Edit: Pi sà Nguyệt
Thi Ân ra khỏi toilet nhưng không về sảnh tiệc mà quay lại phòng ngủ của An Kiều, lần này cô đi
quang minh chính đại luôn.
Cánh cửa bị Dịch Nhiên đạp hỏng mở ra toang hoác, cô đi tới cửa thì thấy Lâm Huân đang dựa vào
tường ngồi co quắp dưới đất, cổ áo gã bị kéo ra để lộ mảng thịt trắng nõn, hoa hồng trắng bày đầy
đất cũng bị gã nắm chặt trong tay, gai của hoa hồng đâm vào lòng bàn tay của gã làm máu chảy ra đầy
tay gã.
Cô đứng ở cửa ngạc nhiên nói, “A, cậu Lâm sao thế?”
Lâm Huân bị giọng nói này đánh tỉnh, gã hơi mở mắt nghiêng đầu nhìn cô, là ai? Cô bé mặc váy ngắn
màu đen, mái tóc màu đen này là ai? Hình như là…
“Tay anh chảy máu kìa.
” Đôi giày da đỏ của cô đạp lên hoa hồng, đi tới trước mặt gã, ngồi xổm xuống
cầm bàn tay đang chảy máu của gã lên.
Cả người Lâm Huân nóng rực bị cái chạm của cô kích thích, người gã xao động, gã hất tay cô ra rồi
đau khổ nói, “Đừng động vào tôi, cô… đi mau đi.
” Gã sơ mình không khống chế được bản thận.
“Để tôi giúp anh ha?” Thi Ân đưa tay kéo tay gã, đưa tay gã để lên đầu gối của mình, để gã buông
tay từ từ rồi cô lấy gai trong lòng bàn tay gã ra.
Cả người Lâm Huân nóng rực, gã cố khắc chế mình run rẩy mà dưa vào tường nhìn cô gái trước mặt, cô
ngồi chổm hổm trước mặt anh để lộ đôi chân trắng như tuyết dưới bộ váy màu đen, làn váy bị nước làm
ướt, tóc cô vừa dài vừa đen, dưới mái tóc là đôi mắt linh động, mi mắt vểnh lên khiến gã càng nhìn
càng không kiếm chế được, gã cầm tay kéo cô đến trước mặt, gối cô đụng trúng gai làm cô rên đau một
chút, “Cô không sợ tôi à?” Gã nhìn chằm chằm vào đôi mắt kia, “Giúp tôi? Cô có biết tôi là người
xấu không mà bảo muốn giúp tôi vậy?” Bàn tay gã nóng ấm đặt bên hông cô, gã sắp không khắc chế được
mình rồi…
Cô nở nụ cười, “Trùng hợp ghê, tôi cũng là người xấu.
” Bàn tay mềm mại của cô chặn lấy bàn tay đang
vuốt ve của gã lại, dùng sức ấn vào vết thương
trên tay gã làm gã rên lên một tiếng rồi rụt tay lại, trên trán chảy đầy mồ hôi.
Cô đưa tay sờ gương mặt thấm mồ hôi của gã nói, “Cậu Lâm bị người ta bỏ thuốc à? Lúc nãy tôi nghe
thấy mẹ vợ cậu mắng vợ cậu bảo cô ấy không chịu cố gắng, bà ấy đã bỏ thuốc giúp cô ấy rồi, còn đảm
bảo cậu sẽ mất lý trí mà ngủ với vợ cậu để mang thai mà cô ấy không chịu cố gắng còn chạy mất…” Cô
nghi ngờ nâng cằm gã hỏi, “Thế nghĩa là sao? Tôi nghe không hiểu lắm, bỏ thuốc gì thế? Do thuốc nên
cậu Lâm mới đau khổ như vậy à?” Lâm Huân cứng người, nhìn cô với đôi mắt đỏ ửng, “Cô, cô nói cái
gì?”
“Tôi nói lời không nên nói à? Nhưng cậu có vẻ khá thông minh đấy, tôi chỉ muốn giúp cậu xíu thôi.
