Hứa An An ấn tắt điện thoại lần thứ ba.
Cô nhìn số điện thoại của Lăng Thiệu mình đã thuộc lòng hiện trên màn hình, tâm tình vô cùng uể oải.
Dường như Chu Đồng và Lương Thịnh không có dấu hiệu ra ngoài, Hứa An An cầm theo túi nhanh chóng rời khỏi nơi đó.
Số điện thoại của Lăng Thiệu lại lóe trên màn hình điện thoại lần nữa, cùng với ánh sáng lóe lên là bóng dáng nam sinh tuấn tú mặc áo sơ mi trắng đứng trên hành lang.
Đó là lúc Lăng Thiệu học năm hai. Lúc đó Hứa An An vừa mới vào trường, bởi vì không biết đường đến hội trường tân sinh họp, gần như sắp muộn mà không thể nào tìm thấy, cô sốt ruột đến mức sắp khóc. Lúc này Lăng Thiệu đẹp trai đạp xe đi ngang qua rừng cây nhỏ, lai Hứa An An sắp khóc đến chỗ hội trường. Hứa An An bị vẻ đẹp trai như ánh mặt trời và tốt bụng của Lăng Thiệu mê hoặc, hoàn toàn rơi sâu vào khó mà thoát ra được, sau đó bắt đầu hành trình thầm mến dài dằng dặc.
Ai có thể ngờ đến một nữ sinh bình thường như cô, thật sự có thể tính là có quan hệ với nam sinh trong mộng của nhiều nữ sinh chứ?
Hứa An An vụng trộm chụp bóng lưng Lăng Thiệu, bởi vì khẩn trương và chột dạ, không có một bức chính diện rõ ràng, cô chọn một bức ảnh mờ mịt làm hình đại diện, vụng trộm lưu số Lăng Thiệu, vô số lần chờ mong một ngày nào đó bỗng nhiên số điện thoại sáng lên, lóe lên trên màn hình của cô, làm trái tim cô vui vẻ nhảy nhót, nói cho cô biết vương tử đến đây.
Ngày đó thật sự đã đến.
Nhưng Hứa An An nhìn thấy số hiện lên trên màn hình lần nữa, không có dũng khí nghe máy. Cô nghĩ một lát, ngón tay do dự ấn nút tắt máy.
- An An, sao em không nghe máy vậy?
Hứa An An nghe thấy giọng nói quen thuộc, cả người khiếp sợ, thiếu chút nữa ném điện thoại ra ngoài.
Mẹ kiếp!!! Lỡ tay ấn nhầm mất rồi.
Cô nhìn biểu hiện trên màn hình, trái tim muốn chết rồi!
Bất đắc dĩ đối mặt với hiện thực, Hứa An An vừa đợi xe bus chuyến cuối cùng, vừa giơ di động để sát vào tai, nơm nớp lo sợ nói:
- Học trưởng...
Hình như Lăng Thiệu dừng chuyện trong tay lại, giọng nói nhẹ nhàng hỏi cô:
- Em đang đợi xe bus sao?
Hứa An An không hiểu lắm, ngoan ngoãn trả lời:
- Dạ...
Hình như bên kia sửng sốt một chút, sau đó nói:
- An An, sau này có thể trực tiếp gọi cho anh, anh đi đón em. Đi xe bus không an toàn.
Trong chớp mắt Hứa An An sắp lệ nóng doanh tròng, anh quá săn sóc, nhưng vừa rồi cô mới biết được chân tướng mọi chuyện, làm hình tượng hoàn mỹ tốt bụng của Lăng Thiệu trong lòng cô bị hao tổn. Rõ ràng mình thích Lăng Thiệu, chỉ cần anh mở miệng mình sẽ không có năng lực từ chối. Nhưng lúc anh biết cô uống ly rượu bỏ thuốc kia vậy mà không ngăn cản, thậm chí có thể nói trước đó anh đã hiểu rõ, sau đó lựa chọn im lặng rồi ngồi mát ăn bát vàng.
- Học trưởng...
Giọng nói của Hứa An An nhỏ đi:
- Anh không cần phải tốt với em như vậy... Chúng ta... Không có quan hệ gì...
- Em nói cái gì?
Dường như là khó có thể tin, Lăng Thiệu lập tức cao giọng nói, sau đó ở bên kia điện thoại anh phẫn nộ thở hổn hển, rất lâu sau mới cười mỉa:
- Hứa An An, em giỏi lắm! Đã làm nhiều lần như vậy rồi, em còn nói chúng ta không có quan hệ gì sao?
Hứa An An không khỏi run rẩy, nhìn đôi mắt như con cá chết của nam sinh béo bên cạnh đang nhìn mình, vội vàng che ống nghe lại, sau đó nhanh chóng lấy tai nghe điện thoại ra cắm vào.
- Hai lần...
Hứa An An sửa đúng:
- Tổng cộng là hai lần.
- Học trưởng, em là nói...
Hứa An An tìm từ ngữ để nói, lại phát hiện đây là nơi công cộng cô thật sự không có biện pháp nói ra miệng những lời này, đành phải đè thấp giọng nói:
- Hai lần đó là em tự nguyện... Không thể trách bất luận ai, nhưng mà tất cả mọi người đều là người trưởng thành, ra ngoài chơi mà thôi, không có khả năng là yêu... Em đã hiểu rõ. Nhưng lần đầu tiên anh... Anh biết rõ rượu kia có vấn đề sao?
