Yui ngưng lại nước mắt ''Rui à có phải ngài đang đùa em thôi có phải không'' Cô cầm chặt lấy hai bàn tay Rui khuôn mặt cúi xuống dưới trong vô thức ''Ngài đùa vậy không vui đâu Rui, đừng đùa em nữa''
Anh chỉ biết cúi xuống mà nhìn người con gái đứng trước mặt, đấy là sự thật quá đau với Yui anh biết anh thật tàn nhẫn khi nói những ra những lời như vậy nhưng anh không muốn lời dối Yui và lừa dối bản thân mình anh không muốn cô nuôi hy vọng vào anh khi tình cảm của anh đã thay đổi anh đúng là 1 thằng tồi
''Ngài nói đi ngài chỉ đùa em thôi rằng ngài hay nói đi rằng ngài vẫn rất yêu em rằng em là người quan trọng nhất với ngài'' Yui ngẩng mặt lên khóa mắt chợt rơi xuống 1 giọt nước khiến trái tim Rui đau nhói, anh sợ nước mắt của Yui rất sợ, khuôn mặt Yui như nuôi hy vọng hy vọng anh nói rằng anh vẫn mãi luôn yêu cô
''Đừng khóc, ta xin em, YUI đừng khóc nữa, ta xin lỗi em xin lỗi em vì tất cả'' Anh cắn chặt môi ôm lấy Yui, người con gái này lại 1 lần nữa khóc vì anh lại khiến anh nhớ về những kỷ niệm xưa nhưng tình cảm của anh vẫn không thể thay đổi với cô thì anh chỉ là ''Thương, yêu trân trọng'' và tình cảm của anh thì lại thuộc về Haruhi mất rồi, Yui gục đầu ướt đi một bên ngực áo của Rui nhưng bên trong căn phòng lạnh đó Rui có biết một người con gái cũng nghe được cũng chứng kiến tất cả
''Rui à em sẽ quên những lời ngài vừa nói nhé, hãy coi như ngài chưa từng nói đi em sẽ không nghe không biết gì hết em vẫn sẽ ở bên ngài sẽ không xa ngài đâu'' Yui cười gió rồi thoáng quay bước đi
''Yui à ta xin em đừng làm mình đau thêm vì một người như ta nữa'' Rui nắm chặt tay
Yui vẫn chạy đi trong vô thức, cô không muốn nghe ghe rằng tình cảm của anh đã thuộc về người con gái khác rằng anh đã hết yêu cô rồi chưa bao giờ cô nghĩ đến giây phút anh rời xa cô cô sẽ mất đi anh tất cả chỉ vì Haruhi cô ta đã cướp anh đi khỏi cô, nếu như cô ta không đến thì Rui đã không thay đổi và Rui đã không làm vậy với cô, cô chạy về phòng đóng cửa lại bóng tối làm sáng rực lên đôi mắt tím đậm của thân xác này, cô tự nhìn đối diện vào gương thân xác này không phải cô, đôi mắt khi xưa của cô đã mêm mẩn Rui và bây giờ đôi mắt đó không còn liệu có phải tình cảm của ngài cũng thay đổi không ????
Trong gương xuất hiên 1 linh hồn người đàn bà đang ngồi trên ghế với ánh mắt mê hoặc và nụ cười ẩn dật nhìn vào Yui cánh tay chống lên chiếc cằm thon gọn '' Yui cô định chịu thua cô ta như vậy sao''
''Tôi không thể thua cô ta, nhưng bây giờ tôi phải làm sao'' Yui nhìn về phía bà ta như muốn tìm kiếm chút hy vọng
''Từ bao giờ cô trở nên ngốc nghếch như vậy hả Yui'' Bà ta nở nụ cười quỷ quyệt
Yui nắm chặt tay cúi đầu xuống ''Thương Phi xin hãy chỉ tôi cách, tôi không muốn mất đi ngài người mà tôi yêu thương hơn cả sinh mệnh này''
''Đơn giản thôi, dùng thần dược bóng tối để điều khiển linh hồn của cô ta''
''Người nói sao?'' Yui nhìn lên bà ta
''Hãy dùng nó và bí mật đưa cô ta ra khỏi tòa biệt thự này và đến chỗ ta lúc đó cô ta sẽ bị ta chiếm đoạt linh hồn và chết trong vô thức, ta vừa có được thân xác mới cô vừa có được thứ mình muốn đó là CON TRAI TA'' Nụ cười quỷ quyệt đến đáng sợ đằng sau 1 linh hồn xinh đẹp là là người vô cùng thủ đoạn như vậy
''Được tôi sẽ làm như vậy, để có được ngài dùng bất cứ thủ đoạn nào tôi cũng sẽ làm'' Ánh măt tím vẫn rực lên màu đỏ của linh hồn
''Ta sẽ chờ cô'' Nói xong bà ta biến mất trong bóng tối, Yui nắm chặt tay ánh mắt đã sáng rực thành màu đỏ, cô ta uống lọ thần dược đỏ tươi vẩn đục chỉ như vậy cô mới có thể diều khiển được ý chí của Haruhi, bàn tay quẹt khóe môi nhếch lên nụ cười đáng sợ
''MỌI NGƯỜI CHUẢN BỊ XONG CHƯA CHÚNG TA XUỐNG NHÀ LÀM THỊT NƯỚNG THÔI'' Fin gọi vọng lên trên tầng
Shou mở cửa đeo Phone bước ra, Rain bước ra khỏi thư viện điềm tĩnh nhẹ nhàng đi xuống tất cả đã xuống hết nhà Yuki và Yul thì làm thịt bên dưới, Misa và Rin ở bên trong vườn hoa không ai biết rằng sẽ co một chuyện rất khủng khiếp sắp xảy đến với Haruhi
Cô ngồi gục trong căn phòng với khuôn mặt vô hồn, mệt mỏi, chìm trong suy nghĩ, không thể bước ra
''Haru đâu'' Yuki lên tiếng hỏi khi nhìn xung quanh không thấy Haru đâu
''Ủa nó đầu rồi mọi khi nghe thấy thịt là sáng mắt lắm mà'' Yul bê nồi thịt ra ngoài
''Để tôi lên gọi cô ấy'' Rui nói xong đi về phía phòng chính đi thẳng lên lầu
''Vậy nhờ anh'' Yuki gọi vọng theo nhưng sao lòng cô cảm thấy bất an như thế này
Rui dừng lại ở cửa phòng Haru ''Haru em xuống nhà đi mọi người chuẩn bị xong rồi '' Rui gọi vọng vào nhưng đáp lại Rui chỉ là 1 tiếng im lặng
''Haru à em bị sao vậy'' Rui đập rầm cửa nhưng Haru vẫn không trả lời lại, cô ngồi bên trong bịt chặt lấy đôi tai ngay bây giờ cô không muốn nhìn tháy anh ta xin anh đừng ép tôi phải nhìn thấy anh
''Haru à mở cửa ra đi em bị sao vậy hả, em không mở thì tôi sẽ phá cửa đấy '' Rui quát lên trong lòng anh đang rất lo sợ, sao cô lại không trả lời anh
''Biến đi'' Từ trong phòng vọng ra 1 tiếng thất thần của Haru nhưng Rui vẫn nghe thấy nghe rất rõ
''Cái gì, em nói tôi sao'' Rui vẫn đập cửa
''TÔI BẢO ANH BIẾN ĐI ANH KHÔNG NGHE SAO'' Haru nổi giận quát lên như 1 con hổ bị dồn đến mức đường cùng
''Em bị làm sao vậy, tại sao em lại nối như vậy với tôi em nói đi'' Rui vẫ cô chấp đứng bên ngoài anh hét vào trong
''TÔI KHÔNG MUỐN NHÌN THẤY ANH ANH HIỂU CHƯA BIẾN ĐI CÚT ĐI ĐỪNG ĐỂ TÔI NHÌN THẤY ANH, TÔI KHÔNG MUỐN TÔI RẤT GHÉT ANH HIỂU CHƯA'' Nước mắt chợt trào ra cô không thể kìm lại những câu nói vừa rồi của cô như đâm vào trái tim Rui ''Em .. nói gì vậy Haru em đuổi ta đi sao'' Rui đấm vào cửa cô bị làm sao vậy, tại sao lại đuổi anh đi
''Biến đi tôi không muốn nhìn thấy anh'' lời nói của Haru khẽ nhỏ dần, Rui đấm thật mạnh vào cửa rồi rời đi, Haru cười nhạt trong căn phòng kín ''Với anh ai là người quan trọng hay tất cả chỉ là để ah đùa giỡn tôi đúng thật ngu ngốc và đáng thương giọt nước mắt lấn di hết tẩ cả, cánh cửa phòng cô mở ra, cô nhìn thấy 1 cô gái mắt màu đỏ đang tiến về phía cô, nhưng cô không còn sức lực nữa, Yui giơ tay ra 1 ma thuật đen bao trùm lấy cả thân thể Haruhi ''Đi theo ta Haruhi'' Ánh mắt của Haru như mất đi hồn, cô vô thức đứng dậy đôi mắt nhìn vào hư vô chỉ biết đi theo người phía trước mặt từ từ ra khỏi căn biệt thự bằng cánh cửa bí mật đằng sau căn biệt thự này Yui từng ở đây 2 năm nên cô biết rất rõ nơi ra vào của biệt thự
Rui đi đến chỗ bọn nó ánh mắt xám rủ xuống thật buồn thẳm
''Rui, Haru đâu'' Yuki chạy tới
''Cô ấy đuổi tôi đi'' Rui chống tay xuống mặt bàn, trái tim anh đang rất đau, bàn tay nắm chặt lại
''Sao'' Yul giật mình
''Haru đuổi anh đi sao'' Rin nói
''Phải''
''Yuki cô lên gọi Haru đi, chắc cô ấy có chuyện gì rồi'' Fin nói
''Để tôi'' Yuki tháo tạp giề ra chhajy 1 mạch vào trong đi thẳng lên lầu trong lồng ngực cảm thấy rất bất an
''Haruhi mày đâu rồi'' Cô mở cửa phòng Haru nhưng không thấy cô ở bên trong cô chạy đi tìm khắp căn biệt thư miệng vô thức gọi tên ''HARU MÀY Ở ĐÂU TRẢ LỜI ĐI HARUUUU'' đáp lại cũng chỉ là những tiếng vang lớn
Cô chạy ra chỗ bọn hắn, bọn hắn ngước mặt nhìn lên Yuki ánh mắt như muốn hỏi có chuyện gì xảy ra
''Yuki, Haru đâu'' Yul lay người Yuki thật mạnh
Yuki giật mình nói khuôn mặt hốt hoảng lo sợ ''Haru, Haru BIẾN MẤT RỒI'' !!!!