Edit: Pi sà Nguyệt
“Làm gì có ma cà rồng nào dễ bị dọa như vậy? Chủ nhiệm lớp bị Dịch Nhiên đẩy vào tường không làm
được gì, chỉ có thể nhìn anh, “Dịch Nhiên, cậu tưởng cậu đang nuôi con gái à? Mê muội mất hết ý chí
à? Tôi đã bảo cậu chỉ cần mang cô ấy theo cùng thì sẽ bị tổ chức phát hiện thôi, nhưng cậu có nghe
lời tôi đâu? Bây giờ còn để tôi phải đến tận đây một chuyện, cậu có biết tôi
bận cỡ nào không hả? Tôi còn chưa chấm bài thi đấy!” Ông ta vỗ bàn tay đang nắm cổ áo của Dịch
Nhiên, “Ngoan, gọi ma cà rồng nhỏ nhà cậu ra đây, tôi dẫn cô ấy đi trước.”
“Tổ chức sẽ làm gì cô ấy?” Dịch Nhiên bỏ tay ra, nhỏ giọng hỏi vì sợ đánh thức Thi Ân đang ngủ.
“Còn có thể làm gì chứ? Chúng ta là tổ chức chính phái, đối xử với tất cả loài vật đều như cơn gió
xuân.” Chủ nhiệm lớp đẩy kính lên, “Còn có Dịch Nhiên cậu ở đây thì tổ chức sẽ chăm sóc cô ấy thật
tốt, chỉ cần cô ấy không làm sai cũng không làm trái quy tắc.”
Dịch Nhiên không đồng ý, cô phải uống máu người, nếu để tổ chức biết sẽ bắt cô cải tà quy chính,
“Tôi không đồng ý! Tôi không an tâm khi giao cô ấy cho bất kỳ ai! Cô ấy… cô ấy là vật nuôi của tôi,
tổ chức không có quy định không cho mang vật nuôi theo khi làm nhiệm vụ, tôi chỉ cần hoàn thành
nhiệm vụ là được rồi, tổ chức quản gì lắm thế?”
“Không phải chứ Dịch Nhiên, thú nuôi của cậu là ma cà rồng á? Lý do này của cậu không ổn đâu, lại
nói nữ chính báo cáo xét duyệt vật nuôi của cậu, không còn cách khác.” Chủ nhiệm lớp bất đắc dĩ cầm
tay của anh, nhỏ giọng nói, “Tôi nói cho cậu nghe, nhiệm vụ lần này của cậu làm không tốt thật, cậu
xem cậu đã đến hai ngày rồi nhưng chỉ số yêu thương của nữ chính An Kiều lại rớt về 0, cậu chưa bao
giờ như thế cả.
Tổ chức có thể không nghi ngờ ma cà rồng cậu mang đến à? Ngay tôi cũng thấy cậu mê
muội mất hết ý chí rồi, tất cả suy nghĩ chỉ nghĩ đến ma cà rồng nhà cậu thôi.”
“Đó là vì…” Dịch Nhiên khó nói nhiệm vụ vốn làm rất tốt nhưng nó xấu đi từ khi Thi Ân gặp Lâm Huân.
“Bởi vì sao không quan trọng, quan trọng là… đừng làm khó tôi nữa, Dịch Nhiên.” Chủ nhiệm lớp lấy
lòng, “Tôi mang cô ấy về chăm sóc kỹ giúp cậu được không?”
Dịch Nhiên đang định trả lời thì nghe một người mơ màng hỏi sau lừng, “Ông ta định mang em đi đâu?”
Dịch Nhiên vội quay đầu lại thì thấy Thi Ân đang mặc áo ngủ của anh đứng ở cửa, cau mày như bị đánh
thức, anh bị nhìn đến mức chột dạ rồi nghe cô hỏi tiếp, “Anh muốn đưa em đi à? Vì em đã làm sai cái
gì sao?”
“Không có.” Dịch Nhiên đáp ngay, “Đừng nghe ông ta nói bậy, em không làm gì sai hết, anh không để
ai mang em đi cả.”
“Dịch Nhiên…” Chủ nhiệm lớp bất đắc dĩ gọi anh một tiếng.
Anh nghiêng đầu nói với gương mặt hung dữ, “Không có thương lượng nào hết, nếu không tôi bỏ nhiệm
vụ này để tổ chức đổi người.”
“Không phải chứ, Dịch Nhiên… Nhiệm vụ này của cậu là do nữ chính chọn cậu, hơn nữa cậu đã chấp nhận
rồi, bây giờ bỏ nhiệm vụ thì sẽ bị phạt đấy.” Chủ nhiệm lớp đau đầu.
“Xử phạt cái gì?” Thi Ân thấy Dịch Nhiên cau mày thì biết anh không thích hình phạt này.
Chủ nhiệm lớp thẳng thắn nói với cô, “Trừ một phần ba điểm danh vọng chính phái của cậu ta, cắt bỏ
toàn bộ ký ức ở thế giới gốc của cậu ta, bên cạnh đó cậu ta không thể nuôi cô nữa vì tất cả những
chuyện này đều liên quan đến cô.” Ông ta liếc mắt nhìn Dịch Nhiên, “Cậu cực khổ làm nhiệm vụ bao
lâu nay, chỉ còn vài nhiệm vụ nữa là góp đủ điểm để đổi lấy thứ cậu muốn, cậu muốn bỏ hết à?”
Thi Ân ngạc nhiên khi thấy Dịch Nhiên cau mày, anh sợ bị trừ điểm à? Anh muốn đổi cái gì… Sao nghe
như trò đùa thế?
“Ông câm mồm đi.” Dịch Nhiên tức giận nói, “Cùng lắm tôi góp điểm lại từ đầu.”
Thi Ân nhắm mắt, bỏ nhiệm vụ sẽ khiến tổ chức họ để ý, điều này khá là rắc rối, hơn nữa… Cô ngẩng
đầu nhìn anh, có vật gì mà anh muốn đổi lấy chứ? “An Kiều đó chỉ định anh ấy cứu vớt cô ta à?” Thi
Ân hỏi chủ nhiệm lớp.
“Đúng thế, ma cà rồng bé nhỏ.” Chủ nhiệm lớp nhìn cô thân thiết.
Thi Ân ôm tay dựa vào tường nói với Dịch Nhiên, “Thế thì chấp nhận sự sắp xếp của tổ chức đi.”
Dịch Nhiên nhìn cô đơ người, đang định nói cô biết cái gì thì cô nói tiếp, “Nhưng tôi sẽ không đi
theo ông, ông thương lượng với tổ chức một chút,
An Kiều chỉ muốn đá tôi ra khỏi chuyện của hai người họ thôi chứ gì? Tôi ở đây không đi ra ngoài,
ông ở đây giám sát tôi, trước khi Dịch Nhiên hoàn thành nhiệm vụ thì tôi sẽ không ra khỏi căn phòng
này, không gặp Dịch Nhiên là được chứ gì?”
Dịch Nhiên cau mày, “Thế cũng được à? Em không uống… cơm tối hả?” “Tôi thấy được đấy.” Chủ nhiệm
lớp lập tức nói, “Cơm tối cậu đưa đến là được.” Nói xong ông lập tức nhắn cho tổ chức.
Mấy phút sau, tổ chức chấp nhận, ông và toàn bộ tổ chức đều biết chọc giận tên Dịch Nhiên này thì
đáng sợ cỡ nào….
Ôi, nói chung không cần thì đừng chọc.
Dịch Nhiên vẫn không vui, quy định chủ nhiệm lớp không được vào phòng mà chỉ được ở phòng khách
trông Thi Ân, anh nhìn Thi Ân yếu đuối đáng thương lo lắng vô cùng, nhỏ giọng nói với cô, “Em ngoan
một chút nhé, anh không ở thì em giả vờ ngoan ngoãn một chút, anh làm nhiệm vụ nhanh thôi, đợi anh
làm xong nhiệm vụ này rồi dẫn em đi shopping, em muốn mua cái gì thì mua cái đó.”
Thi Ân híp mắt gật đầu bảo anh an tâm.
Dịch Nhiên vừa lo lắng vừa đi làm nhiệm vụ, vừa ra khỏi cửa thì chủ nhiệm lớp gọi anh lại, “Đúng
rồi, Dịch Nhiên, có một chuyện.”
Ông không nói tiếp mà quay đầu nhìn Thi Ân.
Thi Ân biết điều nói, “Thế tôi vào phòng.” Xoay người đi vào phòng, cô đắp chăn xong thì xuyên
tường nghe lén chủ nhiệm lớp và Dịch Nhiên nói nhỏ.
