Học Viện Hoàng Hôn

-CÁI GÌ THẾ? SAO TUYẾT GỌI ÔNG TA LÀ BA? – Phong bối rối, cậu có qua nhà nó chơi nhiều nhưng ba nó đâu phải người này.
-Bình tĩnh, cả 2 người, rồi tui kể cho nghe. – Ly thở dài, ngồi xuống băng ghế rồi bắt đầu. – Ông ấy tên là Vương Triết Hoàng, chủ tịch 1 tập đoàn có thể nói là ngang ngửa tập đoàn của nhà Anh Nhật, và Tiểu Tuyết là con gái ông ấy.
-GÌ VẬY? Họ Vương vậy không phải mày cũng là con gái ổng hả? Vậy sao Tuyết lại họ Hạ? – Phong thấy thật khó hiểu.
-Họ Hạ là họ của mẹ Tuyết, Hạ Kim Linh, người đã qua đời cách đây 11 năm rồi. – Ly tiếp tục. – bà ấy chết trong 1 tai nạn giao thông khi cố cứu Tuyết lúc nó 5 tuổi, nó chứng kiến cảnh đó sốc quá nên bị mất trí nhớ, ngay cả cha mình, ông Hoàng, cũng quên luôn. Vậy là ông ấy gởi Tuyết cho 1 người khác nuôi, coi như bắt đầu 1 cuộc sống khác.
-Ba gì kì vậy? – Thanh nhăn mặt.
-Ông ấy vẫn chu cấp tiền cho người nuôi Tuyết mỗi tháng. – Ly trả lời.
-Vậy sao nhà nó nghèo rớt mồng tơi vậy? – Phong thấy thật vô lí.

-Chả biết, hình như là để rèn luyện cho con Tuyết tính tự lập thì phải. – Ly đứng lên đi về phía cửa.
-Vậy… - Không cho Phong hỏi tiếp, Lý bước 1 mạch vô phòng.
Nó nín khóc được 1 lúc rồi. Nó nhớ được hết mọi chuyện, mẹ nó là bà Kim Linh, ba nó là ông Triết Hoàng đây, nó nhớ được cuộc sống trước đây của nó nữa.
-Ba, ba nên về đi, từ đây để con lo cho chị cho. – Ly đi lại đỡ ông Hoàng trước con mắt ngỡ ngàng của nó, Thanh, Phong vì cái tiếng “ba” của Ly.
-Uhm, Tuyết, ba phải về rồi. – Ông Hoàng ôm nó 1 lần nữa rồi đi ra, dáng vẻ mệt mỏi nhưng ông rất vui.
Trong phòng còn có 4 đứa, không khí im lặng kì lạ.
-L..Ly, sao mày lại gọi… - Nó định nói nhưng con Ly lườm nó 1 cái, và cái câu con Ly nói sau đây đã làm nó shock không thể tưởng.

-Tui không phải bạn bè gì của cô hết, nói đúng hơn thì, tui ghét chị.
-C…cái..gì? Mày đừng có giỡn..? – Nó bàng hoàng, không tin được những gì nó được nghe, cả Thanh với Phong cũng kinh ngạc về Ly.
-1 năm sau khi ông già đó gửi chị đi, mẹ tui đã cưới ổng. Vài năm gần đây, bệnh tim của ổng tái phát, và bây giờ ổng chắc không sống được bao lâu đâu. – Ly nói mà mặt lạnh tanh.
-L…Ly… - Thanh lắp bắp bởi thái độ kì lạ của Ly.
-Ông già đó mà chết thì gia sản sẽ được truyền cho người con, mà từ khi chị mất trí nhớ và được gửi đi, mẹ tui đã thuyết phục ổng viết di chúc trao toàn bộ tài sản cho TUI. Nhưng tui chưa yên tâm nên đã cải trang thành hàng xóm bạn từ nhỏ để tiện quan sát chị. Vậy mà giờ chị lại nhớ được mọi chuyện sớm thế này, thiệt rắc rối cho tui quá. – Từng lời của Ly như ngàn mũi tên đâm vào tim nó.
Đây là Ly mà nó biết bấy lâu nay sao? Con Ly hồn nhiên, dễ tin, mít ướt đâu rồi? Cái con người đầy vẻ đe dọa này là ai???
Nó chết lặng cho tới khi Ly đi khỏi, Thanh và Phong cũng không biết làm gì. Rồi nó thấy đau ở ngực quá, đau kinh khủng. Nước mắt nó rơi có vị mặn nhưng nó thấy đắng quá. Nó ngồi trên giường bệnh mà khóc sướt mướt, đau khổ không phải vì bị phản bội mà vì nó đã nhớ lại tất cả để rồi nhận lấy cái sự thật đau lòng này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận