Học Trưởng Không Quen Không Biết Xin Đừng Động Tay Động Chân


Ai nói một thụ một công gặp nhau thì không thể trở thành bạn bè thân thiết đâu.
Cái gì cũng sẽ có ngoại lệ thôi.

Cái gì cũng đều có tính tương đối, không phải tuyệt đối.
"Miễn cậu vui là được."
Cuối cùng hắn chỉ nói một câu như vậy.
"Cảm ơn."
Mộc Du có hơi xúc động mà cúi đầu khẽ khàng đáp một tiếng.

Lắm lúc cậu nghĩ, có lẽ cuộc đời của mình vẫn còn chưa tồi tệ đến mức không thể cứu vãn được.

Bởi vì trên đời này vẫn còn có những người thật sự thương cậu, quan tâm cậu, vì cậu lên tiếng.
"Nếu anh ta dám bắt nạt cậu, cậu cứ nói với tôi, tôi sẽ đánh anh ta giùm cậu."
Rốt cuộc tên nhóc Hách Tường vẫn là không nhịn được chui ra, cũng chắc nịch hướng Mộc Du đảm bảo một câu đầy khí thế như vậy.

Không biết có làm được như mình nói không nhưng có thể nói ra được như thế thì chứng tỏ cái đầu cậu chàng đã nguội đi, lại vì mong muốn của Mộc Du mà thỏa hiệp với người đàn ông kia, không có nói năng xốc nổi nữa.
"Ừm."
Mộc Du rất nể tình cho cậu chàng một cái ánh mắt cảm kích.
Họ đều rất quan tâm cậu.

Cho nên cậu không thể tỏ ra yếu đuối được, đúng không Mộc Du...
Sau đó Mộc Du bắt đầu với chuỗi ngày bị Cố nam thần của chúng ta theo đuổi, trở thành đối tượng mà nữ sinh cả trường vừa ao ước vừa ghen tỵ, vừa hận vừa thương.

Rắc rối như vậy là bởi vì đại đa số người đều là fan mẹ của Mộc Du, tự nhiên giờ thành tình địch, họ có chút chưa thể chấp nhận.

Nhưng thiết nghĩ sớm thôi họ đều sẽ thành fan couple của hai người họ, ngày ngày chỉ mong xem họ rải đường mà lụm bỏ vào miệng, còn sợ nó ít chứ chẳng kêu ca gì đâu.
"Kia, nhìn xem! Là Cố học trưởng và Du Du học đệ!"
"Hai người họ ngồi với nhau là tôi hết hi vọng rồi phải không?"
Có người khóc thút thít nói.
"Thôi đi bà, nhìn học trưởng người ta đến cơm thừa của Du Du cũng ăn được nữa, cô còn không mau trở thành fan mẹ sớm đi."
"Ầy...!Được rồi."
Mộc Du tai nghe mấy lời khiến cậu run rẩy, bề ngoài ráng tỏ ra không chút nào để ý, thế nhưng cậu vẫn là ngăn lại hành động của ai kia: "Anh đừng có ăn nữa."
"Anh còn đói."
Ai biết người ta lại trợn mắt nói dối, sau đó còn rất nghiêm khắc bày tỏ: "Bỏ phí đồ ăn là không tốt."
"..."
Mộc Du cắn môi: "Vậy cũng là tôi bỏ phí."
"Của em là của anh, anh có trách nhiệm xử lý giúp em."
Nói xong thì tiếp tục gắp thức ăn Mộc Du không ăn nổi nữa bỏ vào miệng.
Mộc Du thẹn quá hóa giận: "Của tôi là của anh hồi nào!?"
"Của anh là của em."
"Vậy còn...!Cố Thời Minh!!"
"Được được, là anh muốn giúp em ăn.

Còn của em là của em, của anh cũng là của em nốt."
"!!!"
Mấy người ngồi cùng bàn từ chết lặng cho đến thật ăn ý mà im lặng nhìn xem, thời điểm liếc mắt nhìn về phía Mộc Du đang căm nín ở kia thì không khỏi cùng lắc đầu ngao ngán.

Quả thật, cho dù là người đã từng đứng đắn cỡ nào thì một khi đã muốn lưu manh lên rồi, cái thiết lập gì cũng không chống đỡ nổi, vỡ nát hết.
Mộc Du sau một lúc tức khí thì cầm đũa không ngừng gắp vài miếng thơm từ món sườn xào chua ngọt dồn dập nhét vào cái miệng không biết xấu hổ của tên vô sĩ kia: "Cho anh ăn nghẹn chết anh luôn đi!!"
Sao ngày xưa cậu lại không biết hắn nói nhiều như vậy chứ!!
Mộc Du một chút ý thức đều không có, hoàn toàn không nhận ra bản thân mình đang làm cái gì lại có bao nhiêu sai lầm.

Trong khi người nào đó được cậu đút cho lại rất nhanh nhẹn há miệng ăn hết những gì cậu gắp tới, động tác còn rất tao nhã, phối hợp nhịp nhàng với hành động của cậu, không chút nào khiến cho bản thân trở nên chật vật.

So với Mộc Du đang thở phì phò thì thật sự là...!Đấu không lại a đấu không lại.

Đợi ăn xong rồi hắn còn không quên nói: "Cảm ơn vợ yêu.

Anh không nghĩ em lại nhiệt tình như vậy.

Anh thật sự vui lắm!"
"..."
Một đám người im lặng run run bã vai đến lợi hại.

Đến cả Hách Tường cái tên đang ngóng trông được giúp Mộc Du xử lý ai đó còn không nhịn được cắn đũa cố nén tiếng cười phun ra thì đủ hiểu vẻ mặt của Mộc Du lúc này cỡ nào hài hước.
Lạc Thiên mấy hôm nay đã triệt để nhận mệnh tên bạn cùng phòng chết tiệt của hắn thật sự là bắt đầu muốn theo đuổi nữ thần của hắn rồi, lại có Tống Thạch ở bên cạnh đôn đốc vào nên không còn hậm hực vì chuyện này nữa.

Mặc dù thấy Cố Thời Minh vô sĩ như vậy anh chàng vẫn rất có cảm giác thế giới quan sụp đổ, hoài nghi nhân sinh vô cùng.

Nhưng anh chàng vẫn nhận ra được Cố Thời Minh là thật lòng nên mới có chuyển biến thế này.

Nói sao thì họ vẫn là bạn cùng phòng, hâm mộ Mộc Du là thật, nhưng nếu Cố Thời Minh thành tâm thành ý, hắn không có lý nào lại đi làm khó Cố Thời Minh nữa.

Như thế không phải quá làm loạn vô lý hay sao.

Hắn lại không thể cùng Mộc Du tiến đến mối quan hệ đó, có lý nào ngăn cản Mộc Du đi tìm hạnh phúc của mình nếu người đó là hành phúc của cậu, còn mang đến cho cậu hạnh phúc chứ.
Tóm lại là người nên thu phục đã có người thu phục giùm Cố Thời Minh, chuyện còn lại chỉ có thể dựa vào chính hắn.

Có ăn được nho hay không còn phải xem hắn có chịu cố gắng vun đắp cho nho, còn phải chăm sóc nho cẩn thận, tránh cho sâu bọ đục lỗ nho.

Nếu chỉ có vậy mà hắn còn không làm được thì nghỉ ăn nho luôn là được rồi đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui