Học Tra Ngồi Cùng Bàn Không Cần An Ủi

Edit: Hyukie Lee

Hạ Thâm nói: “Cậu đến đồn công an lần nào chưa?”

Kiều Thiều nào có cơ hội đi, lúc y mới về nhà quả thật cần lấy lời khai, nhưng trạng thái khi đó thật sự rất kém, chú cảnh sát trực tiếp hỏi ở bệnh viện, sau đó từ từ chuyển biến tốt đẹp, Kiều Thiều cũng không nhớ rõ chuyện năm xưa, cũng không hỏi lại.

“Không đến…” Kiều Thiều nhìn hắn: “Nhưng đi cùng cậu, chỗ nào cũng được.”

Hạ Thâm rũ mắt nhìn y.

Kiều Thiều nhìn ra mình lại nói lỡ lời trong lòng, nhanh chóng giải thích : “Tôi nói là tôi không sợ, đồn công an có gì phải sợ, đó là nơi chấp pháp chính nghĩa.”

Hạ Thâm giúp y tổng kết lại : “Chỉ cần đi cùng tôi, nơi nào cũng không sợ sao ?”

Kiều Thiều : “…”

Hạ Thâm vốn dĩ không muốn dẫn Kiều Thiều đi cùng, nhưng đứa nhỏ này ngoan ngoãn như vậy, sao còn có thể buông tay ra.

“Đi thôi.” Hạ Thâm nói : “Đi xem Lâu Kiêu thế nào.”

Hai người lên xe taxi, trong lòng Kiều Thiều gấp gáp : “Cậu ấy thật sự đánh nhau với người khác sao ?”

Lúc vừa quen Lâu Kiêu, Kiều Thiều rất tin giáo bá, cảm thấy nếu người này sinh ở thế kỉ  trước chắn chắn sẽ khiêng đại đao đi chém xã hội.

Nhưng bây giờ quen biết lâu rồi, đã sớm xem thấu bản chất mắt mù của hắn.

Lâu Kiêu chỉ lạnh bên ngoài, thật ra trong tâm nở một đóa hoa, đối xử với nhau vô cùng tốt.

Hạ Thâm thò tay lấy chai nước, mượn chai nước che lại, nắm chặt tay Kiều Thiều.

Kiều Thiều vội vàng liếc nhìn anh lái xe đằng trước một cái.

Hạ Thâm nhìn về phía trước không chớp mắt, như người trộm nắm tay không phải hắn, nói chuyện cũng cực kì bình thường : “Sẽ, nhưng không đánh với học sinh.”

Kiều Thiều không dám giãy dụa, sợ bị người nhìn thấy, mặc hắn nắm : “Nhưng tại sao cậu ấy lại đánh với người ngoài trường ?”

Hạ Thâm khựng lại : “Có liên quan với mẹ cậu ta.”

Nói xong câu đó, hắn dùng dư quang liếc nhìn Kiều Thiều.

Khi Kiều Thiều nghe tới chữ đó đồng tử khẽ co lại, nhưng cũng chỉ là như vậy, cảm xúc không dao động quá lớn, thậm chí còn có thể hỏi : “Mẹ cậu ấy ?”

Hạ Thâm : “Đến rồi nói sau.”

Tuy tài xế có đeo tai nghe bluetooth, nhưng hai người ngồi sau nói chuyện đối phương cũng nghe được.

Hạ Thâm không muốn nói những thứ này trước mặt người ngoài, Kiều Thiều cũng hiểu.

Không lâu sau, hai người tới nơi.

Mấy trường hợp gây hấn nhỏ nhỏ thế này cảnh sát cũng lười quản, Hạ Thâm và Kiều Thiều vừa xuất hiện, cảnh sát nhân dân phụ trách sửng sốt : “Cậu chính là Hạ Thâm ?”

Hạ Thâm : “Là tôi.”

Chú cảnh sát nhìn hắn từ trên xuống dưới một cái : “Thẻ căn cước.”

Hạ Thâm lấy giấy căn cước ra đưa qua.

Chú cảnh sát nhìn thoáng qua rồi hỏi : “Năm 2, bạn học ?”

Hạ Thâm đáp : “Vâng.”

Cảnh sát nhíu mày, hô một tiếng : “Chuyện gì thế, không phải nói liên hệ phụ huynh sao, sao lại gọi bạn học đến ?”

Người phụ trách gọi điện thoại là một tiểu ca thực tập, nghe hắn trả lời : “Trong điện thoại tiểu tử đó chỉ có một số này thôi.”

