Học Viện Hoàng Hôn

Chiếc xe dừng lại tại nhà nó.
-Vậy bye nha, mai mình lại đến! – Nhật cho nó xuống rồi đi mất. Nó đứng lặng 1 hồi, cố gắng sắp xếp tất cả mớ sự kiện hỗn độn trong đầu nó. Nó sực tỉnh rồi chạy vụt vào nhà. Ba nó đang ôm một chai rượu nằm la liệt trên sàn.
[hay nhở, thay đổi hình tượng 180 độ luôn, rõ ràng là có gì đó quan trọng nhưng lại giấu mình đây mà.]
-Này! Ông già, ý quên tập 2, ba, dậy đi, dậy mau cho con nhờ!! – Nắm áo lắc lắc không ăn thua, nó dội luôn cả một gáo nước lạnh vô mặt ba nó.
-Ớ ớ, chuyện gì vậy?? – Ông giờ mới chịu mở mắt.
-Còn giả ngây nữa, mau nói cho con biết chuyện gì đang xảy ra vậy??? Cái tên Minh Anh Nhật đó là ai???
-Ồ..ồ..Con đang nói đến cậu chủ Anh Nhật à, 2 tuần nữa, đợi 2 tuần nữa rồi con sẽ biết.
-2 tuần??? Sao lại là 2 tuần??? Mau nói cho con ngay bây giờ. Hay là…ba muốn con gái ba đi bụi. – Nó lại giở trò đi bụi ra với vẻ mặt lạnh tanh đó. Và tất nhiên lần nào cũng thành công.
-Rồi…rồi, ba nói. – Ba nó ngồi dậy, hắn hơi rồi đổi giọng nghiêm trọng. – Nghe đây, Tiểu Tuyết. Cậu Chủ Anh Nhật là con của chủ tịch tập đoàn họ Minh nổi tiếng cả nước. Điều quan trọng hơn là cậu ấy đã nhận lời trả giúp cho gia đình ta món nợ 70 triệu kia.
-HẢ??? – Nghe tới đây, nó không thể nào giữ được cái vẻ mặt lanh nữa. – Họ trả nợ dùm ta sao???!! Mà ba đã đồng ý điều kiện gì của họ vậy?? Chắc chắn phải có gì đó chứ ??
-Ừ uhm, tất nhiên rồi, nhưng giờ ba chưa thể nói được, con ráng đợi thêm 2 tuần nữa đi.
-Hừ…được rồi, vậy được rồi, con đi làm đây.
-Mà này, chuyện này là tuyệt đối phải được giữ bí mật, con không được nói với ai nghe chư, kể cả con bé Ly.
-Con biết rồi. – Nó đứng lên đi một mạch ra cửa, đầu óc vẫn còn quay mòng mòng vì những gì đã được nghe.
[Được lắm, đợi thì đợi]
-Hôm nay bạn đi làm trễ.
[Cái mặt cười cười của tên này làm mình thấy ớn quá..Mà sao lại là mình ra lấy order vậy trời…]
-Quí khách muốn dùng gì? – Nó cố lạnh đấy, nhưng con mắt nó giựt giựt kìa.
-Mình không ăn hôm nay, tới ngồi chơi thôi. – Anh Nhật cười tít cả mắt lại. – Mình không làm phiền bạn lúc làm việc đâu, đừng lo.
[Ừ, biết vậy là tốt đấy, đúng là rắc rối mà]
Cạch. Nó đặt 1 li kem sôcôla lên bàn thằng Nhật.
-Quà ông chủ cho tôi đấy… - Nó chưa kịp dứt lời.
-Nếu bạn muốn hối lộ mình để lấy thông tin thì không thành công rồi. –Nhật nhe răng cười.
[Ax, sao tên này biết hay vậy. Chả lẽ chiêu này lỗi thời rồi hả ???]
-Sao ai cũng giấu tôi hết vậy??? Mấy người trả nợ cho gia đình để đổi lấy điều kiện gì??? Không lẽ muốn ba tôi làm không công ấy người à???
-Thì chắc có lẽ gần giống vậy. – Nhật nói với gương mặt tỉnh như không tỉnh.
[Loại người gì thế này???!!!]
-Thôi, tui không muốn nghe nữa. Ăn luôn li kem đó rồi đi về giùm tui. – Nó đứng lên đi thẳng vô trong.
Con Ly nãy giờ thấy hết, chạy lại nhiều chuyện.
-Gì vậy mày?
-Không có gì đâu, tao thấy nó ngồi đây lâu quá nên cho nó li kem để đuổi nó về.
-Ủa, nhưng hồi chiều không phải nó chở mày trong chiếc limo à???
-À thì nó là khách quen của ông chủ, ổng nhờ nó chở tao tại thấy tội nghiệp. – Nó nói dối 1 cách dễ phát hiện.
-Ờ, thì ra là vậy.
[Cũng may mày dễ tin Ly ơi, tao xin lỗi, tao không thể nói ày được]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui