Học Viện Phản Diện FULL


Edit: Pi sà Nguyệt
Từ trước tới giờ chẳng ai chủ động tới gần cậu, từ lúc cậu khắc chết cha mẹ mình đã bị người trong
trấn gọi là tai tinh họa thủy, cô gái đó là người đầu tiên chủ động tới gần cậu.

Cô bạn đưa tay kéo cậu từ trên nóc xuống rồi dẫn cậu về nhà.

Cậu đứng nhìn căn nhà sáng đèn kia, không phải là căn nhà lớn, chỉ là nhà cũ nhưng lại được trang
trí rất xinh đẹp, hoa trồng trước cửa, đặt thảm, ánh đèn màu vàng ấm áp chiếu từ cửa sổ được lau
sạch cùng với không khí ấm áp.

Bọn họ vừa tới, người trong nhà đã mở nửa cánh cửa như thể nghe thấy tiếng bước chân, một con chó
nhỏ mập mạp từ bên trong chạy ra, hưng phấn lắc đuôi chạy quanh cô bạn, mùi thơm của thức ăn và khí
ấm cũng tỏa ra từ trong phòng, một người đàn ông trung niên mỉm cười híp mắt nhìn cô bạn nói: “Ba
đoán là tiếng bước chân của con, còn đánh cược với mẹ con, mau vào đi, ở ngoài lạnh lắm.


Cô bạn vui vẻ đáp một tiếng, xoay người kéo tay cậu lai rồi bảo, “Đây là ba tớ, ba mẹ tớ là người
tốt, họ sẽ thích cậu.


Cô bạn kéo cậu đang rất bẩn thỉu vào nhà rồi giới thiệu với cha mẹ mình, nói cậu là, bạn mới của cô
bạn.

Cha mẹ cô bạn tiếp đãi cậu rất nhiệt tình, sợ cậu lạnh nên còn bật nước nóng cho cậu tắm, sau đó
cầm thảm ra cho cậu ngồi sưởi ấm trước lò sưởi ấm áp trong nhà.

Đây là bữa tối ấm áp nhất mà cậu tận hưởng trong đời, cũng là người nhà dịu dàng nhất mà cậu gặp
được.

Cậu cầm ly sữa bò ngồi cạnh lò sưởi, thân thể ấm áp, đôi mắt cũng nóng lên, cô bạn ngồi sau lưng
dịu dàng chải tóc cho cậu, con chó nhỏ của cô bạn không ngừng chạy quanh chân của cậu rồi dùng đầu
lưỡi mềm mại liếm mu bàn tay của cậu.

Cậu nhìn trời đang rơi tuyết ngoài cửa sổ, cúi đầu có chút muốn khóc, cậu chưa từng sợ hãi như bây
giờ, căn nhà quá ấm áp, cô bạn đối xử với cậu quá tốt, mọi thứ cứ như giấc mơ vậy, cậu vốn chỉ định
đưa cô bạn về nhà rồi rời khỏi đấy, nhưng lại bị giữ lại ăn bữa tối, cậu tính ăn xong sẽ đi…
Nhưng cậu vẫn ngồi đây, nghe cô bạn vui vẻ hát bài hát cậu chưa từng nghe bao giờ, phát hiện mình
muốn tham lam hưởng thụ sự ấm áp này thêm một lát, chỉ ở lại thêm tí nữa thôi, để cậu may mắn thêm
một xíu.

Cậu biết mình là kẻ xui xẻo, cậu ở cạnh cô bạn một xíu sẽ lo lắng một chút, lo rằng cậu sẽ mang lại
xui xẻo cho người tốt như cô bạn.

Cô bạn ngừng việc chải tóc cho cậu một chút, ló đầu từ sau nhìn cậu, “Cậu khóc à? Sao cậu lại khóc
thế?”
“Tớ không có.

” Cậu vội nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác.

Bàn tay ấm áp của cô bạn nâng mặt cậu rồi kéo trở về, cô bạn nhìn cậu, “Sao cậu khóc thế? Ở nhà tớ
không vui hả?”
“Không phải.

” Cậu cúi đầu không để cô bạn nhìn mình nhương nước mắt lại cứ rơi xuống, “Vui vẻ, là
vì vui quá nên mới có chút….

” Sợ hãi.

Cậu nắm lấy vòng tay hồ lô mà cô bạn đeo cho mình, dùng hết dũng khí của mình để nói cho cô bạn
biết, cậu có thể là một tên xui xẻo.

Cậu nói với cô bạn, cậu không muốn hại cô bạn, cậu sẽ đi ngay.

Cô bạn đột nhiên đưa tay ôm lấy cậu,
“Tớ không sợ.


Cô bạn gầy quá mức, cô bạn dựa vào cậu làm cậu không dám động vì sợ làm cô bạn bị thương, người cô
bạn cũng toàn mùi xà bông tắm như cậu, thơm vô cùng.

“Sao lại do cậu cơ chứ?” Cô bạn quỳ trước mặt cậu, ôm cậu bảo, “Có thể bọn họ xui xẻo, cũng có lẽ
là do tuổi thọ của họ ngắn như thế, chuyện này không liên quan gì tới cậu cả.


Cậu lắc đầu, cô bạn không hiểu, cô bạn không hiểu, trước kia cậu không tin nhưng một người rồi lại
một người gặp chuyện sau khi ở cạnh cậu, cậu không thể không tin….

Cô bạn cầm tay áo lau nước mắt cho cậu rồi cười bảo, “Dù sao tớ chẳng sợ tí nào đâu, tớ sống thêm
một ngày đã lời một ngày rồi.


Khuya đấy cậu lén lút chạy ra khỏi nhà cô bạn, cậu muốn né xa ra một chút, cách bọn họ càng xa thì
nhà họ sẽ càng an toàn.

Trong lúc chạy trốn, cậu tình cờ gặp một người làm nhiệm vụ cho Tổ chức Phản diện, sau đó người đấy
dẫn cậu vào thế giới ngầm, tham gia vào Tổ chức Phản diện, chuyện đầu tiên sau khi cậu tham gia vào
tổ chức là tìm cô bạn, cậu muốn tìm cô bạn để nói rằng, cậu đã nhận được sự may mắn của cô bạn, cậu
đang bắt đầu cuộc sống mới.

Nhưng lúc cậu trở về thì căn nhà đó đã chẳng có người, hàng xóm nói cho cậu biết, gia đình kia
chuyển từ nơi khác đến để chữa bệnh cho con gái, cô bạn mắc phải chứng bệnh nan y không rõ tên, đã
chịu vài năm rồi cũng đi tới nhiều nơi, tìm nhiều bệnh viện nhưng mọi người bảo cô bạn không thể
gượng quá mùa đông năm đấy, quả nhiên mấy ngày sau trận tuyết rơi đầu tiên của mùa đông năm nay,
con gái nhà bọn họ qua đời, sau khi cô con gái qua đời thì hai vợ chồng bọn họ rời khỏi đây.

Mấy ngày sau trận tuyết rời đầu mùa? Đó là….

khi cậu rời đi vài ngày sao?
Cậu đứng trong căn phòng trống nhớ đến hình ảnh cô bạn ngồi quỳ bên lò sưởi nói với cậu: Dù sao tớ
cũng chẳng sợ tí nào, tớ sống thêm một ngày đã lời một ngày.

Bây giờ cậu đã hiểu tại sao cô bạn nói như vậy, tại sao an ủi cậu bảo có lẽ do tuổi thọ của bọn họ
ngắn ngủn.

====================================
Tuyết ngoài ban công càng rơi càng lớn, lớn cứ như chẳng muốn ngừng.

Lý Lị đứng đấy nhìn cậu, nghe cậu kể những câu chuyện mà cô bạn chẳng nhớ được kia, cô bạn thấy hốc
mắt của cậu đỏ ửng, run giọng bảo, “Tớ đứng trước căn nhà trống ấy… Hối hận vì sao mình lại bỏ
chạy, tại sao không ở cạnh cô ấy, có lẽ còn có thể làm gì đấy cho cô ấy, tớ thậm chí còn không thể
thấy mặt cô ấy lần nữa… Nhưng tớ càng hối hận là tớ không nên gặp cô ấy, lấy đi một phần may mắn
của cô ấy….


Cậu nghẹn ngào một lát, ngừng lại rồi cúi đầu không muốn để Lý Lị nhìn mình.

Kỳ lạ thật đấy, rõ ràng chẳng nhớ cái gì nhưng Lý Lị cứ như nhìn thấy được chàng trai gầy gò như
lông chim năm mười sáu tuổi kia, cô bạn nghĩ thời gian của cậu có lẽ đã dừng lại vào giây phút đứng
trước căn nhà trống kia, chuyện cậu làm sau này, thậm chí là đi tìm cô bạn, cứu vớt cô bạn là vì
đền bù cho thời khắc kia.

Lý Lị im lặng đợi cậu, chờ cậu nén nước mắt rồi ngẩng đầu nhìn cô bạn, nói: “Tớ trở thành như hôm
nay là để tìm cậu, báo ơn cho cậu, trả lại vận may của cậu cho cậu.


Cậu kéo tay Lý Lị, đặt một chiếc chìa khóa và tấm thẻ đen vào tay cô bạn, “Đây là tiền và chìa khóa
căn nhà này của tớ, cậu đừng từ chối được không? Tớ không biết phải đền bù cho cậu thế nào, ban đầu
cậu bảo tớ gắng sống thêm vài ngày thử xem, tớ có thể đạt được mọi thứ như bây giờ là vì cậu, số
tiền này và cả căn nhà này đều dùng vận may của cậu để đổi lấy, bây giờ xem như tớ trả lại cho
cậu.


Lý Lị nhìn cậu, viền mắt của cậu đỏ ửng, nét mặt kiên định như đã nói hết những lời giấu trong lòng
nhiều năm nói ra vậy, cô bạn muốn an ủi cậu,
muốn khuyên cậu đừng áy náy vì chuyện này, cô bạn không trách cậu, số mệnh là do trời an bài.

Nhưng cô bạn lại biết dù mình khuyên cỡ nào cũng không được, có vài đạo lý cậu hiểu nhưng không thể
buông tha cho mình.

Nếu như có thể buông tha cho mìn thì cậu đã không khổ sở tìm cậu, cậu cứu lấy cô bạn là vì muốn cứu
rỗi bản thân đã dừng lại ở kiếp trước kia.

Lý Lị nắm chặt tấm thẻ và chìa khóa trong tay, nở nụ cười đáp: “Được.

” Chỉ một chữ được đã khiến
cậu bạn trút hết gánh nặng.

Lý Lị nâng vòng tay hồ lô trên cổ tay lên hỏi cậu: “Cái này có thể cho tớ chứ? Coi như là quà sinh
nhật của cậu dành cho tớ được không?”
“Đương nhiên có thể!” Hoắc Thiều nhìn cô bạn thoải mái như vậy, cậu có chút vừa muốn khóc lại muốn
cười, “Nó vốn là của cậu.

” Rồi vội nói thêm, “Còn có… sinh nhật vui vẻ, tớ hôm qua chưa kịp nói với
cậu, muộn một xíu.


“Không sao.

” Lý Lị cầm vòng tay cười nói với cậu, “Hôm qua là ngày sinh nhật vui vẻ nhất từ lúc tớ
sinh đến giờ, cảm ơn cậu.

” Cô bạn muốn ôm cậu nhưng tay chân luống cuống cứng đờ tại chỗ, không dám
đi tới.

“Đừng ngại, tớ nên làm cho cậu.

” Hoắc Thiền buông ngón tay ra rồi nắm chặt, nắm rồi lại buông, cậu
đi tới phía trước, đỏ mặt dừng lại rồi nhỏ giọng hỏi cô bạn, “Cậu có lạnh không?”
“Không lạnh.

” Lý Lị lắc đầu, gò má nóng bỏng, cô bạn quay đầu nhìn tuyết ngoài ban công, “Tuyết rơi
lớn quá.


“Đúng thế, rất lớn.

” Bàn tay khẩn trương cạnh Lý Lị của Hoắc Thiều duỗi rồi nắm lại nắm rồi duỗi.

====================================
Trên ghế salon trong phòng khách, Thi Ân nằm nhìn lén trong ngực Dịch Nhiên nôn nóng vô cùng, cô
không ngủ là để nghe hai người này tỏ tình với
nhau mà, ai dè nghe được chuyện kiếp trước kiếp này của Hoắc Thiều, bây giờ cô nhìn hai tên ngoài
kia lo lắng, cầm tay đi chứ! Ôm nhau đi chớ! Hai người định làm cô nôn nóng mà chết à? Hoắc Thiều
đã sống mấy chục mấy trăm năm rồi nhưng sao lại ngại ngùng thế cơ chứ!
Cô nôn nóng tới mức nắm chặt tay mình, thậm chí còn làm Dịch Nhiên đang ôm cô giật mình.

