Sau đó, nó trở về phòng kí túc xá. Buồn chán, đây là cảm giác duy nhất của nó lúc này, đi đâu cũng bị phá quấy, đi đâu cũng ồn ào. Chán nản, nó lại xuống sân trường, sực nhớ tới lời cô giáo bữa trước nói, nó dạo bước tới gần bảng thông tin.
Cặp của nó sẽ đấu trận mở màn với một cặp khác của lớp C12. Nếu theo đúng như nó suy đoán, cặp nó sẽ gặp cặp hắn ở trung kết đấu trận giao hữu theo đúng thông lệ.
- Xuống đi – mắt nó vẫn đang nhìn chằm chằm vào bảng thông tin
Và từ trên cây, hắn nhảy xuống như một con thú vừa tìm được miếng mồi ngon. Phải, từ nãy tới giờ hắn đã đi theo nó, nếu nó không lầm thì hắn còn vào cả phòng nó rồi cơ, thật là hết cách nói con người này.
-Phát hiện ra rồi sao? – hắn cười rồi gãi đầu – từ lúc nào vậy?
-Đi khỏi bãi cỏ - nó nhún vai
Ngớ người, hắn phải công nhận rằng nó rất cẩn trọng, vô cùng cảnh giác những người xung quanh mình. Đến cả thuật ẩn ảnh nó còn phát hiện ra thì sau hắn không thể dùng chiêu này để bám theo nó nữa rồi
-Muốn nhờ gì thì nói đi. – nó quay ra, liếc nhìn hắn một cái sắc bén
-Không vòng vo nữa – nụ cười trên môi tắt hẳn, hắn nhìn nó nghiêm nghị - tôi muốn nhờ cô loại bỏ Water.
-Lí do? – nó nhíu mày
-Vì cô là người duy nhất làm được. Và… tôi cũng muốn hủy hôn ước.
-Được thôi – nó ngẫm nghĩ một lúc rồi nhún vai
Hắn nhướm mày – Điều kiện trao đổi?
Nhưng đáp trả chỉ là một nụ cười ẩn ý, ghé sát tai hắn vào, nó thì thầm: “Giết chết Wangbi Nakashi” sau đó một động tác tương tự như lúc trước, nó cũng cắn tai anh nhẹ như một sự trả đũa ngọt ngào. Rồi nó rời đi, nhưng trước khi quay đi nó đã kịp nhìn thấy cái gật đầu nhẹ và nụ cười thích thú của hắn.
Nó muốn giết Wangbi không phải vì ghen tị với cô ta mà là vì cô ta đã làm Layla tổn thương. Những kẻ đụng tới Lay đều sẽ phải trả một cái giá rất đắt. Điển hình là Rena và Emma, dù 2 người họ mới chỉ nghĩ tới việc đụng tới cô bé thôi nó cũng đã đánh cho bán sống bán chết rồi huống chi là làm thì không hiểu sẽ sao nữa.
Bước lên phòng tập, hôm nay nó lại có hứng đánh nhau dù chỉ có một mình. Dừng chân ở cửa, nó chợt nghe thấy tiếng ẩu đả ở phía cuối dãy. Tiến lại gần, hiện ra trước mắt nó là một đám nữ sinh đang tụ tập đánh một cô gái, và nhìn kĩ thì không ai khác đó chính là Layla.
-Layla…? – nó lẩm bẩm, cơn thịnh nộ đang bắt đầu bộc lên.
Hầm hập tức giận, nó bất giác phóng ra 5 giọt nước trong suốt được mài sắc nhọn và giờ chúng đã yên vị trên trán lũ nữ sinh. Máu chảy ra, chỉ sau một vài phút, cơ thể của họ vỡ vụn thành nghìn mảnh li ti tan dần vào không trung.
Layla đã ngất lịm đi từ lúc nào, giờ đây trông cô vô cùng thê thảm. Quàn áo sộc sệch, tay chân bầm tím gần hết, môi trắng bệch nhợt nhạt. Nó nhìn mà thương xót vô cùng, bế Layla lên, nó đưa cô về phòng kí túc xá của nó. Nhìn cô mà nó không khỏi tức giận, đám người kia đi quá xa rồi!
Đặt Lay xuống chiếc giường trong phòng, nó tiến lại chỗ kệ sách, lấy một viên rubi màu trắng đục rồi cẩn thận gỡ sợi dây chuyền trên cổ Lay ra, gắn viên rubi vào. Giờ nó đã an tâm hơn, viên rubi sẽ tạo một lớp kết giới bảo vệ Layla khỏi pháp lực của lũ học viên có tu vi từ tầng 16 trở xuống. Đối với nó mà nói, an toàn vẫn là trên hết.
Nhấc điện thoại lên, nó gọi cho Kaito (cậu quản lí bar Tenshi – chương 10):
-Alo? – đầu dây bên kia lên tiếng
-Kaito – nó với vẻ giận dữ lên tiếng
-Chị? – Kaito ngạc nhiên – Có chuyện gì xảy ra vậy?
-Chỉ thị: Diệt trừ Water – nó nói một cách ngắn ngọn
-Water? Công ti bất động sản ạ? – Cậu nhíu mày
-Ùm, diệt tận gốc trừ lại cô gái – nó ra lệnh – sáng mai, trên sẽ báo đăng tin Water phá sản.
-Vâng, thưa chị. Còn gì không ạ? – Kaito nhận lệnh, cẩn thận hỏi
-Làm đi – nó nói rồi cúp máy. Thực sự nó đang rất giận, nó sẽ không tha cho bất kì ai dám đụng vào người đã giúp nó dù chỉ là một sợi tóc.
Sau đó nó lại nhấc máy lên, lần này, nó gọi cho hắn – kẻ mà 20p trước đã hạ mình “nhờ” nó một lần. Hắn đang ở trong phòng kí túc xá xem xét một số tài liệu thì điện thoại rung. Một số lạ, hắn nhấc máy lên nghe nhưng đáp lại chỉ là một sự im lặng. Nhận thấy một sự quen thuộc, hắn cười nhẹ rồi lên tiếng:
-Muốn ta đưa cô ta đến đâu đây?
-Nhà kho phía sau Tenshi.– lời nói như ra lệnh, nó nói mà giọng gằn từng chữ khiến hắn rùng mình
-Thời gian?
-Tối mai, 12h
-Được, hẹn gặp lại. Mazezu – cúp máy, hắn cười một nụ cười thỏa mãn. Wangbi đã chọn nhầm đối thủ đế công phá rồi.
Lúc nãy hắn cũng đã chứng kiến việc xảy ra cuối dãy hành lang đó và đương nhiên hắn cũng đã nhìn thấy bóng người đứng ở cầu thang đang bấm môi tức tối vì không đạt được mục đích.
Đúng như lời hứa, hắn mở máy lên, nhắn tin cho Wangbi: “10h tối mai anh sẽ đón em”. Wangbi đang ngồi ở nhà, toán tính những kế hoạch diệt trừ nó thì tin nhắn tới. Đọc xong, ả nhảy cẫng lên, rất ít khi hắn rủ ả đi chơi mà lại là đi chơi đêm thì chưa bao giờ. Thật sự hắn đã để ý tới ả rồi sao? (mẹ trí tưởng tượng phong phú thật)
Cả đêm đó, ả không ngủ được vì lo lắng cho buổi đi chơi “đầu tiên” nhưng trong lòng vô cùng sung sướng. Nào là chọn váy gì, áo nào, giày nào, có nên trang điểm đậm không?... một mớ bòng bong, đúng là tiểu thư khuê các chẳng được tích sự gì ngoài việc ăn chơi hưởng lạc.
Nhưng Wangbi không hề biết rằng, giờ này Water đang trong tình trạng tồi tệ thế nào. Các cổ đông lớn đang liên tiếp rút vốn đầu tư vào công ti, cổ phiếu đang giảm từng phút một và công ti đang đứng bên bờ vực thẳm…
Theo đúng yêu cầu của nó, sáng hôm sau trên trang nhất của tờ báo Yomiuri Shimbun, Water đã tuyên bố phá sản vì không đủ khả năng thanh toán do bị rút vốn đầu tư. Cầm tờ báo trên tay, nó cười khinh bỉ nhìn kết cục thê thảm của những kẻ ngông cuồng. Vứt tờ báo xuống bàn, nó vào phòng thay đồ rồi chuẩn bị tập luyện.
Chuyện Water phá sản đã nhanh tróng lan rộng ra địa cầu và tới tai Phong. Đọc xong bản tin, anh cười lớn, lại một vị tiểu thư cao ngạo nữa của học viện Novar đắc tội với nó rồi.
Trong một căn phòng khác của học viện Novar, hai chàng trai đang cầm hai tờ báo và đọc chăm chú. Một người liếc nhìn tiêu đề mà cười khoái chí, không ngờ nó có thể diệt tận gốc một công ti tầm cỡ thế giới chỉ trong nửa ngày. Người kia với vẻ mặt ngạc nhiên rồi quay sang nhìn người còn lại
-Tự dưng lại phá sản? Công ti của ba Wangbi ư? – anh nhìn sang người bạn cùng phòng – việc này có phải liên quan tới cậu không Jun?
-Sao cậu hỏi vậy? – phải rồi, đó là hắn và Huyn. Bản hợp đồng giữa hắn và nó Huyn không hề biết. Đây là lí do mà anh chàng này lại bất ngờ như vậy
Thấy thái độ dửng dưng của bạn mình Huyn cũng đủ hiểu. Lắc đầu thở dài, anh bước ra khỏi phòng – Thôi không có gì đâu.
Còn có mình hắn ở trong phòng, giờ đây nụ cười thỏa mãn hiện lên trên đôi môi hoàn hảo đó. Thực chất, bản hợp đồng này chỉ là một cái bẫy để hắn tìm ra thân thế thực sự của nó. Nhưng nó nửa sa vào bẫy nửa không bởi lẽ nó giải quyết việc này trong thế giới ngầm chứ không phải nhờ thế lực gia đình.
Nhưng cũng tốt, loại bỏ được một vị hôn thê õng ẹo sướt mướt như Wangbi thì hợp đồng này cũng đáng. Theo đúng lời hứa,hắn bước ra khỏi học viện và phóng tới nhà Wangbi.
“Jun Kirawashi, lợi dụng nhầm người rồi”, nó chợt khựng lại nghĩ khi nhìn thấy hắn bước ra khỏi phòng. Và đúng thật, trong một phút bộc chộp nó đã vô tình để hắn lợi dụng. Nhưng giờ thế thượng phong lại trở về với nó khi mà nó chưa khinh xuất tới mức nhờ ngoại nó nhúng tay vào.
12h đêm – bar Tenshi
Đúng giờ, hắn đưa Wangbi vào nhà kho phía sau Tenshi. Đứng ngoài cổng có hai người canh, nhìn thấy hắn, họ cúi đầu rồi nhường đường cho vị thủ lĩnh Demonzu. Bước vào trong, một bóng người hiện ra hư hư ảo ảo trên cửa sổ, bên dưới có một con con báo màu đen đang đi vòng tròn xung quanh một chiếc ghế.
Nó nhảy xuống, tiến đến gần hắn. chẳng nói chẳng rằng, nó cướp cái bọc to đùng ngã ngửa đằng sau hắn một cách dễ dàng rồi đặt xuống ghế. Trước khi bắt đầu cuộc chơi, nó nhìn anh một cách sắc lạnh:
-Đừng quá lợi dụng. Ta không làm điều này vì ngươi – nói rồi nó nhảy lên bệ cửa sổ
-Ta biết. Nhưng ta cũng biết, cô đã một phút bộc chộp
-Ngươi cũng đã khinh xuất một lần – nó cười nhạt nhìn hắn – chúng ta sẽ gặp lại trong một cuộc đấu khác
-Ta rất mong chờ ngày đó đấy, Mazezu – hắn không quay đầu lại nhưng nó có thể thấy rõ nụ cười thách thức hiện ra trên khuôn mặt đó.
Hắn bước ra ngoài nhưng thức lòng hắn muốn xem nó xử lí Wangbi như thế nào nên thay vì về học viện, anh nhảy lên một cành cây sát với nhà kho rồi nhìn vào trong thông qua một chiếc lỗ nhỏ.
Bên trong, lúc này nó đã cởi băng che mắt và băng dính bịt miệng Wangbi ra, cô ả thở hồng hộc, ho sặc sụa như vừa bị bóp cổ. Bỗng nhìn lên, hai ánh mắt trạm nhau, cô ả run run:
-Cô…cô là ai? Sao…tôi… lại ở… đây? – Wangbi nhìn xung quanh, không gian tốt mịt lạ lẫm.
Nó chẳng đáp lại câu hỏi đó, chỉ nhìn nó cười khẩy rồi búng tay. Từ cửa, 3 người con trai bước vào, cúi đầu cung kính
-Thủ lĩnh – cả ba đồng thanh
-Ùm – nó gật đầu hài lòng – giải quyết đi – một câu lệnh ngắn gọn, nó bước vào một góc tối của căn phòng ung dung dựa người vào tường đứng nhìn.
3 người kia nhận lệnh, đến gần Wangbi, rút từ đằng sau một ống tiêm – là ống thuốc mê và thuốc kích thích liều cao.Cô ả thở dốc nhìn 3 con người kia, chúng bơm vào một mạch trong người Wangbi rồi băng lại. Cô ả dẫy dụa gào thét nhưng hoàn toàn vô ích, chúng quá khỏe.
Được một lúc, thuốc bắt đầu ngấm, người cô ả nóng hầm hập, khuôn mặt đỏ như gấc chẳng khác gì người say, Lúc này, cô ả đã được cởi trói.
Nếu bỏ đi bản tính cao ngạo mà nói, quả thật Wangbi là một mĩ nhân vô cùng xinh đẹp. Quần áo của cô giờ đã bị họ xé toạc ra vứt mỗi nơi một mảnh, trên thân không còn một mảnh vải kể cả nội y.
Ả dần lịm đi vì tác dụng của thuốc mê. Cả 3 chàng trai như trở thành những con thú hoang và Wangbi là miếng mồi vô cùng hấp dẫn. Buộc tay cô ả và xà lim và chúng bắt đầu hưởng thụ.
- Ngươi muốn thử sao? Kirawashi? - Nó rút ra một mảnh băng sắc nhọn phi thẳng về phía chiếc lỗ nơi có một con mắt đang nhìn.
Nhận thấy có vật thể lạ, hắn né nhanh sang một bên và kịp chụp lấy mảnh băng. Nhìn thứ ám khí vừa được phóng ra từ nó, anh cười thích thú: “đúng là của nào chủ nấy” – mảnh băng mảnh mai nhưng sắc nhọn như chính con người của chủ nhân nó vậy. Nó bước ra khỏi phòng chậm rãi, đằng sau là một cuộc ẩu đả tàn khốc giữa “ 3 con thú và một miếng thịt”.
Giờ nó đã đứng ngoài cửa, ngước lên mái nhà, một bóng người vừa nhảy xuống cành cây gần đó rồi nhảy thẳng xuống đất. Hắn đứng đối diện nó, hai ánh mắt nhìn nhau chằm chằm. Như thường lệ, nó chẳng phản ứng gì, đơn thuần chỉ là nhìn – cái nhìn sắc bén lạnh lùng.
Còn hắn, hắn đã gặp rất nhiều thủ lĩnh của những bang phái khác nhau và đây không phải là lần đầu hắn thấy cách tra tấn này nhưng có gì đó làm hắn cảm thấy rùng rợn, phải chăng chính là nó? Hắn cũng không rõ nữa.
Ở đằng xa, một người đứng sau bóng cây với vẻ mặt lo lắng: “Tiểu Y, hắn là một kẻ nguy hiểm. Đừng nên đi quá xa”