”
Thi Ân nghiêng đầu nhìn gã, sau đó gửi tin vào hệ thống, “Mang người quan trọng lên phòng ngủ của
An Kiều ở lầu hai đi, nhớ mang cả cha mẹ An Kiều nữa.
”
Đắc Kỷ: Sao thế? An Kiều bị bỏ thuốc à? Muốn chúng tôi bắt kẻ gian dâm à?
Ivan: Con ở đâu?
Thi Ân: Trong hòng ngủ của An Kiều.
Ivan và Đắc Kỷ sợ ngây người.
==============
Tay Thi Ân bị Lâm Huân bắt lại, mạnh mẽ đè cô lên tường hỏi, “Cô còn nghe được gì nữa?”
“Anh làm tôi đau đấy.
” Thi Ân không có ý phản kháng, “Anh để tôi nhớ lại.
” Từ dưới lầu lên đây mất
bao lâu?
Chưa tới một phút cô đã nghe tiếng bước chân.
“Lâm Huân mãi không xuống, sao không có người nào đến kiểm tra nó?” Là giọng của Đắc Kỷ, chị ‘a’
một tiếng khi thấy An Kiều, “An Kiều, sao cô lại ở đây? Cô không ở chung với Lâm Huân à? Không phải
nó lên xem cô à?” An Kiều vừa muốn nói gì thì nghe tiếng bước chân gấp gáp, Đắc Kỷ gọi với, “Dịch
Nhiên, cậu làm gì thế?”
Sau đó Dịch Nhiên xuất hiện trước cửa, anh đến theo vị trí định vị của Thi Ân trên điện thoại, sau
khi tới cửa thì anh đen mặt khi thấy hình ảnh bên trong.
Không sai, Lâm Huân đỏ mặt đè Thi Ân trên tường, cô ngồi sát tường, váy trên người dính nước ướt
hết cả người, trên gối còn bị gai đâm mất miếng da, trên eo và cổ tay cũng dính máu nhưng không
biết máu ai, mà Lâm Huân còn chưa hết thuốc…
Tới thì tốt rồi, Thi Ân nghe anh chửi một tiếng, “Mịa nó chứ Lâm Huân!” rồi vọt vào, tóm cổ áo Lâm
Huân xách gã khỏi người Thi Ân, đấm lên mặt gã một cái.
“Đừng mà!” Thi Ân vội đứng dậy cản cú đấm của Dịch Nhiên, vội nói, “Đừng đánh anh ấy, anh ấy không
ăn hiếp em, anh ấy đối xử với em rất tốt, anh trai mau thả anh ấy ra!” Có tức không? Cô liếc mắt
nhìn Dịch Nhiên thì thấy ánh mắt bốc lửa của anh.
“Em đang che chở cho cậu ta à? Em quen cậu ta bao lâu? Có biết cậu ta là người thế nào không?” Dịch
Nhiên tức hộc máu, “Cậu ta đối xử tốt với em thế nào chứ?”
“Tốt là tốt!” Thi Ân cố chọc giận anh, ngăn trước người Lâm Huân, “Anh muốn đánh thì đánh em này!”
Cô nói thế… Dịch Nhiên cảm thấy cú đấm của mình ngập lửa, cả trái tim của anh như bị ngâm vào giấm
vậy, anh cho cô ăn cho cô mặc, mới đi một lát đã lo lắng cho cô, bây giờ cô lại dám nói với anh như
thế vì một tên đàn ông lạ mới quen, anh tức tới mức nghiến răng nghiến lợi, “Em tưởng anh không nỡ
dạy dỗ em à?”
Hốc mắt cô đỏ ửng, nhìn anh đang chuẩn bị đấm vào mặt mình, tội nghiệp nói, “Anh đánh đi.
”
Trái tim Dịch Nhiên mềm nhũn, lửa nơi cổ họng không thể phát ra, anh chỉ có thể trừng mắt mắng Lâm
Huân, “Cái tên cớt chó khốn khiếp cậu! Sao cậu dám đụng vào em ấy chứ?”
Sau đó người nên tới cũng tới rồi, Đắc Kỷ đến cửa trước, sau đó là Ivan và An Kiều đang hoang mang,
mấy người khiếp sợ đứng đơ ngoài cửa khi thấy hình ảnh trong phòng.
“Lâm Huân con…” Đầu óc của Đắc Kỷ không kịp chuyển, đây là cảnh tượng chết chóc gì đấy?
“Tên nhóc thối!” Phản ứng đầu tiên của Ivan là Lâm Huân bị dính thuốc rồi ăn hiếp Thi Ân, ông tức
giận vọt vào đoạt lấy Lâm Huân trong tay Dịch Nhiên, lạnh giọng nói, “Ai mày cũng dám bắt nạt là
sao?” Đưa tay tính đánh gã.
“Chú Lâm!” Thi Ân lao tới ôm Lâm Huân, nghẹn ngào nói, “Mọi người trách nhầm anh ấy rồi, Lâm Huân
không ăn hiếp con, là con đi tìm anh trai nhưng thấy anh ấy té xỉu ở ngoài cửa, bản thân con muốn
giúp anh ấy, mọi người đừng trách anh ấy, là có người bỏ thuốc anh ấy…”
Mọi người ở ngoài cửa bối rối, cả An Kiều cũng khó hiểu: Đây là tình huống gì thế???
Lâm Huân bị cô ôm tới mức run rẩy, gã cúi đầu nhìn cô với đôi mắt âm u, cô khóc trông rất đáng
thương, rõ ràng đang sợ mà còn giải thích thay gã, đây là người đầu tiên tin gã và bảo vệ gã như
vậy, còn giải thích thay gã nữa, ai cũng trách gã, ai cũng cho rằng gã là người sai…
Dịch Nhiên chưa hết giận trơ mắt nhìn Chỉ số yêu thương mới xuất hiện trên đầu Lâm Huân — Chỉ số
yêu thương với Dịch Ân: 10%.
Mịa nó chứ cái tên Lâm Huân chết tiệt này!
Dịch Nhiên tức giận kéo Thi Ân về, giận chết anh rồi.
An Kiều ở ngoài cửa thấy chỉ số yêu thương của Lâm Huân cũng đơ người, cô ta không phải là nữ chính
à? Sao đột nhiên có một nữ phụ xuất hiện vậy? Sao Dịch Ân có thể làm ảnh hưởng Lâm Huân thế?
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Đắc Kỷ lạnh mặt đi vào, kéo Ivan ra rồi nhìn Lâm Huân và Thi Ân với ánh mắt
phức tạp, nhỏ giọng hỏi gã, “Lâm Huân,
chuyện gì xảy ra thế? Dịch Ân bảo…”
“Có người bỏ thuốc anh ấy thật mà.
” Thi Ân nghẹn ngào nói, “Con chính tai nghe thấy người kia bảo
bỏ thuốc Lâm Huân, muốn anh ấy và vợ ảnh mang thai….
” Ánh mắt cô dừng trên người cha mẹ An Kiều
đang đứng ngoài cửa.
Mẹ An Kiều vội làm ầm, “Cô gái nhỏ kia nói bậy gì đấy! Cậu Lâm và Kiều Kiều là vợ chồng, chuyện con
cái là chuyện sẽ đến chứ cần gì bỏ thuốc? Ai rảnh vậy? Tôi thấy cô muốn quyến rũ cậu Lâm để cướp vợ
cậu ta mới nói dối như vậy, không ngờ cô còn nhỏ mà…”
“Câm mồm.
” Dịch Nhiên trừng mắt nhìn bà ta, lạnh giọng ngắt lời, ánh mắt vừa lạnh lại vừa khinh
thị, “Bà nói thêm câu nữa thử xem? Người lạ không có tư cách mắng chửi em gái tôi!” Người của anh
do anh dạy, đâu tới phiên người lạ nói này nói nọ?
Người phụ nữ kia bị ánh mắt của anh dọa sợ, ông Lâm ở cạnh lạnh lùng nói một cậu, “Từ khi nào bà An
có quyền hô to gọi nhỏ với khách của tôi trong nhà họ Lâm này vậy?”
“Đúng thế.
” Lục Mạn khó chịu quay đầu nhìn bà ta, đôi mắt cong như hồ ly nhìn bà, nở nụ cười như
không hỏi, “Bà An nhảy dựng vậy là sao? Dịch Ân chưa nói là ai cả, sao bà phủ nhận nhanh thế? Không
lẽ nói trúng tim đen à?”
Bà ta sợ hãi nhìn cả nhà họ Lâm, cái này, nhà họ Lâm này sao không chất vấn cô gái kia đã làm gì
hay quyến rũ Lâm Huân mà còn che chở cô ta mắng bà thông gia là bà vậy?
Thi Ân đứng tại chỗ cúi đầu chảy nước mắt nói, “Con không nói láo, mấy người tin con đi, cũng tin
Lâm Huân nữa, anh ấy chưa làm chuyện xấu gì cả…”
Lâm Huân nhướn mày nhìn cô, khóe miệng nhếch lên nụ cười khổ, sao cô phải cố gắng giải thích giúp
gã nhỉ? Rõ ràng gã đã chấp nhận…
“Cô Dịch Ân thật sự nghe được có người bảo phải bỏ thuốc Lâm huân à?” An Kiều hỏi, “Người kìa là
ai?”
Lâm Huân nhướn mày nhìn cô ta.
An Kiều bị gã nhìn sững sờ, cô ta thấy chỉ số yêu thương dành cho mình từ 25% xuống còn 15%, chỉ số
hắc hóa cũng tăng lên 35% mà chỉ số của gã dành cho Dịch Ân lại tăng lên 30!
Chuyện gì xảy ra thế? Cô ta chỉ nói một câu thôi mà?
“Cô không biết à?” Lâm Huân đột nhiên chất vấn An Kiều, “Không biết thật ư?”
An Kiều choáng váng, cô ta không biết thật mà!
“Sao tôi biết được?” An Kiều ngạc nhiên nói, “Tôi cũng bị bỏ thuốc, anh không phải biết…”
Sau đó chỉ số yêu thương của Lâm Huân dành cho cô ta lại giảm xuống 5%, chỉ số hắc hóa tăng lên
45%.
Đã xảy ra vấn đề ở đâu thế?
“Ân Ân đừng sợ.
” Đắc Kỷ đưa tay nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của cô, làm chỗ dựa cho cô, “Là ai bỏ
thuốc? Con nghe sao nói thế, có cô chú ở đây, con đừng sợ.
”
Thi Ân ngẩng đầu nhìn Lâm Huân dò hỏi gã có muốn nói không.
Dịch Nhiên ở cạnh tức giận túm cô vào lòng, nhỏ giọng nói bên tai cô, “Em thử liếc mắt đưa tình với
gã thêm lần nữa xem? Muốn nhịn đói à?”
Thi Ân ngẩng đầu nhìn anh đang trừng mắt nhìn mình, cô làm mặt vô tội để chọc giận Dịch Nhiên!
Lâm Huân mở miệng, “Chuyện này ngang đây thôi, chuyện xấu nhà họ Lâm không cần liên lụy cô Dịch.
”
Gã liếc nhìn Thi Ân, mím môi muốn nói gì đấy nhưng không lên tiếng, xoay người đi vào phòng tắm
đóng cửa lại.
Tiếng nước chảy bên trong truyền ra.
Dịch Nhiên kéo Thi Ân ra ngoài với gương mặt đen, anh không muốn mở miệng nói cái gì nữa, anh chỉ
muốn về nhà nói chuyện đàng hoàng với cô nhóc ma cà rồng không nghe lời nhà mình, hỏi rõ cô có chịu
thiệt hay không!
Thi Ân bị anh lôi đi vội vàng lên tiếng chào hỏi với Ivan, lúc đi ngang qua An Kiều thì nở nụ cười
với cô ta, cô ta tưởng mình là nữ chính thật á? Thi Ân cô sẽ khiến cô ta xem cô ta cũng có thể rơi
từ chính xuống phụ!
Nụ cười khiêu khích này làm An Kiều cứng đờ, cô, cô có ý gì?.