Dịch Nhiên vội ngẩng đầu nhìn cô, định mở miệng hỏi cô làm sao thế thì bị Thi Ân che miệng lại.

“Suỵt!” Thi Ân dựng ngón tay nháy mắt với anh, đừng làm phiền bọn họ!
Dịch Nhiên liếc mắt nhìn ra ban công, dưới ánh đèn lờ mờ, hai người kia đứng cứng đờ dưới tuyết cứ
như đang ngắm tueyets vậy, chỉ có bàn tay của Hoắc Thiều không ngừng co lại rồi duỗi ra, không biết
làm mấy lần mới cầm lấy tay Lý Lị.

Sau đó lỗ tai hai người đỏ ửng, cứng đờ đứng đấy không dám nhìn nhau mà chỉ dám nhìn tuyết.

Mất thời gian quá, gặp anh thì anh đã hôn rồi.

Thi Ân nằm trong ngực anh thở dài bất đắc dĩ, thầm mắng Hoắc Thiều chậm chạp trong lòng, đừng bảo
kiếp này cậu ta chỉ định cầm tay nhau thôi đấy nhé? Đang nghĩ thì bị Dịch Nhiên nâng mặt lên rồi
hôn một cái, hôn xong còn mỉm cười ngây ngốc với cô.

Tên ngốc này vui vẻ cái gì thế?
Tuyết rơi không ngừng mấy ngày liền, hôm kết thúc án của cha mẹ Lý Lị thì mới dừng được một hôm,
mặt trời trong mây mù tăm tối cũng ló đầu ra.

Thi Ân trốn ở trong nhà Dịch Nhiên mấy hôm không đi học, đợi Hoắc Thiều hoàn thành nhiệm vụ này thì
về học viện.

Hôm tuyết ngừng, Hoắc Thiều nói kết quả xử lý cha mẹ của Lý Lị trong hệ thống với cô — xử 35 năm tù
giam, em gái chưa tròn một tuổi của Lý Lị giao cho trực hệ nuôi.

Ngồi tù 35 năm á? Thi Ân tính toán một lát, năm nay cha Lý Lị đã hơn bốn mươi, ngồi từ 35 năm thì
tầm bảy, tám chục tuổi, không biết khi ấy còn sống sót ra tù không nữa.

Cô an tâm rồi.

Dịch Nhiên kéo cô vào lòng hỏi: “Sao không trực tiếp giết cha mẹ của Lý Lị? Bọn họ có tội thì phải
chịu trừng phạt chứ.


Thi Ân nâng mặt anh rồi hôn một cái, “Giết họ sẽ làm Lý Lị có gánh nặng trong lòng, hai người chết
chung sẽ gây phiền phức cho Lý Lị, nhốt vào tù sám hối là tốt nhất.

” Cô vuốt lông mày của anh, “Nếu
cha Lý Lị không tham chút tiền của Hoắc Thiều khi sắp chết kia thì nói không chừng em chỉ đánh cho
ông ta nằm bất động trên giường thôi, nhưng họ tham quá, cho dù không thể động đậy cũng sẽ gây
phiền phức cho Lý Lị.


Dịch Nhiên nhìn cô rồi dán mặt lại hôn cô một cái, “Em tốt quá.


Thi Ân ôm anh rồi cười, “Em không tốt, em chỉ đối xử tốt với người em để ý thôi.


===========================
Hai ngày sau, Lý Lị tiễn em gái đi rồi xử lý toàn bộ chuyện còn lại trong hai ngày rồi đi học ngay
lập tức.

Ngày đầu tiên cô bạn trở về trường, Hoắc Thiều cố ý mời Thi Ân và Dịch Nhiên đi cùng, sợ người
trong lớp nói mấy lời khó nghe làm Lý Lị lúng túng.

Ai ngờ bọn họ dậy trễ, đợi lúc họ và Hoắc Thiều vội đến trường thì Lý Lị đã ngồi trong lớp rồi, cô
bạn thấy ba người đi vào thì mỉm cười với họ.

Đợi Thi Ân ngồi xuống, cô bạn mới nhỏ giọng nói: “Hôm nay tớ có làm sủi cảo, buổi trưa hâm lại rồi
ăn cùng.


Thi Ân nhìn cô bạn, nâng cằm cười, “Tốt lắm.

” Những gì Hoắc Thiều lo lắng đều là dư thừa, Lý Lị
chưa bao giờ sợ lời nói nhảm của người khác, cô bạn là kiểu người chỉ cố gắng làm tốt việc của mình
mà chẳng quan tâm lời nói bên ngoài.

Cho nên họ cũng nên về học viện rồi.

Nhưng tại sao nhiệm vụ của cô bạn vẫn chưa hoàn thành nhỉ?
Cô không muốn học tiếp, hôm sau cô chậm chạp đến trường sau khi mọi người đã học xong hai tiết, cô
muốn hỏi Lý Lị còn tâm nguyện nào chwahoanf thành, ai dè vừa vào cửa lớp đã nghe tiếng của hệ thống
vang lên.

Bảng nhiệm vụ của cô bắn ra ngoài — Tâm nguyện của Lý Lị (Đã hoàn thành).

Tiền thuê một đồng đã chuyển vào tài khoản.

Thi Ân sửng sốt nhìn bảng hệ thống, sao đột nhiên hoàn thành rồi?
Sau đó cô thấy Lý Lị cầm thứ gì đấy chạy từ cuối hành lang đến, chạy đến tới trước mặt cô rồi vui
vẻ nắm lấy tay cô, thở hồng hộc, “Tớ, tớ, tớ thành công rồi.


Ánh mắt cô bạn vừa đỏ vừa sáng rực, sau đó lấy đồ cho Thi Ân xem.

Là trường học quốc tế mà cô bạn đã đăng ký, cô bạn không chỉ được nhận mà còn nhận được học bổng
toàn phần.

Cô bạn hưng phấn muốn khóc, nhìn vào trong lớp một lát nhưng không thấy người mình muốn tìm, cô bạn
vội hỏi Thi Ân, “Hoắc Thiều đâu rồi?”
“Hoắc Thiều?” Thi Ân vội mở định vị trong hệ thống ra để tìm Hoắc Thiều rồi đáp, “Cậu ấy ở toilet
nam, bây giờ đang đi ra, đang đi về phía bồn rửa tay dưới lầu.

” Cô vỗ nhẹ vai Lý Lị, “Đi tìm cậu
ấy, báo tin tốt này cho cậu ấy, mau đi đi!”
Lý Lị xoay đầu liếc nhìn một cái, vui vẻ tới mức chảy nước mắt, cô bạn vội đưa tay lau đi rồi gật
đầu với Thi Ân, xoay người chạy xuống lầu.

Mái tóc ngắn vung vẩy trên vai cô bạn, trông cô bạn khá gầy gò, cô bạn chạy ra hàng hiên rồi chạy
vào màn tuyết chưa tan, thở hồng hộc không quay lại.

Thi Ân nằm nhoài ở lan can trên lầu nhìn cô bạn, bên cạnh bồn rửa tay dưới lầu, Hoắc Thiều vừa rửa
tay xong thì nghiêng đầu vì nghe tiếng bước chân,
Lý Lị ôm lấy cậu.

Tốt quá rồi.

“Lý, Lý Lị, sao thế?” Hoắc Thiều sợ hết hồn, cả người cứng đờ tại chỗ.

Lý Lị ở trong ngực cậu ngẩng đầu lên, cặp mắt sáng rực vô cùng, cô bạn nói với cậu, “Cậu phải chúc
mừng tớ đó, Hoắc Thiều.


Cậu chưa bao giờ thấy Lý Lị tự tin như thế, cô bạn đưa giấy thông báo cho cậu xem cứ như cho cậu
xem huy chương của cô bạn vậy.

“Tớ thành công rồi.

” Cô bạn buông cậu ra, lùi hai bước, gò má đỏ ửng, nhìn cậu bạn cười tủm tỉm,
“Hoắc Thiều, chúc mừng tớ đi.


Cậu nhìn cô bạn mà vừa đau lòng lại có chút vui sướng, cậu nhớ đời trước cô bạn từng nói với cậu,
thử sống tiếp xem sao, nói không chừng sẽ không xui xẻo như vậy nữa.

Bốn chữ khổ tận cam lai [1], đây là lần đầu cậu cảm nhận được nó rõ ràng đến thế.

[1] Khổ tận cam lai nghĩa là hết khổ đến sướng, thời kỳ gian khổ đã qua, đã đến lúc hưởng sung
sướng.

“Chúc mừng cậu, Lý Lị.

” Cậu đi tới hai bước, đưa tay ôm cô bạn ào lòng, kích động tới mức cậu đứng
không vững, “Chúc mừng cậu.


Lý Lị đưa tay ôm lại cậu bạn, ngẩng đầu nhìn bầu trời trên cao cứ như nhìn thấy tương lai sáng lạn
của mình, cô bạn thở phào một hơi, “Cảm ơn.


Tâm nguyện của cô bạn lúc này đã hoàn thành, cô bạn sẽ đi đến nơi rộng lớn hơn, hoàn thành những
tâm nguyện khác của mình.

Nhưng cô bạn cũng biết, Hoắc Thiều chỉ có thể đi cùng cô bạn đến đây mà thôi, khóe mắt cô bạn hơi
cay cay, cô bạn không muốn rời khỏi cái ôm này, “Có phải cậu sẽ rời đi với Thi Ân không?”
Hoắc Thiều trầm giọng đám, “Ừ.


Sống mũi Lý Lị hơi cay, cô bạn cười đùa, “Đừng quên tớ, không phải tớ của kiếp trước mà tớ của bây
giờ.


“Đương nhiên, tớ biết mà.

” Trái tim của Hoắc Thiều đập rất nhanh, cậu sẽ không bao giờ quên hình
ảnh cô bạn chạy ào vào lồng ngực của cậu, trông cô bạn lúc đó vui vẻ như con nai nhỏ vậy.

Lý Lị buông cậu ra, đứng ở ngoài, đỏ mặt nhìn cậu: “Nếu như có cơ hội, cậu sẽ đến thăm tớ chứ?”
“Đương nhiên!” Hoắc Thiều đáp ngay không chút do dự, sau đó vội nói thêm, “Nếu như… Nếu như cậu
không sợ tớ mang xui xẻo đến cho cậu…”
Lý Lị mím môi bật cười, “Có lẽ xui xẻo phải chịu thua với người cố gắng hết sức như tớ thôi, cho dù
cậu ở cạnh tớ vĩnh viễn thì tớ vẫn ngày một tốt hơn mà thôi.

” Nói xong, hai người đỏ mặt đứng trong
tuyết.

“Tớ, tớ nói là bạn bè.

” Lý Lị cúi đầu nói thêm, “Là bạn tốt vĩnh viễn.

” Hoắc Thiều đứng đó đỏ mặt
đáp, “Tớ biết.


=========================
Thi Ân ở trên lầu mở trực tiếp nghe mà hộc máu, chuyện yêu đương của tên Hoắc Thiều này làm cô điên
mất thôi! Tỏ tình đi chứ! Định đợi lần sau mới nói à?
Dịch Nhiên ở cạnh đưa tay ôm eo cô, ôm cô vào lồng ngực rồi nhỏ giọng hỏi: “Có phải em sắp đi rồi
không?”
Thi Ân dừng một lát, xoay người nâng mặt anh lên, nháy mắt bảo: “Không nỡ cho em đi à? Thế anh có
nghĩ đến chuyện đi cùng em không?”
Dịch Nhiên nhìn cô một lát rồi đáp, “Thi Ân, anh có chuyện phải làm.

” “Em biết.

” Thi Ân không ngạc
nhiên tí nào, “Em biết anh ở lại Liên minh Chính phái là vì muốn đổi cái gì đó, đúng chứ?”
“Sao em biết?” Dịch Nhiên ngạc nhiên hỏi cô.

“Nghe lén.

” Thi Ân không giấu anh, “Nhưng em không nghe được anh muốn đổi gì, em chỉ biết nó rất
quan trọng với anh nên em sẽ không ép anh, em sẽ giúp anh.


“Em sẽ giúp anh?” Dịch Nhiên khso tin, “Em… Em tới gần anh không phải là vì dỗ anh về Học viện Phản
diện à?”
“Anh xem em là người gì thế?” Thi Ân bực bội kéo cà vạt của anh, nhỏ giọng nói bên tai anh, “Đương
nhiên đấy cũng là một phần mục đích của em nhưng em sẽ giúp anh lấy thứ anh muốn trước, để anh cam
tâm tình nguyện về với em.


Đợi giờ nghỉ trưa kết thúc, chuông reo lên, mọi người bắt đầu chạy lên lầu.

Thi Ân thả cà vạt của Dịch Nhiên ra, sửa cổ áo cho anh một lát rồi cười nói, “Em thích anh như vậy
thì sao có thể bắt anh từ bỏ thứ anh cần vì em chứ? Nếu anh muốn thì em sẽ giúp anh cướp về.

” Cô
nhón chân hôn lên má anh, “Phải nhớ em đó, chúng ta sẽ gặp lại nhanh thôi.


Dịch Nhiên thấy cô móc một tấm thẻ màu xanh lục ra, anh muốn ôm lấy cô nhưng chỉ có thể ôm khoảng
không.

Học sinh dưới lầu bắt đầu đi lên, tiếng vui cười ồn ào và tiếng bước chân vang lên không ngừng, cô
biến mất khỏi lồng ngực của anh, cả Hoắc Thiều dưới lầu cũng thế nhưng chẳng ai phát hiện trừ Dịch
Nhiên và Lý Lị.

Dịch Nhiên đứng tại chỗ nhìn lan can mà Thi Ân vừa đứng đấy, anh cảm thấy có chút buồn bã trong
lòng, lần nào cô cũng đi rất dứt khoát, không cho anh cơ hội giữ cô lại, cô không bao giờ đợi anh
nói câu hẹn gặp lại.

Lạnh lùng thật đấy!
==========================
“Đi vội thế à?” Hoắc Thiều đột nhiên bị thẻ xanh túm về nhìn Thi Ân hỏi.

Thi Ân đưa tay kéo nơ trên đồng phục học sinh của mình ra, nói: “Như thế sẽ ngầu chút, cũng để Dịch
Nhiên nhớ tôi chút.

Hơn nữa nhiệm vụ lần này mất thời gian quá, năm ngày nữa là thời hạn làm nhiệm
vụ học viện rồi.

” Cô mở hệ thống nhiệm vụ rồi chia sẻ cho Hoắc Thiều xem nhiệm vụ học viện, “Không
đúng, là bốn ngày năm đêm, bây giờ đã qua nửa ngày rồi, không thể tính một ngày được.


Đây là lần đầu Hoắc Thiều thấy kiểu nhiệm vụ học viện như này — Nhiệm vụ Học viện thứ nhất: Phục
hồi thu nhập, không bị thủ tiêu [Đã hoàn thành].

Nhiệm vụ Học viện thứ hai: Sửa lại Học viện, tuyển giáo viên [Đã hoàn thành].

Nhiệm vụ Học viện thứ ba: Kinh doanh Học viện, tuyển sinh [Thời hạn ba tháng] [Chưa hoàn thành].

Mà thời gian trên nhiệm vụ kia là năm ngày sau.

Hoắc Thiều khiếp sợ nhìn nhiệm vụ đó rồi vội hỏi Thi Ân, “Gấp thế mà sao hiệu trưởng không nói?”
Cậu chỉ nghe Ivan nhắc hiệu trưởng về sớm một chút, trông không gấp tí nào, cứ tưởng nhiệm vụ tuyển
sinh này không có thời hạn… Tại sao không nói cho cậu biết nhiệm vụ này gấp như thế chứ? Họ nên về
sớm một chút, nếu làm trễ thời gian vì cậu khiến học viện phỉa đóng cửa thì cậu… thì cậu phải chuộc
lỗi kiểu gì chứ?
“Bây giờ phải làm gì đây?” Cậu vội hỏi Thi Ân, “Cần tôi làm gì cho học viên không? Nếu như tôi biết
gấp như này thì…”
Thi Ân vung tay mang cậu về học viên, “Tuyển sinh thôi, đơn giản lắm, tuyển sinh cần làm gì?” Cô
quay đầu hỏi Hoắc Thiều, “Trường học bình thường tuyển sinh kiểu gì nhỉ?”
Hoắc Thiều nghẹn lời: “Hiệu trưởng không biết tuyển sinh kiểu gì à?”
“Tôi vừa làm hiệu trưởng, làm sao biết nhiều thế được chứ.

” Thi Ân nghĩ một lát, “Có phải đăng
thông báo tuyển sinh là được rồi không?”
Học viện các cô đã sửa chữa xong rồi, trông khá là đẹp á, lại có thêm hai giáo viên phản diện là
Khổng Lệnh và Hoắc Thiều thì việc tuyển sinh chỉ cần đăng thông báo là xong thôi mà?
Hoắc Thiều nghiêm mặt đi về học viện với Thi Ân, đợi sau khi vào học viện thì tâm trạng càng nghiêm
trọng hơn, học viện sửa chữa rất tốt, đầy đủ cơ sở vật chất nhưng… học viện chỉ có mấy giáo viên
bọn họ và hiệu trưởng là ít lắm rồi á! Nhân viên lao công đâu? Căn tin thì sao? Bảo vệ đâu hết?
Như này thì tuyển sinh kiểu gì chứ?
Ivan và Tengu cũng nói mấy cái này với Thi Ân, với tình huống của bọn họ bây giờ không thể tuyển
nhiều được.

Thi Ân im lặng một lát rồi bảo: “Nhưng nhiệm vụ bắt phải tuyển sinh á, trước mặc kệ mấy cái đó đi,
năm ngày sau cứ làm lễ tuyển sinh.


“Làm kiểu gì?” Tengu hỏi cô, “Người ta luôn đăng thông báo tuyển sinh trước một kỳ, chúng ta đăng
trước năm ngày hả? Tới đó người đến chỉ tới hóng hớt thôi.


Thi Ân mở cột nhiệm vụ nhìn một cái, bên trên không bảo phải tuyển bao nhiêu người, phải tuyển kiểu
gì, chỉ cần cô tuyển được học viên là hoàn thành nhiệm vụ.

Thi Ân quyết định ngay, “Đăng thông báo tuyển sinh, bên trên chỉ cần viết
— Học viện Phản diện tuyển sinh lần nữa, thông tin tuyển sinh cụ thể sẽ được thông báo vào ba ngày
sau vào lúc làm nghi thức cắt băng Học viện Phản diện.


Một đám phản diện ngồi trên bàn dài nhìn Thi Ân ngồi ở giữa, họ không đoán được ý của Thi Ân, có lẽ
đây là lễ tuyển sinh buồn cười nhất mà họ từng thấy, ba ngày nữa sẽ làm lễ cắt băng cho học viện,
năm ngày sau sẽ tuyển sinh, hơn nữa thông tin tuyển sinh cụ thể sẽ thông báo vào hôm làm nghi lễ
cắt băng.

Tengu liếc nhìn Ivan: “Thế tôi sẽ viết vậy ha?”
“Viết.

” Thi Ân nói: “Thời gian cụ thể của nghi thức cắt băng phải ghi rõ, còn viết khách mời quan
trọng của buổi lễ nữa, sau đó chào mừng các học viên quan tâm đến tham gia nghi lễ cắt băng này để
hiểu rõ tình hình tuyển sinh cụ thể.


Đắc Kỷ xen mồm hỏi, “Khách mời quan trọng? Ai thế? Sao chị không biết?” “Đang mời nè, đầu tiên cứ
viết thông báo đã, bây giờ tôi đi mời.

” Thi Ân nói.

“Có ai thế?” Tengu hỏi.

“Trước tiên ghi Người chấp hành Lý của Cục Quản lý vào.

” Thi Ân nói, “Sau đó là Hung thú Thượng Cổ
Cùng Kỳ và người giám sát ưu tú của Liên minh Chính phái ông Ban, còn có người tổng phụ trách của
Trung tâm Huấn luyện Phản diện Hoàng gia.


Mấy người trên bàn trợn mắt há mồm nhìn Thi Ân.

Ivan mở miệng: “Ân Ân, con xác định sẽ mời được mấy người này chứ?” Cùng Kỳ là Dịch Nhiên thì thôi
đi, nhưng người tổng phụ trách sẽ đến à?
Còn cả…
“Hiệu trưởng có thể mời được Lý của Cục Quản lý à?” Đắc Kỷ hỏi cô, “Người mặt lạnh kia chưa bao giờ
tham gia hoạt động thương nghiệp nào hết á.


“Hoạt động thương nghiệp chỗ nào chứ? Đây là hoạt động công ích.

” Thi Ân nói, “Tôi không trả tiền
cho ông ta đâu.

” Cô gõ ngón tay lên bàn, “Cứ viết đi, đúng rồi, cấp trên của ông ta là ai thế? Hoặc
là người lãnh đạo có vị trí ngang bằng với ông ta bên Liên minh Chính phái là ai? Tôi bảo Dịch
Nhiên mời lãnh đạo Liên minh Chính phái đến luôn, cho họ xem buổi khai giảng rầm rồ của Học viện
Phản diện chúng ta.


Mọi người ngồi đấy chỉ biết câm họng, hiệu trưởng bọn họ nhỏ tuổi nhưng gan lớn thiệt đó.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui