều Thiều đứng trên bục giảng, trong bầu không khí an tĩnh như đại dương sâu thẳm này, không nói nên lời.

“Cùm cụp” một tiếng, cửa mở.

Âm thanh này như cục đá rơi vào mặt biển, nhấc lên gơn sóng lay tỉnh Kiều Thiều.

“Chào mọi người, mình là Kiều Thiều, âm trong Triệu Thiều, sau này xin chiếu cố nhiều hơn!” Rốt cuộc Kiều Thiều cũng nói ra lời tự giới thiệu.

Y khẩn trương xoay người cúi đầu, thời điểm cúi đầu vừa vặn người mới vào cửa nhìn lên.

“Sao giờ này mới tới?” lão Đường oán giận một câu, lại không tức giận: “Nhanh về chỗ đi.”

“Vâng.” Nam sinh đồng ý, căn bản không nhín đống lùn lùn trên bục giảng, đi không chớp mắt đến chỗ của mình, ngồi xuống liền ngủ.

Khi Kiều Thiều ngẩng đầu lên, nhìn đến các bạn học đang vỗ tay, y nhẹ nhàng thở ra, lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh, căn bản không nhìn rõ mặt các bạn học.

Đường Dục nói: “Tạm thời ngồi cùng bàn với Hạ Thâm đi, chờ tháng sau lại đổi chỗ.”

Kiều Thiều không có cảm giác gì với cái tên Hạ Thâm này, chỉ thấy vị trí sau cùng dựa tường có một chỗ trống.

Kiều Thiều đi qua ngồi xuống, bình tĩnh hồi lâu tâm mới hoàn toàn bình ổn.

Lúc này Đường Dục đã nói một đống lớn, nhưng một chữ y cũng không nghe, có điều cũng không sao, dù sao không phải tiết học, lúc nhập học giáo viên luôn nói những thứ na ná nhau.

Sau khi bình tĩnh lại, Kiều Thiều mới có tâm tình đánh giá ngồi cùng bàn với mình.

Ngồi cùng bàn trả lời cho y là cái ót dưới ánh mắt trời.

Vậy mà ngủ rồi!

Chủ nhiệm lớp nói đến miệng lưỡi lưu loát, người này lại khò khò ngủ say!

Hiện tại Kiều Thiều đã muốn đổi chỗ ngồi, y không muốn ngồi cùng bàn với học tra!

Khoan đã, Kiều Thiều hậu tri hậu giác phát hiện, sao cái ót này quen quen…

Nhất là dáng vẻ lười biếng nửa chết nửa sống này, hình như có chút giống cái tên giáo bá Lâu Kiêu?

Không có khả năng là Lâu Kiêu, Trần Tố nói người kia là ban quốc tế, huống chi ngồi cùng bàn tên là Hạ Thâm.

Kiều Thiều yên lòng, nhưng vẫn nhịn không được đánh giá cùng bàn.

Ngủ ngon thật a, bên cạnh có thêm một người cũng không biết, đây là thiếu ngủ mấy đời vậy!

Kiều Thiều ngẩng đầu nhìn nhìn bục giảng, phát hiện giáo viên không thèm quan tâm, trong lòng đã hiểu: Xem ra ngồi cùng bàn mình là học tra trong học tra, đã bị giáo viên từ bỏ.

Tạm thời cứ như vậy đi, chỉ cần không quấy rầy y học tập là được. Kiều Thiều ngồi ưỡn lưng thẳng tắp, mở sách vở ra.

Tiết đầu tiên chấm dứt, Kiều Thiều nghe nghiêm túc, học thông suốt, trong lòng mỹ tư tư.

Ngồi cùng bàn vẫn còn ngủ, động tác không đổi chút nào, nếu không có tiếng hít thở rất nhỏ, Kiều Thiều hoài nghi có phải hắn đã tèo rồi không.

Tiết thứ hai là ngữ văn, đại diện môn đến thu bài tập, khi đi đến bàn Kiều Thiều trực tiếp vòng qua.

Kiều Thiều nhịn không được hỏi: “Không thu bài tập của cậu ấy sao?”

“Không thu không thu!” Đại diện môn là một nữ sinh mang mắt kính, lắc đầu đến mức mắt kính muốn văng ra: “Hạ Thâm không cần nộp bài tập.”

Kiều Thiều: “…”

Ngồi cùng bàn là ma quỷ cỡ nào, đến bài tập cũng không cần nộp, còn đến trường học cái rắm!

Kiều Thiều nhớ trong lòng một bút, đầu tiên phải rời xa Lâu Kiêu, sau đó phải rời xa Hạ Thâm, giáo bá và học tra mời cách xa y ra một chút !

==

Tác giả: Tiểu Kiều cưng hiểu lầm rồi, Hạ Thâm không phải giáo bá cũng không phải học tra, hắn thật sự là học thần na [che mặt]

Editor: Tiểu Kiều đang học cấp 3, năm nhất = lớp 10, năm hai = lớp 11, năm ba = lớp 12.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui