Nó ngồi trong nhà ăn nghe Vũ Thanh tám mấy chuyện trên trời dưới đất về tuổi thô của Thanh và Nhật, tới chiều thì Nhật bảo có việc nên phải về, còn Thanh thì lên phòng ngủ. Nó liền xách chiếc xe đạp để chạy thử.
Nó đạp ra khỏi cổng học viện, đi vô mấy con phố để thăm thú, nhưng cốt là để kiếm chỗ tìm thêm 1 công việc nữa.
[Làm ở nhà ăn trường không chắc cũng không đủ, tối mình có thể làm thêm ở đâu đó khác được nhỉ.]
Đang đạp boong boong ngon lành thì nó bất chợt thắng gấp, có ai đó tự nhiên chạy ra giữa đường ngay trước xe nó làm mém chút nữa là gây tai nạn. Nó xuống xe chạy tới chỗ cái người đang ngồi trên đường. Đó là 1 cô bé trạc tuổi nó, hình như nhỏ bị thương ở chân rồi.
-Trời ạ, có sao không, sao lại thình lình nhảy ra đường thế? – Nó dìu con nhỏ vô lề đường rồi chạy tới tiệm thuốc mua băng cá nhân. – Sao rồi, có đau không, để mình băng lại cho.
[Haiz…trầy có 1 chút mà sao cứ khóc hoài thế. Mà nhìn nhỏ này dễ thương nhỉ]
Con nhỏ bị thương có mái tóc ngắn uốn xoăn rất kiểu cách, nhỏ mặc 1 bộ váy màu tím trông thật bắt mắt.
[Nhìn là biết con nhà giàu rồi.]
Băng bó xong, nó tính đứng lên đi thì bị con nhỏ kéo lại.
-Tui…không có biết đường về nhà..! – Nhỏ thút thít.
-À…uhm…vậy bạn tên gì? – Nó đúng là không phải loại bỏ mặc người khác.
-Ngân. Phạm Bạch Ngân.