Nghe nói như thế, Kiều Thiều cũng ngơ người.


Hạ Thâm nói : “Tôi có thể gặp cậu ấy một lần không, tôi có thể tìm được phương thức liên lạc với người nhà cậu ấy.”

Tuy chú cảnh sát cảm thấy học sinh trung học rất không đáng tin, nhưng ngẫm đến tên đang đâm đầu bên trong cũng không muốn lèng èng: “Đi đi.”

Hạ Thâm và Kiều Thiều đi đến phòng trong cùng, thấy được Lâu Kiêu ngồi dựa tường trên sàn và một người đàn ông hùng hùng hổ hổ.

Người đàn ông ước chừng mới ba mươi, quần áo cầu kì, chẳng sợ trên đó toàn là nếp nhăn cũng có thể nhận ra giá cả xa xỉ, mặt sưng be bét, nói chuyện không lưu loát : “Nó muốn đánh chết tôi, nếu các anh không đúng lúc ngăn lại nó đã lấy dao đâm chết tôi rồi ! Các anh không thể bỏ qua nó chỉ vì còn là vị thành niên ! Loại rác rưởi này nên nhốt vào ngục giam, nhốt cả đời !”

Hắn mắng một trận, Lâu Kiêu như không nghe thấy, chỉ ôm đầu ngồi xổm ở đằng kia, cứng ngắc như một pho tượng.

“Ông không mắng mẹ người ta thì sao lại bị đánh ?” Hạ Thâm vừa đến đã nói một câu như thế.

Lâu Kiêu vẫn không nhúc nhích đột nhiên ngẩng phắt đầu lên.

Người đàn ông kia ngẩn ra, có chút chột dạ : “Sao tôi có thể mắng Lâu tổng được ? Là cái thằng này không nên thân ! Tính như chó điên, gặp người là cắn !”

Lâu Kiêu lại cúi đầu, buồn không lên tiếng.

Hiển nhiên đây không phải lần đầu tiên Hạ Thâm làm chuyện này, hắn không quan tâm người đàn ông kia nữa, chỉ nói với cảnh sát : “Chút tranh chấp nhỏ thôi, không bị thương tích gì chứ ?”

Thật ra cảnh sát cũng phiền mấy chuyện lông gà vỏ tỏi thế này, hắn nhìn về phía người đàn ông : “Hình như Đinh Hiếu tiên sinh cảm thấy mình bị trọng thương.”

Người đàn ông bị Lâu Kiêu đánh thành đầu heo tên Đinh Hiếu.

Hạ Thâm nhìn qua Đinh Hiếu, ngữ khí bình thản : “Nếu Đinh tiên sinh cảm thấy nghiêm trọng, chúng ta gọi luật sư.”

Vừa nghe đến hai chữ luật sư, Đinh Hiếu xùy một tiếng : “Ỷ mình còn vị thành niên liền làm xằng làm bậy, chờ đi, còn một hai năm nữa thôi, tao xem mày trưởng thành rồi còn lấy cớ gì nữa!”

Nói xong lời này, hắn lấy văn bản trong tay cảnh sát qua, lén lút kí hòa giải.

Cảnh sát nhìn Lâu Kiêu : “Đi, đi thôi, gặp chuyện thì động não chứ đừng động thủ, đánh người liền hết giận sao? Chịu thiệt thòi cũng chỉ là mình !”

Chuyện này bọn họ cũng hiểu sơ sơ, thật ra rất đau lòng đứa nhỏ này.

Trẻ con bình thường nào mà cả danh bạ chỉ có số một người ?

Hỏi phương thức liên lạc gia đình hắn cũng không nói, hỏi lại liền nói mình không cha không mẹ, nhốt luôn trong tù cũng được.

Toàn bộ quá trình, Kiều Thiều không nói tiếng nào.

Phỏng chừng mọi người xem y là em trai Hạ Thâm, cũng không để ý lắm.

Lâu Kiêu đi theo bọn họ ra, Hạ Thâm hỏi: “Ăn cơm chưa ?”

Lâu Kiêu mặt không đổi sắc : “Ăn rồi.”

“Ăn rồi cái đít.” Hạ Thâm ngoắc ngoắc chiếc xe : “Đi ăn.”

Giáo bá ôm khuôn mặt cứng ngắc, lãnh khí bốn phía, nếu là người bình thường đã sớm nhượng bộ lui binh, cố tình sao Hạ Thâm không buông tha, đá người vào xe.