Trong chớp mắt Hứa An An ấm ức, sau đó cắn chặt môi không nói lời nào, dựa vào cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài.
Đầu bên kia Lăng Thiệu cười mỉa, sau đó trong chớp mắt giọng nói lại khôi phục trầm thấp từ tính:
- Đúng vậy, anh đã biết. Tại sao không nói cho em... Hứa An An, con mẹ nó anh muốn đè em, tại sao anh phải nói cho em biết chứ?
Hứa An An lập tức ngây ngẩn cả người, câu trả lời thẳng thắn gần như là vũ nhục. Đây không phải là học dịu dàng cô biết...
Ở đầu bên kia Lăng Thiệu mang theo ý cười và phẫn nộ:
- Hứa An An, làm nhiều lần như vậy rồi bây giờ lại nói mình bị ép buộc. Em không sảng khoái một lần nào sao? Em đã quên bộ dạng mình rên rỉ phun nước ở dưới người anh rồi sao? Còn có lúc em cưỡi lên người anh nữa, là em cầu xin anh giúp em đó... Anh còn tính là bị em "đè" ấy. An An, em dám nói mình không sảng khoái sao?
Hứa An An cắn chặt môi, không nói lời nào. Bởi vì mỗi câu Lăng Thiệu đều đúng cả.
Lăng Thiệu lại cố tình làm cô không chịu nổi, nói tục mang theo gào thét nam tính và hấp dẫn, theo hiệu quả cách âm và ống nghe siêu tốt truyền vào lỗ tai Hứa An An:
- An An, mỗi lần côn th*t của anh cắm vào tiểu huyệt của em, nước của em chảy ra rất nhiều đó; hơn nữa còn có bộ ngực nữa, quả thực vô cùng mẫn cảm, anh chỉ đụng chạm một lát liền cứng rắn không chịu nổi, nói tới năng lực của An An cũng được, mới vừa làm đã kẹp chặt, hai chúng ta đều vô cùng sảng khoái không phải sao? Đây là chuyện vui vẻ, sao em không thừa nhận quan hệ của chúng ta?
Hứa An An vì anh miêu tả trắng trợn, vừa rồi ở trong buồng vệ sinh còn thấy làm tình mãnh liệt và trong lúc còn ma xát cao trào chảy ra mật dịch ở giữa đùi, kéo theo ngứa ngáy khó chịu, lúc này càng khó nhịn hơn. Cô ngồi thẳng người, để tất cả miệng mật huyệt của mình chạm vào ghế ngồi trên xe bus, càng kìm nén thần kinh và âm vật, khoái cảm càng mãnh liệt hơn, mà bên kia Lăng Thiệu lại đột nhiên im lặng, tắt điện thoại.
Hứa An An sửng sốt một chút, cuống quít cầm lấy di động xác nhận, giống như mất đi thứ yêu quý gì đó, gấp đến mức nước mắt sắp chảy ra.
Một phút sau, Lăng Thiệu gửi thứ gì đó cho cô, còn nhắn một tin: An An, rõ ràng em có cảm giác với anh.
Hứa An An quay về ký túc xá, Chu Đồng không có ở đây, trong ký túc xá không có một bóng người, bỏ túi xuống, cô liền nằm lên trên giường, tải tài liệu Lăng Thiệu gửi, là một đoạn ghi âm, cô trực tiếp mở ra, kết quả tiếng rên rỉ vang lên:
- Giúp... Giúp em... Ừm ~ a... Ừm... A... Ừm... A a a...
Bỗng nhiên Hứa An An dừng xoa bóp một lát, cho dù không muốn cô cũng nghe ra được đó là giọng nói của cô. Vô cùng yêu mị, vô cùng phóng đãng.
Cảm giác phía dưới truyền đến vô cùng rõ ràng, Hứa An An nghĩ đến vừa rồi Lăng Thiệu tức giận tắt điện thoại, cô chỉ cảm thấy sợ hãi vì thật sự mất đi anh. Thật sự là buồn cười, còn chưa chiếm được trái tim của anh, còn luôn luôn lo lắng mình sẽ mất đi.
Nghĩ tới đây, Hứa An An cảm thấy mình phải nhanh chóng làm chuyện gì đó để dời đi lực chú ý, thuận tiện giảm bớt trống rỗng khổ sở lúc này của cô. Nghĩ như vậy, Hứa An An khóa trái cửa chống trộm, phòng khu ký túc xá này chỉ có hai người ở, điều kiện vô cùng tốt, hơn nữa hiệu quả cách âm cũng tốt, cho dù cách vách mở party, bên này đều yên tĩnh đến mức giống như chuyện ma quỷ vậy.
Đi vào bên trong phòng vệ sinh rửa tay, Hứa An An liền cởi giày nằm lên giường.
Cô đeo tai nghe điện thoại, để điện thoại ở bên tai, sau đó mở âm lượng đoạn ghi âm kia tối đa, nhất thời bên tai vang lên tiếng rên rỉ và tiếng người đàn ông gầm nhẹ, như lạc vào trong một thế giới kỳ lạ, Hứa An An chỉ cảm thấy tiểu huyệt co rút một trận, ngay sau đó nước chảy ra.