“Nữ chính An Kiều vừa bỏ tiền mua một đạo cụ từ tổ chức.” Chủ nhiệm lớp nhỏ giọng nói, “Là thuốc
Chỉ cần uống là trúng thưởng, cậu hiểu đấy.” Thuốc Chỉ cần uống là trúng thưởng?
Thi Ân lùi về giường, buồn bực nằm trong chăn, chính phái còn được dùng đạo cụ à? Thuốc Chỉ cần
uống là trúng thưởng này là thuốc mang thai đúng không?
An Kiều hối hận rồi hả? Chỉ số yêu thương về 0, nam chính lại chạy qua yêu đương với mẹ kế nên lo
lắng à? Muốn dùng thuốc để mang thai à?
Cô gửi tin tức hỏi Đắc Kỷ qua hệ thống: Đắc Kỷ, cô đang ở đâu? Cô ngủ với nam chính chưa?
Đắc Kỷ không trả lời cô, người trả lời là Ivan: Đắc Kỷ đang bận ngủ với nam chính, còn cố ý dặn tôi
tối nay không được làm phiền cô ấy.
Tengu: Nên ông phối hợp để vợ trẻ tuổi và con trai ngoại tình à?
Ivan: Nhập vai mà thôi, không phải bản thân, lão già kia làm bậy thì phải chịu tội!
Thi Ân đợi một lát vẫn không thấy Đắc Kỷ trả lời, nghĩ thầm, có phải Đắc Kỷ đang làm bậy với nam
chính không? Dịch Nhiên đang đến, có đụng phải…
=============
Trong vườn hoa của biệt thự nhà họ Lâm.
Lục Mạn uống rượu, khóc lóc kể chuyện làm Lâm Huân đau lòng không thôi, chị bảo mình không muốn về
phòng ngủ, bảo sợ đối mặt với cha gã, việc ngủ chung với cha gã là ác mộng của chị.
Cuối cùng hai người uống say đi vào phòng Lâm Huân, Lục Mạn ngồi bên giường xoa nhẹ đệm, “Biết
không? Phòng cưới của anh là do tôi tự tay bố trí đấy, cái đệm này, cái ga trải giường này đều do
chính tay tôi chọn cho anh.” Chị ngửa đầu cười với Lâm Huân, “Vì tôi cũng từng mơ về cảnh tôi tự
tay bố trí phòng cưới của chúng ta như vậy, mặc dù không có cơ hội nhưng ít ra vẫn hoàn thành được
chút mong ước.”
Lâm Huân đau lòng vô cùng, gã đưa tay muốn mở đèn rót nước cho chị nhưng bị chị kéo tay lại, ôm lấy
cổ kéo gã ngã xuống giường.
“Đừng mở đèn, như vậy sẽ giống như tôi đang mơ hơn.” Lục Mạn nhìn gã, ngón tay xoa nhẹ gương mặt
trắng bệch của gã, “Xem như tôi đang mơ thôi, ôm tôi ngủ một lát.”
Lâm Huân ôm nhẹ chị vào lòng.
Không biết ai bắt đầu nụ hôn trước, hai người hôn nhau trên giường như mất khống chế.
Lúc hai người đang chuẩn bị làm bậy thì tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên dồn dập, có người lo lắng
nói, “Cậu chủ đã ngủ chưa? Cô chủ xảy ra vấn đề rồi….”
Âm thanh kia như sấm bên tai đánh tỉnh Lâm Huân, gã đưa tay kéo áo ngủ che lại cơ thể Lục Mạn, đi
chân trần đến mở nửa cửa chắn lại, “An Kiều xảy ra chuyện gì?”
Người bên ngoài chính là người gã dặn đi thẩm vấn vợ chồng nhà họ An vội đáp, “Cô chủ đột nhiên đến
hầm rượu, thẩm vấn chuyện bỏ thuốc ngay trước mặt chúng tôi… Cha mẹ cô ấy bị thẩm vấn nói hết mọi
chuyện, thuốc là do mẹ cô ấy bỏ nhưng bà ấy bảo cô chủ không biết chuyện này, bà ấy cũng bỏ thuốc
cô chủ vì muốn cô ấy ngoan ngoãn cùng cậu… mang thai đứa nhỏ ngồi vững vị trí vợ của cậu, sau khi
biết chuyện này, cô chủ…” Hắn càng nói càng chột dạ, “Là do thuộc hạ làm việc không tốt, không biết
cô chủ lấy súng từ đâu, cô ấy bảo cha mẹ cô ấy hại cả đời cô ấy, còn bảo sẽ dùng mạng mình để trả
nợ cho nhà họ Lâm, sau đó… nổ súng đòi giết cha mẹ mình, mẹ cô ấy trúng đạn, chúng tôi cản cô chủ
nhưng không ngờ cô chủ lại bắn mình….”
“Cái gì?” Lưng Lâm Huân lạnh lẽo, vội hỏi, “Sao các cậu không cản cô ta lại? Bây giờ cô ta thế nào
rồi? Còn sống không?”
“Cậu chủ đừng lo lắng, bởi vì có chúng tôi cản nên bắn lệch vào vai.” Người kia nói, “Nhưng sợ làm
ông chủ biết nên chúng tôi báo ngay cho cậu.”
“Gọi bác sĩ đến.” Gã đóng cửa lại rồi lấy áo khoác, nói với Lục Mạn, “Anh bảo người làm dìu em về
phòng, xin lỗi.” Nói xong thì xoay người rời đi.
Lục Mạn tức giận ngồi trên giường nhìn gã bỏ đi, trước giờ chưa có tên đàn ông nào lên giường chị
rồi còn rời đi mà không làm gì! An Kiều này giỏi đấy!
Chị tức giận mở hệ thống thì đáp lại tin nhắn của Thi Ân: Không ngủ được! Quả nhiên bị phá rồi!
Thi Ân lùi vào chăn nhìn Đắc Kỷ tức giận kể lại toàn bộ câu chuyện, cô đoán người nổ súng vào mình
là Dịch Nhiên, vừa ác vừa chuẩn, Dịch Nhiên lại phụ thể An Kiều rồi.
Chiêu rút củi dưới đáy nồi [2] dùng hơi bị chuẩn luôn, Dịch Nhiên vừa xuất hiện thì nhiệm vụ không
đơn giản nữa rồi.
[2] Rút củi dưới đáy nồi là kế thứ 19 trong 36 kế nổi tiếng của Trung Quốc, kế này dùng khi không
đối đầu với địch trực diện vì mình yếu thế hơn, nhưng vẫn thắng được bằng cách phá hoại nguồn lực
và tinh thần của địch làm địch muốn ‘sôi’ cũng không sôi được.
Lão súc sinh họ Lâm do Ivan đóng cũng kể tiếp cho Thi Ân.
An Kiều bắn hai phát súng, một phát bắn mẹ cô ta, một phát bắn vào mình nhưng không trúng chỗ hiểm,
mẹ cô ta trúng đạn phần đùi, cô ta trúng phần vai.
Hiện trường rất hỗn loạn, cô ta không cho bác sĩ trị liệu mà muốn mẹ đến nói thẳng mọi chuyện với
người nhà họ Lâm, nói rằng bọn họ ép An Kiều cưới Lâm Huân, là mẹ cô ta bỏ thuốc chứ không liên
quan gì đến cô ta.
Sau đó người cô ta bị máu nhuộm hơn nửa người, đứng đó đau đớn nói với Lâm Huân, “Lâm Huân, anh
nghe được chưa? Tôi không nợ gì anh cả, tôi cũng không muốn liên lụy vào chuyện nhà họ Lâm các anh,
là các anh kéo tôi vào, tôi sẽ trả lại tiền cho nhà họ Lâm các anh, chỉ cầu anh thả tôi đi.” Nói
xong thì ngất.
Thi Ân nghe xong vỗ tay khen ngợi, mặc dù cô đứng phía đối lập của Dịch Nhiên nhưng cô phải khen
hành động này của anh rất hay, đây không phải là bản mẫu cho sách giáo khoa ngược tra [3] kiểu
[Xuyên thành vợ hợp đồng của nhân vật phản diện hắc hóa mà hắn còn có người trong lòng thì phải làm
sao?] à?
[3] Ngược tra là hành hạ về thể xác (ngược thân) hoặc tinh thần (ngược tâm) những gã đàn ông tồi tệ
hoặc những cô gái tồi tệ.
Lần này Lâm Huân không chỉ áy náy vì việc hiểu nhầm An Kiều mà còn thấy sợ hãi do vừa vụng trộm với
mẹ kế, gã sẽ cảm thấy mình chẳng khác gì ông bố súc sinh của mình cả.
Khá là sướng đó.
Đắc Kỷ nhìn cô khen Dịch Nhiên không ngừng, bất đắc dĩ nói: Cô chủ đừng khen người yêu mình mãi
vậy, Học viên Phản diện nghèo đói của chúng ta đang đợi chúng ta hoàn thành nhiệm vụ để xây dựng
lại đấy, bây giờ chỉ số hắc hóa của Lâm Huân đã giảm xuống 10%, chỉ số yêu thương cho An Kiều đã
lên 30% rồi…
Thi Ân: Bình thường, bây giờ phát hiện mình hiểu nhầm An Kiều, lại biết Lục Mạn không phản bội
mình, trong lòng chỉ hận mỗi cha nên không hắc hóa được.
Ivan: Cùng Kỳ từng là người trong Học viện Phản diện, cũng là một phản diện tài năng đấy, cái này
cậu ta biết rõ mà.
Đắc Kỷ: … Nhưng hắn làm phản, bây giờ chúng ta là kẻ địch! Chúng ta phải phản kích!
Tengu: Cho nên nên thêm quy định không được yêu đương với chính phái.
Thi Ân: Khoan làm gì cả, bây giờ không phải lúc, chúng ta hành nữ chính sẽ chỉ giúp cô ta kiếm chỉ
số yêu thương từ sự áy náy của Lâm Huân.
Chúng ta không thể để vợ chồng nhà họ An kia làm nhân vật
phản diện được, loại nhân vật phản diện đó không tăng được điểm danh vọng bao nhiêu cả, chúng ta
phải làm trùm nhân vật phản diện, bây giờ mọi người là nòng cốt của học viện, nhiệm vụ bây giờ sẽ
là giáo án sau này khi dạy học sinh nên phải làm tốt vào.
Ivan: Ân Ân nói đúng, không hổ là con gái của hiệu trưởng Thi, lúc trước hiệu trưởng cũng từng nói
lý niệm này, ông ấy đã nghiên cứu ra được một định luật làm trùm phản diện — Đầu tiên làm người bị
hại, làm người khổ nhất thế giới, sau đó hắc hóa lúc gần chết rồi phản kích.
Thi Ân: Cha tôi chuyên nghiệp vậy à? Tôi cứ tưởng ông ấy chỉ biết lừa gạt lấy tiền thôi.
Ivan: …
Thi Ân: Bây giờ đừng lo gì hết, để nữ chính kiếm điểm chỉ số yêu thương của mình trước, đừng để cô
ta phàn nàn Dịch Nhiên rồi trừ điểm anh ấy.
Cô không nói mình bị tổ chức chính phái giám sát để họ
gây rối bậy bạ.
Chủ nhiệm lớp ở ngoài gõ cửa nói, “Ôi, Dịch Nhiên gọi điện cho cô, cô nghe một chút, mới đi một lát
thôi mà…”
Cô cầm điện thoại thì nghe Dịch Nhiên hỏi, “Ông ta có ăn hiếp em không?”
Thi Ân rụng tim vì chàng trai đáng yêu này, cô nhớ anh muốn lấy gì đó ở Liên minh Chính phái nên
mới tham gia vào tổ chức của bọn họ, nếu như anh muốn thì cô sẽ giúp anh kiếm lấy.
==============
Mấy ngày nay Dịch Nhiên dùng hết mưu hết sức để làm nhiệm vụ, anh luôn ở cạnh An Kiều, anh hoàn
toàn không còn hứng thú nói chuyện với cô ta mà trực tiếp nhập vào cơ thể cô ta để kiếm điểm, dù
sao cô ta chỉ yêu cầu rời khỏi thế giới này, anh chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được.
Mà nhiệm vụ cũng xảy ra thuận lợi hơn anh nghĩ, mẹ kế và ông Lâm tiếp diễn mọi thứ như trong kịch
bản, mẹ An Kiều bị bắn xong cũng ngoan hơn, không dám lộ mặt trước mặt bọn họ.
Anh chỉ cần kiếm đủ chỉ số yêu thương từ Lâm Huân là được, cái này không khó, chỉ số hắc hóa của
Lâm Huân giảm xuống còn 10% thì không quái gỡ
như trước nữa, trong lúc An Kiều dưỡng bệnh gã cũng có vào chăm sóc, còn tỏ vẻ sẽ để cô ta tự do
sau khi xuất viện.
Dịch Nhiên làm nhiệm vụ rất thuận lợi, anh kiếm đến 50% điểm chỉ số yêu thương thì không làm nữa
bởi vì trên 50% là chuyển sang tình yêu nam nữ rồi, anh nói với An Kiều chỉ cần giữ vững 50% này là
được, đợi đến khi chỉ số hắc hóa về 0 thì gã sẽ trả lại tự do cho cô ta như đã hứa, nói không chừng
ly hôn như thế mới qua màn được.
Dịch Nhiên đoán 10% hắc hóa này là dành cho ông Lâm, đây là chỉ số hắc hóa do cha gã ép Lục Mạn
cưới ông ta.
Anh nghĩ có lẽ chỉ cần để Lục Mạn tự do rồi để hai người về bên nhau thì có thể qua cửa, dựa theo
nội dung thì mấy tháng nữa ông chủ Lâm sẽ tức giận vào viện nằm rồi chết khi biết chuyện Lâm Huân
và Lục Mạn làm bậy giờ nhau, đợi tới khi đó Lục Mạn sẽ được tự do.
Trong nguyên tác, lúc đấy Lâm Huân đã yêu An Kiều rồi, An Kiều cũng có thai nên Lục Mạn dù có tự do
cũng chẳng còn gì nên mới hắc hóa ở lại hành hạ An Kiều.
Lần này không giống các lần trước, Lâm Huân không yêu An Kiều, An Kiều cũng không có thai, anh chỉ
cần để ông chủ Lâm bắt gặp cảnh Lâm Huân Lục Man ôm ấp nhau rồi tức giận tới mức vào viện là có thể
giúp Lục Mạn về với Lâm Huân, sau đó An Kiều cũng đạt được tự do.
Anh nói cách này cho An Kiều xong thì vui vẻ gọi cho Thi Ân, nói với cô, “Khoảng một tuần nữa chúng
ta sẽ về nhà.”
“Nhanh thế à?” Thi Ân ngạc nhiên.
“Chỉ là nhiệm vụ năm sao thôi, chỉ cần lão già kia chết thì chưa đến một tuần là xong.” Dịch Nhiên
đang ở ngoài nên tiếng gió thổi rất rõ, “Mấy hôm nay em có đói lắm không? Đợi ngày mai lão già kia
nằm viện thì anh sẽ về đút em ăn.”
Thi Ân híp mắt cúp điện thoại nghĩ tới lời Dịch Nhiên nói, bây giờ không phải là lúc lão già kia
nằm viện, Dịch Nhiên muốn đẩy nhanh nội dung à? Có nghĩa anh muốn cho lão già kia bắt gian Lục Mạn
và Lâm Huân, anh còn giữ vững chỉ số yêu thương của An Kiều là 50%… Không lẽ anh muốn tác hợp mẹ kế
và Lâm Huân rồi để An Kiều qua màn à?
Dịch Nhiên… Anh luôn duy trì ranh giới cuối cùng của mình dù làm nhiệm vụ nào đi chăng nữa, anh
luôn làm người tốt.
Thi Ân có chút khó hiểu, anh là hung thú nhưng lại có trái tim hiền lành như vậy, anh đã nuôi dưỡng
trái tim yêu thương người khác kiểu gì thế?
Cô nghĩ một tối rồi gửi tin cho Đắc Kỷ: Đổi chiến lược, nữ chính An Kiều chấp nhận lùi về vị trí nữ
phụ, tác thành cho cô và Lâm Huân, không cần đụng vào cô ta, để cô ta đi thôi, cô trở thành nữ
chính hành nam chính giúp cô ta cũng được, dù sao nhiệm vụ của chúng ta chỉ là dùng nữ chính làm
nam chính hắc hóa rồi giết nữ chính mà thôi, ai làm nữ chính cũng được.
Đắc Kỷ không dị nghị gì, cô cũng có hứng thú với Lâm Huân, cảm thấy đây là một tra nam thuần túy,
hành gã khá là thú vị, cô chỉ muốn ngủ với gã rồi hành gã thôi.
Nhưng Thi Ân vẫn nghĩ, nếu là thế thì An Kiều không tính dùng viên thuốc Chỉ cần dùng là trúng
thưởng đó à?
Kết quả không cần cô nghĩ, An Kiều đã trả lời cho cô rồi.
Chạng vạng hôm sau, Đắc Kỷ gửi tin qua
cho cô.
Đắc Kỷ: Cô chủ… Tôi mang thai… Thi Ân: ???
Tengu: ????
Ivan: Tôi cũng thấy nghi ngờ….
Đắc Kỷ khóc không ra nước mắt: Trời đất chứng giám, tôi chưa ngủ với ai khi đến thế giới này cả!
Lúc ăn tối tôi nôn một trận, tôi chưa kịp phản ứng thì An Kiều đã tích cực mời bác sĩ đến kiểm tra
cho tôi, tôi cũng thấy lạ thường á! Lúc tôi xem hệ thống thì trên đấy ghi tôi mang thai…
Thi Ân vội mở hệ thống xem thông tin của bọn họ thì thấy thông tin của Đắc Kỷ đã cập nhập thành —
Đang mang thai.
Đắc Kỷ: Tôi cũng không biết tôi mang thai kiểu gì luôn! Không lẽ chỉ hôn Lâm Huân thôi là mang thai
rồi à?
Thi Ân: Tôi biết, An Kiều mua thuốc có thể làm người ta mang thai, bây giờ cô ta sử dụng trên người
cô rồi.
Cô cười lạnh trong lòng, cho dù Dịch Nhiên đã tính đường lui cho An Kiều nhưng cô ta không vui vẻ
tác hợp cho Lục Mạn và Lâm Huân như vậy, dù sao mẹ kế đã hành cô ta mấy lần, sao cô ta có thể nuốt
cơn giận này cơ chứ?
Chiêu này của An Kiều phá hỏng toàn bộ khả năng đến với nhau của Lục Mạn và Lâm Huân, mẹ kế chưa có
làm bậy với Lâm Huân thì đứa nhỏ trong bụng là của ông Lâm, Lâm Huân không thể ở chung với Lục Mạn
đã mang thai em trai mình.
Ivan: Tôi nên làm gì… Ông Lâm này làm tôi khó xử quá.
Đắc Kỷ giận nghiến răng: Cô chủ xem đi, đây là do bên kia ra tay trước.
Thi Ân: Nếu thế thì giúp đỡ
cô ta, chơi chết cô ta thôi.
Cô đóng hệ thống, liếc mắt nhìn chủ nhiệm lớp, mấy hôm nay cô rất nghe lời nên chủ nhiệm lớp vô
cùng yên tâm với cô, không quản cô quá nhiều, bây giờ còn ngủ gật lúc chấm bài thi.
Thi Ân dùng kỹ năng của Sadako để bay ra ngoài, thuận lợi cầm lấy điện thoại của ông để vào trong
túi, cô sợ Dịch Nhiên gọi điện tìm cô rồi làm tỉnh chủ nhiệm lớp.
Cô đi tới nhà họ Lâm.
====================
Mà ở nhà họ Lâm, An Kiều mời bác sĩ đến kiểm tra cho Lục Mạn, Lâm Huân và ông Lâm cũng nói: Bác sĩ
tới rồi thì kiểm tra thôi.
Lục Mạn được chẩn đoán có thai trước mặt mọi người.
Nhưng ngoài bác sĩ và người làm vui vẻ chúc mừng Lục Mạn ra thì mặt của ai cũng rất khó coi, Lâm
Huân nhìn Lục Mạn khó tin, mà mặt ông Lâm cũng đen lại.
An Kiều đứng cạnh níu tay áo Lâm Huân, nhìn gã lo lắng.
Không khí ngột ngạt vô cùng, ông Lâm tức giận tới mức run người suýt ngất đi, người làm hoảng loạn
đỡ ông.
Lâm Huân liếc mắt nhìn rồi nhìn Lục Mạn chằm chằm, gằn từng chữ, “Cha vui đến điên rồi, chúc mừng
bà Lâm.” Nói xong lạnh mặt đi về phòng.
“Lâm Huân!” An Kiều thét lớn với Lâm Huân, nhìn gã biến mất, trong phòng chỉ còn cô ta và Lục Mạn
thì cô ta nói nhỏ bên tai bà, “Chúc mừng mẹ kế, lúc trước bà đối xử với tôi thế nào thì tôi trả lại
gấp bội.” Cô ta nhìn gương mặt trắng bệch của Lục Mạn, “Tôi không lấy được thì bà cũng không thể.”
Nói xong cô ta cười tủm tỉm lên lầu kiếm Lâm Huân.
Lúc cô ta không thấy, Lục Mạn ngồi ở phòng khách nhìn bóng lưng của cô ta, má dựa vào sofa cười
lạnh..