Kiều Thiều ngơ ngác, thái độ của Hạ Thâm đối với y hoàn toàn khác nhau : “Muốn ăn gì nè ?”

Kiều Thiều : “…”

Chẳng lẽ không nên hỏi bạn học Lâu Kiêu đáng thương sao !

Hạ Thâm liếc mắt một cái liền biết y muốn nói gì : “Không cần quan tâm, cậu ta ăn no rồi.”

Kiều Thiều chớp mắt mấy cái : “???”

Hạ Thâm suy nghĩ, nói một nơi với tài xế, là nhà hàng Nhật Bản bọn họ từng đến.

Tuy vẻ mặt Lâu Kiêu hung thần ác sát, nhưng sau khi ngồi vào ghế phó lái vẫn thắt dây an toàn, động tác còn có chút ngoan ngoãn.

Ai dám ngờ đây là người đâm đầu vào trường lục thân không nhận trong cục cảnh sát!


Vì nhà hàng rất gần, đi bảy tám phút liền tới.

Lâu Kiêu vừa xuống xe đã nói : “Tôi đi hút một điếu.”

Hạ Thâm : “Thế bọn tôi vào gọi món.”

Lâu Kiêu đồng ý : “Ừ.”

Kiều Thiều đi theo Hạ Thâm vào phòng, y tò mò hỏi : “Không sợ Lâu Kiêu chạy mất sao ?”

Hạ Thâm đang nhạt nhẽo gọi món, giương mắt nhìn y : “Cậu ta còn có thể chạy đi đâu ?”

Kiều Thiều không đáp được…

Hạ Thâm vừa gọi món vừa nói : “Yên tâm đi, cậu ta biết nặng nhẹ.”’

Kiều Thiều nghẹn một bụng: “Rốt cuộc Lâu Kiêu đã xảy ra chuyện gì thế ?”

Hạ Thâm dừng lại : “Chắc người đàn ông đó là tân hoan gần đây của mẹ cậu ta.”

Kiều Thiều trợn to mắt.

Hạ Thâm khẽ thở dài: “Về nhà rồi nói.”

Kiều Thiều liên tục gật đầu: “Ừm…”

Mãi đến khi thức ăn được dọn lên, Lâu Kiêu mới từ ngoài bước vào.

Một thân toàn mùi thuốc, cũng không biết hút bao nhiêu điếu.

Kiều Thiều kêu gọi: “Mau ăn chút gì đi.”

Lâu Kiêu trả lời, ngồi xuống liền ăn.

Mấy món này phần lớn đều là sống, hắn trực tiếp nhúng cả nửa miếng sashimi vào tương mù tạc, ăn một mồm to hết nửa miếng.

Kiều Thiều nhìn ngây người: “Không… Sặc sao!”

Nhiều mù tạc vậy cũng không sợ sao!

Lâu Kiêu cúi đầu: “Không.”

Hạ Thâm biết rõ tính tình hắn, nói với Kiều Thiều: “Đừng quan tâm cậu ta, cá chình của cậu đến rồi kìa, còn nóng mau ăn đi.”

Kiều Thiều gật gật đầu, trong lúc ăn không nhịn được lại nhìn về phía Lâu Kiêu.

Chỉ có thể nói là Hạ Thâm rất hiểu hắn, hiển nhiên cũng suy xét đến nhà hàng Nhật Bản này.

Hạ Thâm gọi bảy tám phần sashimi, Lâu Kiêu ăn hết.

Hắn không nhấm nháp mỹ vị, mà dùng mù tạc phát tiết tâm tình.

Người từng ăn đều biết, dù dùng tay chạm vào mù tạc thôi đã thấy nóng, ăn như thế quả thực là chịu tội.

Hạ Thâm không ngăn cản, Kiều Thiều cũng không biết nói gì.

Mãi đến khi Lâu Kiêu ăn sạch chén mù tạc  mới dừng lại.

Hạ Thâm bỏ thêm cồn vào nồi cho Kiều Thiều, liếc mắt nhìn hắn.

Lâu Kiêu vẫn mặt nghiêm như cũ, nhưng thần thái nhẹ nhàng hơn nhiều.

Hắn để đũa xuống: “Lão Hạ, tôi quyết định nghỉ học.”


Nghe nói như thế, Kiều Thiều kinh sợ, vội vàng nhìn qua Hạ Thâm.

Hạ Thâm thần thái bình tĩnh, tựa hồ không hề ngoài ý muốn, hắn chỉ nói: “Nghĩ kĩ chưa?”

“Ừ.” Lâu Kiêu đáp: “Tôi chịu bà ta đủ rồi.”

Kiều Thiều không biết từ này là thế nào, nhưng y cảm thấy bà ta là mẹ Lâu Kiêu.

Hạ Thâm cũng để đũa xuống, hắn nhìn về phía Lâu Kiêu: “Tôi đề nghị cậu tạm nghỉ học thôi.”

Lâu Kiêu lắc đầu: “Không cần, qua vài năm nữa tôi cũng thế này thôi.”

Hạ Thâm: “Quyết định như thế sẽ không có đường lui.”

Lâu Kiêu cười đầy tự giễu: “Thế lúc nào tôi có đường lui.”

Kiều Thiều nhịn không được, y nói: “Rốt cuộc là sao vậy? Không thể nghỉ học được, cậu vẫn còn là vị thành niên…”

Một học sinh trung học không học tập còn có thể làm gì?

Lâu Kiêu không phải Hạ Thâm… Mà dù là Hạ Thâm cũng không được, tầm quan trọng của bằng cấp không phải có tiền là được.

Lâu Kiêu nhìn qua Kiều Thiều: “Tôi đi làm chuyện mình muốn làm, ở lại đây mới là sống uổng năm tháng.”

Kiều Thiều hỏi: “Cậu muốn làm gì?”

Khóe miệng Lâu Kiêu lộ ra nụ cười hiếm thấy: “Đấu game.”

Kiều thiếu gia trực tiếp ngơ người: “A?”

Hạ Thâm cười: “Cậu ấy không hiểu đâu.”

Lâu Kiêu như hoàn toàn nghĩ thông suốt, tinh thần lẫn diện mạo đều thay đổi: “Không cần biết cuối cùng là như thế nào, tôi muốn liều mạng một phen.”

Hạ Thâm: “Vô luận làm như thế nào, cố gắng hết sức đều là viên mãn.”

Lâu Kiêu hít nhẹ một hơi: “Ừ, tôi đã quyết định!”

Hạ Thâm nhìn về phía hắn, giảm bớt không khí: “Đợi tôi tặng cho một cái mắt kính, đấu giải mà, thị lực không tốt thì không được.”

Sau đó, Kiều thiếu gia mới biết được Lâu Kiêu là nhân vật trâu bò thế nào.

Hóa ra chơi game còn có thể làm vẻ vang nước nhà!

Kiều Thiều mở mang tầm mắt!

Chuyện của Lâu Kiêu Hạ Thâm cũng không giấu Kiều Thiều.

Thứ nhất là giữa quan hệ hai người không cần phải dấu, thứ hai là Lâu Kiêu cũng không ngại Kiều Thiều biết, từ khi hai tên này ở cùng một chỗ, hắn đã coi Kiều Thiều ngang bằng với Hạ Thâm.

Gia cảnh Lâu Kiêu rất tốt, nhưng tình hình gia đình rất tệ.

Đến nay hắn cũng không biết cha mình là ai, từ nhỏ tới lớn chỉ có một người mẹ phong lưu thành tánh.

Tình sử của Lâu Nhữ Nam mà liệt kê ra, đàn ông trong toàn bộ thành phố S cũng không sánh bằng.

Truyền thông Nhữ Nam mà bà thành lập có thế rất mạnh, kiếm đầy bồn đầy bát, nhưng thế nào bà ta cũng không thoát khỏi cái danh “lên giường”.

Từ nhỏ Lâu Kiêu đã không thân cận, mà bà ta cũng không có hứng thú gì với đứa con ngoài ý muốn này, tuy nuôi lớn lên nhưng cũng không có tí trách nhiệm gì của bậc làm mẹ.

Tình cảm của Lâu Kiêu với bà ta cũng rất phức tạp.

Đứa nhỏ nào mà không bám váy mẹ? Chẳng sợ người mẹ này không thèm nhìn hắn một cái.

Lâu Nhữ Nam khinh thường hắn, cho nên tình nhân của bà ta cũng khinh thường Lâu Kiêu.

Lâu Kiêu không thèm quan tâm những thứ đó, nhưng chỉ có một thứ hắn không nhịn được, là khi những gả đàn ông đó nhục mạ Lâu Nhữ Nam.

Hắn mà nghe được, chắc chắn sẽ động thủ.

Đời này hắn đánh nhau vô số lần, toàn bộ là vì Lâu Nhữ Nam.

Mà thái độ của Lâu Nhữ Nam sau khi biết chính là —– mày đừng gây sự nữa có được không.

Kiều Thiều nghe Hạ Thâm nói xong, ngây dại cả người.


Trên đời này lại có người mẹ như thế sao!

Hạ Thâm nhẹ giọng hỏi y: “Mẹ cậu có tốt với cậu không?”

Kiều Thiều sợ run lên, hốc mắt có chút đau, lại cố gắng nói lời trong lòng ra: “Mẹ rất yêu tôi, là người yêu tôi nhất thế gian này.”

Nhưng y đã vĩnh viễn mất đi.

Hạ Thâm cầm tay người nọ: “Đừng đau lòng, nhất định bà ấy sẽ không muốn thấy cậu khổ sở.”

Kiều Thiều giật mình, trong đầu lại xẹt lên một đoạn kí ức.

Vẫn là ở dinh thự Tạ gia, y đưa cho mẹ mình một đóa bách hợp xinh đẹp: “Mẹ, mẹ nhìn bông hoa lớn chưa này.”

Âm thanh của bà vẫn mềm mại như vậy, như ghé vào vành tai: “Tiểu ngốc, con hái nó xuống, lỡ nó nhớ nhà thì sao.”

Kiều Thiều nói: “Nó chỉ là một bông hoa thôi mà.”

Bà đáp: “Một bông hoa cũng có rễ cây bận tâm nó.”

Kiều Thiều nhíu mày: “Giống như mẹ bận tâm con và Đại Kiều.”

“Kiều Thiều?” Âm thanh Hạ Thâm gọi người nọ tỉnh lại.

Kiều Thiều mãnh liệt hoàn hồn, phát hiện mình xuất thần.

“Sao thế?” Hạ Thâm lo lắng.

Kiều Thiều xoa nhẹ vành mắt: “Không sao.”

Hạ Thâm còn muốn hỏi tiếp, Kiều Thiều nói: “Đêm nay tôi về nhà, đến khai giảng rồi sẽ không về nhà được nữa.”

Hạ Thâm gật gật đầu.

Kiều Thiều sợ hắn lo lắng, lại nói: “Đến nhà tôi sẽ gửi tin nhắn cho cậu.”

Hạ Thâm: “Ừ.”

Trước khi đi, Kiều Thiều lại nhịn không được gọi hắn: “Hạ Thâm.”

Hạ Thâm: “Hửm?”

Kiều Thiều cười: “Thật ra ba của tôi rất tốt, đối với tôi rất tốt, sau này chắc chắn cũng đối với cậu rất tốt.”

Hạ Thâm ngơ người, chờ khi hoàn hồn lại, Kiều Thiều đã đi rất xa.

Kiều Thiều quẹo vào một ngã tư đường khác mới dừng lại, khi y đứng lại, bàn tay run rẩy.

Y chưa bao giờ hoang mang mình nên làm gì như vậy.

Y đã mất mẹ, không thể để bà như rễ cây cứ bận tâm đau khổ mãi nữa.

Kiều Thiều bấm số của Trương Quan Đình: “Tiến sĩ Trương, có cách nào để con khôi phục kí ức không ạ?”

Tựa hồ Trương Quan Đình cũng không ngoài ý muốn, hỏi lại: “Sao lại bỗng nhiên nói như thế?”

Kiều Thiều thở nhẹ một hơi: “Ba con cần con, đúng không?”

Trương Quan Đình khựng lại, thanh âm ôn hòa: “Đúng, rất cần con.”

Lồng ngực Kiều Thiều nổi lên vô số lực lượng, giờ khắc này, rốt cuộc y cũng thấy được mình đang đứng trên ranh giới giữa bóng tối và ánh sáng.

Mà hiện tại, y có dũng khí và lực lượng bước đi.

“Nói cho con biết, con nên làm gì?” Kiều Thiều hỏi Trương Quan Đình.

Y muốn nhớ lại tất cả, y không thể trốn tránh nữa, Đại Kiều đã rất thống khổ, y không thể bỏ lại hắn!

Trương Quan Đình hỏi: “Con lại nhớ tới điều gì sao?”

Kiều Thiều nói ra đoạn kí ức kia của mình.

Trương Quan Đình suy nghĩ một chút, nói rằng: “Vì sao con luôn nhớ đến đoạn kí ức ở Tạ gia?”

Kiều Thiều sợ run lên, bản thân y cũng không biết, rõ ràng không có liên quan gì đến Tạ gia, căn bản y cũng không biết người nhà bọn họ…

Trương Quan Đình nói: “Nếu có cơ hội con hãy đến Tạ gia nhìn xem.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận