Edit: Ruan Hua
Beta: An An
---------
"Tiểu Đào tử, muốn ăn cái gì?"
Trương Thiên Trữ nhẹ nhàng kéo cánh tay Đào Lễ, mỉm cười nhìn nàng chăm chú, thực ôn nhu dò hỏi.
"Gì...!gì cũng được hết."
Khẩn trương! Tuyệt đối khẩn trương! Vừa thấy nữ sinh xinh đẹp liền khẩn trương, điểm ấy thật sự khiến Đào Lễ không biết phải nói gì.
"Chẳng lẽ mình thật sự là gái cong?"
Đào Lễ ở trong lòng hò hét.
"Gì cũng được? Đó là món Tàu hay món Tây?"
TRương Thiên Trữ rõ ràng không hiểu Đào Lễ khẩn trương đến cà lăm nói ra là cái gì.
Đào Lễ nhìn Trương Thiên Trữ ngày thường thông minh lại có khí chất, đột nhiên vờ ngớ ngẩn lại thập phần đáng yêu, không đành lòng trêu chọc nàng:
"Tùy tiện món gì cũng được, học tỷ quyết định a, tôi làm người hầu là được."
"Ngoan như vậy a, vậy tôi đây quyết định vậy, ăn gì đều phải đi với tôi, đừng có oán trách đấy."
"Hảo hảo!"
Đâu chỉ mỗi việc không oán trách, Đào Lễ thật sự hận đến không thể khua chiêng gõ trống hoan nghênh nữa.
Hai người đến khu phố ẩm thực bình dân ở cổng sau trường học, ăn một ít món ăn bình dân.
Đào Lễ đến trường học này cũng hơn hai tháng, lại không phát hiện đằng sau trường lại còn có nhiều căn cứ mỹ thực như thế.
Trà sữa Đài Loan, mỳ trộn Vũ Hán, sủi cảo Phúc Kiến, đến cả bánh bao Thiên Tân cũng có...!Đào Lễ quả thật muốn khóc.
"Học tỷ, tôi cũng không ngờ nơi này còn có chợ đêm tuyệt như vậy!"
Đào Lễ một tay cầm bạch tuộc viên, một tay cầm mực nướng xiên đều đang ăn dở.
Đối với những loại thức ăn nóng thì nhà ăn luôn là nơi bán ngon nhất!
Trương Thiên Trữ thực có khí chất chậm rãi uống trà sữa, cười nói:
"Đây là quán ngon của lão thái bà, lão thái bà sống ở đây khá lâu, ăn cũng tương đối nhiều, dĩ nhiên là biết quán nào ngon."
Lão thái bà? Nếu toàn bộ lão bà trên thế giới cũng đều giống như Thiên Trữ học tỷ xinh đẹp như vậy thì tốt rồi, chân chính là thế giới tốt đẹp a.
Đào Lễ lâm vào thế giới tự sướng vô hạn của mình, làn váy của Trương Thiên Trữ bị gió đêm thổi bay một góc, lộ ra cái đùi trắng nõn dưới ánh trăng càng thêm động lòng người.
Đào Lễ nhìn lên khuôn mặt Trương Thiên Trữ, bên trong sự yên lặng mà xinh đẹp mang theo một loại thuần khiết không thể xâm phạm, nữ nhân khiến bao nhiêu người mê muội a.
Đào Lễ có phần say, nữ nhân khiến người khác mê muội này cố tình cùng mình chạy đến chợ đêm ăn những món bình dân, mặc dù có phần hơi đáng tiếc không thể ăn mực nướng, nhưng là chỉ cần nghĩ đến lúc điều khiển chiếc Lamborghini, so với trong tay nàng cầm hai cốc trà sữa, còn uống đến thích thú như vậy, nữ nhân này hẳn là thật hiếm hoi thấy được trong cuộc sống.
Hai người sau khi ăn xong hướng về trường học.
Từ nơi này về trường phải đi qua một con đường nhỏ.
Con đường nhỏ này rất là có tinh thần Lỗ Tấn, ban đầu vốn không có con đường này, nhưng có nhiều người đi qua, hiển nhiên biến thành tiểu lộ.
Tiểu lộ dù sao không phải trời sinh là đường nhựa, bùn đất cùng đá khiến con đường có phần mấp mô.
Trương Thiên Trữ đi giày cao gót sợ ngã sấp xuống, kéo Đào Lễ đi rất chậm, Đào Lễ cũng rất phối hợp với tốc độ của nàng, im lạng đi bên người nàng.
Trên người Trương Thiên Trữ rất thơm, nhưng không giống như mùi vị của nước hoa.
Trước mặt tối đen, cho nên mùi hương độc đáo liền rõ ràng bị Đào Lễ phát hiện.
Mắt thấy gần đến cửa trường, Đào Lễ thực không muốn cuộc hẹn đêm nay cứ như vậy mà chấm dứt.
Tựa hồ là càng thêm yêu thích Thiên Trữ học tỷ.
Thật đáng sợ! Đào Lễ ở trong lòng hò hét.
Theo mỗi tiếng nói, cử động của Trương Thiên Trữ đều có thể nhìn ra gia thế nàng nhất định rất hiển hách.
Nhưng là nàng cũng có rất nhiều mặt đáng yêu, cố tình còn vạch ra cho người nhìn thấy, cho dù là nữ nhân bị nàng hấp dẫn cũng là thực bình thường a! Đào Lễ càng không ngừng an ủi mình: "Không phải sợ, không phải sợ.
Vạn người còn bị học tỷ cho ăn quả mê muội, mình cũng vậy, bị mê hoặc không phải là lỗi của mình a!"
"Tiểu Đào tử, có bạn trai chưa?"
Trương Thiên Trữ đột nhiên hỏi.
"Bạn trai? Không có hứng."
Đào Lễ không biết nàng hỏi những lời này có dụng ý gì.
"Như thế nào lại không có hứng đây?"
"Vấn đề này nha, thật có chút nhạy cảm a, haha..."
Đào Lễ gượng cười hai tiếng.
Nàng không phải không có hứng thú, thật ra là nàng không có cảm giác với nam sinh, từng có một lần thích nam nhân so với nàng còn có mẹ, hung hăng mà đem lòng nàng chua xót một phen.
Trương Thiên Trữ quay đầu nhìn thẳng Đào Lễ, nói:
"Tiểu Đào tử của chúng ta lớn lên đáng yêu như thế, nhất định có yêu cầu rất cao? Nếu tôi là đàn ông cũng sẽ thích em."
"Không không không..."
Đào Lễ bị Trương Thiên Trữ nói một câu hoàn toàn bị hù sợ, trên mặt nhanh chóng nóng lên,
"Học tỷ mới là đại mỹ nữ, nếu...!nếu tôi là đàn ông tôi nhất định sẽ theo đuổi học tỷ, nhất định theo đuổi không bỏ, haha..."
Vài tiếng cười cuối kia tuyệt đối là cười gượng, mẹ nó chứ Đào Lễ cười xong đều cảm thấy yết hầu đau.
"Thật sự chứ."
Trương Thiên Trữ tựa hồ rất hài lòng với câu trả lời của Đào Lễ, ngữ điệu nói chuyện cũng cao lên,
"Đáng tiếc em không phải đàn ông a, tiểu Đào tử."
Ngón tay nhỏ và dài của Trương Thiên Trữ nhéo nhéo hai má núc ních thịt của Đào Lễ, sờ sờ liền phát hiện có cảm xúc dễ chịu, vì thế không dừng được động tác trên tay, hung hăng nhéo nhéo Đào Lễ một phen.
Đáng thương bạn học Đào chịu khổ bị học tỷ chà đạp nhưng không cách nào bỏ tay ra.
Khoảng thời gian Đào Lễ bị Trương Thiên Trữ sờ mặt, đầu cũng không phải không chú tâm.
Nàng suy nghĩ, nếu nàng cũng đưa tay ra sờ khuôn mặt xinh đẹp của Trương Thiên Trữ, thì tình huống sẽ thành như thế nào đây? Trương Thiên Trữ liệu có lộ ra bộ dáng trẻ con hay không? A, hình ảnh kia thật sự quá mỹ hảo, cho nên chỉ có thể tự sướng bên trong, muốn đưa tay ra thật sự cần dũng khí rất lớn.
Hai người rốt cục cũng đến được nơi sáng sủa, Trương Thiên Trữ cũng buông cánh tay Đào Lễ, cảm xúc hơi mất mát khiến động tác Đào Lễ đi bộ có phần cứng ngắc.
"Lần sau cùng đi ăn cơm chứ?"
Đi đến cửa phòng ký túc xá, Trương Thiên Trữ chắp hai tay sau lưng, nở nụ cười mê người.
"Được, rất tốt."
Ý kiến này khiến Đào Lễ rất thích.
Nhìn thấy bóng lưng Trương Thiên Trữ, Đào Lễ luyến tiếc rời mắt.
Thẳng đến thân ảnh Trương Thiên Trữ ở xa xa bị bóng đêm nuốt chửng, Đào Lễ mới có phần mất mát hướng ký túc xá đi vào.
Vì sao cứ luôn lưu luyến nàng? Bất quá chỉ là nữ sinh mình mới gặp có vài lần, cảm giác của mình đối với nàng như thế nào lại mãnh liệt như vậy? Không phải là thật sự thích chị ấy chứ...!
Đào Lễ thở dài, thích một nữ sinh, là cái thể loại gì đây? Đào Lễ ngước nhìn ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, tâm tình bi tráng như sóng ngầm ùn ùn kéo tới.
Đào Lễ đi đến dưới lầu ký túc xá, xa xa liền nhìn thấy một chiếc xe màu vàng đậu tại chỗ, Đào Lễ không yên nhìn lại một chút, quá giống, quá giống, chẳng lẽ là...!Đào Lễ phát hiện chiếc xe đứng đậu dưới lầu kia cực kỳ giống chiếc Mini Cooper của Đồng Ngưng.
Tâm trạng cực kích động cùng thêm nghi hoặc, chậm rãi đến gần, cho đến khi nàng nhìn rõ ràng chiếc xe đích thực là của Đồng Ngưng, còn thấy Đồng Ngưng đang tựa vào ghế lái nhắm mắt.
"Thật sự là Đồng học tỷ, ai..."
Xe không mui rõ ràng có thể nhìn rõ được người trong xe.
Đào Lễ đi qua phát hiện Đồng Ngưng thật sự đang ngủ.
Mái tóc uốn xoăn của nàng bị gió thổi bám vào mặt, nhẹ nhàng ôm trọn khuôn mặt trái xoan.
Dưới ánh đèn đường, Đồng Ngưng nhắm mắt, lông mi chớp động.
Khuôn mặt nàng thập phần xinh đẹp.
Bình thường nàng thường xuyên biểu lộ hình dạng quật cường, lúc ngủ thì mới giảm bớt nét cường thế, hiện ra một chút bộ dáng giống như một cô gái ngây thơ hồn nhiên.
"Nàng, ở dưới lầu đợi mình cả đêm sao?" lương tâm Đào Lễ hơi bất an, đi qua khẽ lay Đồng Ngưng.
"Đồng học tỷ...!học tỷ..."
Đồng Ngưng chậm rãi tỉnh lại, hai mí mắt xinh đẹp biến thành nhiều tầng cánh hoa đào, nhìn rất đáng yêu.
Bộ dáng chưa tỉnh ngủ của nàng đối diện Đào Lễ, tâm Đào Lễ thực thương hương tiếc ngọc, ôn nhu nói:
"Học tỷ sao chị không về nhà? Mau về đi, ngủ ở đây sẽ bị cảm."
Đồng Ngưng đột nhiên đưa tay túm lấy áo Đào Lễ, kéo nàng xoay người đến gần mình.
Đào Lễ bị sự biến đổi này làm hoảng sợ, theo bản năng muốn tránh ra, nghĩ Đồng Ngưng tức giận vì bị mình cho nàng leo cây mà muốn hành động bạo lực.
Đang muốn né tránh lại nghe Đồng Ngưng hỏi:
"Em có chấp nhận hôn môi với người cùng giới không?"
"A? Có thể..."
Đào Lễ nhất thời không rõ Đồng Ngưng đang nói gì, chỉ trả lời theo bản năng.
"Vậy em có dám cùng tôi hôn môi không?"
Ánh mắt Đồng Ngưng rất sáng, tựa hồ ánh trăng đều bị đôi mắt nàng hút vào, Đào Lễ bị đôi mắt sáng ngời làm đầu óc trống rỗng, miệng nói ra lời kia tựa hồ không có từ đại não truyền qua.
"Dám."
Một chữ vừa thốt ra Đồng Ngưng liền trườn lên hôn, cọ xát môi Đào Lễ.
Ban đêm trong trẻo nhưng lạnh lẽo, hai cái lưỡi xa lạ nhưng lại triền miên quấn quýt đến quên mình.
P/s: Bạn Đồng Ngưng quá sức manh động hà:((((( Nói thiệt ban đầu edit An mong là Trương x Đồng =)))))))
Nhưng không sao, miễn có gái yêu nhao là chấp hết =]]]]]].