Học Viện Phản Diện FULL


Edit: Pi sà Nguyệt
Dịch Nhiên nhìn Thi Ân phấn chấn nhảy xuống giường mặc quần áo, bộ dạng hưng phấn này trông còn vui
vẻ hơn cả khi gặp anh.
Thi Ân mặc áo khoác rồi quay đầu lại, ngoắc ngón tay với Dịch Nhiên đang dựa vào tường nhìn cô
cười.
“Sao thế?” Dịch Nhiên đi tới trước mặt cô theo bản năng, anh đưa tay ôm eo cô, “Không nỡ rời xa anh
à?”
Thi Ân đột nhiên nắm cằm anh kéo tới trước mặt rồi hôn một cái bẹp, cô híp mắt cười bảo, “Cảm ơn
anh Dịch đã tiếp đãi, tôi rất hài lòng.” Cô móc thẻ xanh rồi ném ra cửa sổ, sau đó hôn anh một cái,
“Sau khi kết thúc nhiệm vụ, em lại đến thăm anh.”
Cô xoay người nhảy ra ngoài cửa sổ, sau đó nhẹ nhàng rơi vào cửa lớn màu xanh trên không trung rồi
biến mất ngay trước mặt Dịch Nhiên.
Dịch Nhiên đứng bên cửa sổ cười cười với đôi tai đỏ ứng, diễn cô nàng lưu manh gì chứ, nói cứ như
anh là người bị cô ngủ không bằng.
Không biết nhiệm vụ lần này của cô có thuận lợi không nữa, đây là lần đầu cô mang học viên đi làm
nhiệm vụ với tư cách là hiệu trưởng, anh có chút không yên lòng, sợ cô làm nhiệm vụ không tốt.
Anh mở hệ thống ra xác nhận một chút, may mà anh sắp đủ điểm rồi, chỉ cần nhận ba, bốn nhiệm vụ có
độ khó cao thêm một chút là được, đợi sau khi hoàn thành tâm nguyện này thì anh lại về Học viện
Phản diện để làm núi dựa cho cô.
Anh nói với chủ nhiệm lớp trong hệ thống: “Ông nhận nhiệm vụ gì cho tôi đấy? Gửi thông tin qua đi!”
Sau đó tò mò nói, “Gần đây có nhiệm vụ nhóm nào không? Nhiệm vụ mà toàn bộ phản diện làm ấy, hoặc
nhiệm vụ kiểm tra phản diện cũng được?”
Chủ nhiệm lớp vừa nghe anh hỏi đã biết anh nghĩ gì, “Nhận nhiệm vụ này làm trước đã, nếu không tôi
sẽ không tra giúp cậu.”
Dịch Nhiên nhìn thông tin nhiệm vụ, nhếch môi cười, “Đơn giản, nhiều nhất là một ngày.”
==================================
Trong thế giới ngầm, Học viện Phản diện.
Lâm Huan là người làm thủ tục nhập học cho các học viên, phát quần áo đồng phục rồi dẫn bọn họ đến
phòng học của lớp tinh anh — Lớp A.
Mười một hcoj viên căng thẳng ngồi trong lớp học mới tinh, đợi hiệu trưởng và giáo viên lên lớp,
hôm đầu nhập học thì hiệu trưởng và các giáo viên sẽ dặn dò bọn họ như thông lệ nhỉ?
Tạ Minh ngồi sau Lộc Giác, lén lút nhìn đằng sau rồi nghe Lâm Huân nói: “Các bạn ngồi theo vị trí
thành tích lúc thi đầu vào, sau này mỗi lần kiểm tra thì sẽ đổi chỗ một lần.”
Trái tim của hắn đập nhanh hơn, má ơi, áp lực cạnh tranh của phản diện lớn thật đấy, ngay cả vị trí
cũng tượng trưng cho xếp hạng của mình, mà hôm thi đầu vào ở học viện, hắn may mắn đạt được vị trí
thứ hai, đứng sau người đứng đầu là Lộc Giác… Chuyện này làm hắn sợ cưc, mấy phản diện đằng sau có
ai phục hắn đâu, mấy cái này còn không phải do nhiệm vụ của hắn chỉ dửa mái nhà và làm phản thôi à?
Ngay cả hắn cũng cảm thấy mình may mắn vãi chưởng cả ra… Hắn thà mình ngồi cuối dãy còn hơn phải
mang áp lực nặng như này nè.
Mười một người mang tâm tư riêng ngồi đợi tiết một của mình, sau đó nghe tiếng hệ thống vang lên,
hệ thống của bọn họ bắn ra cùng lúc, bên trong hiện lên tin tức: Ngài sẽ được chuyển vào thế giới
nhiệm vụ sau ba giây nữa.
Mười một người ngạc nhiên, sao lại vào thế giới nhiệm vụ? Không phải tiết đầu à? Hiệu trưởng và
giáo viên còn chưa đến gặp mặt nữa mà đã bắt đầu làm nhiệm vụ hả? Nhiệm vụ gì thế?
Không để bọn họ có thời gian kiểm tra tỉ mỉ, sau ba giây ngắn ngủi, tầm mắt bọn họ tối sầm và bị
chuyển vào thế giới nhiệm vụ —-
==============================================
Đợi khi bọn họ khôi phục ý thức cũng là lúc ánh sáng xuất hiện lại, đập vào mắt bọn họ là hiệu

trưởng Thi Ân và người đứng cạnh cô, Ivan.
Thi Ân mặc bộ váy ngắn màu đen bình thường nhưng Ivan đứng cạnh mặc rất trang trọng, một bộ đồ vest
kết hợp với huy chương của học viện trên ngực, mà Thi Ân lại lấy huy chương trong túi váy cài lên
ngực.
Thầy phụ đạo Lâm Huân dẫn bọn họ mà bọn họ hình như vẫn còn trong không gian hệ thống, chưa bước
vào thế giới nhiệm vụ.
Mười một học viên hơi ngơ ngác, bọn họ muốn làm lễ chào với Thi Ân và Ivan thì bị Thi Ân ngăn lại,
“Đợi một lát, đợi một lát.”
Sau đó cô hỏi Lâm Huân, “Mở máy trực tiếp chưa?”
Lâm Huân mở hệ thống của mình ra cho cô xem, “Mở rồi, nhiệm vụ này của cô sẽ được trực tiếp từ bây
giờ.”
Thi Ân làm tư thế ok, sau đó quay đầu nhìn mười một học viên, nghiêm túc nói: “Hôm nay là ngày đầu
các bạn đến học, cũng là ngày đầu các bạn học ở Học viện Phản diện, hoan nghênh mọi người trở thành
một phần tử của Học viện Phản diện, tôi là hiệu trưởng Thi Ân của các bạn, đây là giáo viên chủ
nhiệm lớp tinh anh của các bạn, thầy Ivan.”
Ivan cười lễ phép, “Chào mừng các bạn.”
Mười một phản diện không theo kịp nhịp độ của hiệu trưởng, lúc này họ mới cúi người không đồng nhất
nói: “Chào hiệu trưởng, chào chủ nhiệm lớp.”
“Vậy chắc các bạn cũng thấy được hệ thống nhiệm vụ của mình rồi ha.” Thi Ân không nói nhiều, “Tôi
đã xem thông tin của các bạn rồi, cũng coi như hiểu một chút về các bạn, phần lớn các bạn chưa làm
nhiệm vụ, thậm chí còn không hiểu rõ khi điền vào khung ‘Định vị thuộc tính Phản diện của mình’.”
Mười một người nhớ mình gần như điền theo kỹ năng của mình vào khung ‘Định vị thuộc tính Phản diện
của mình’.
Thi Ân nói: “Các bạn đã hiểu nhầm rồi, định vị thuộc tính phản diện không quyết định theo kỹ năng
của các bạn mà là các bạn muốn trở thành phản diện thế nào.” Cô liếc nhìn bọn họ, “Vấn đề này là
chuyện quan trọng trong tiết đầu này, tôi sẽ dẫn các bạn làm nhiệm vụ thực chiến để các bạn tự mình
lĩnh hội xem thuộc tính phản diện là thế nào, các bạn đều là người ưu tú nhưng Học viện Phản diện
chúng tôi chỉ bồi dưỡng các phản diện ưu tú thôi, nên dù làm nhiệm vụ nào cũng phải trở thành phản
diện cấp bậc boss hết, phải kiếm được trọn điểm danh vọng của phản diện.”
Lộc Giác kích động vỗ tay cho cô, mấy người đằng sau cũng vỗ theo.
Thi Ân cười, cô cũng muốn vỗ tay cho lời nói của mình, cô biết nói đạo lý ghê!
Cô bình tĩnh nói: “Tôi thấy các bạn thường dựa vào kỹ năng để quyết định thắng thua, nhưng tôi hi
vọng các bạn có thể biết rõ một điều, trong nhiệm vụ, việc quyết định thắng thua không liên quan gì
đến kỹ năng cả, có rất nhiều nhiệm vụ các bạn không cần dùng kỹ năng, giống như thầy phụ đạo Lâm
Huân của chúng ta vậy, cậu ấy chỉ cần sử dụng thuộc tính của mình.”
Mọi người vội nhìn về phía thầy phụ đạo, Lâm Huân cũng ngơ rồi, thật ra hắn cũng không biết mình có
thuộc tính gì.

Hắn không có kỹ năng, cũng chẳng rõ tại sao mình tham gia được cái Học viện Phản
diện này.
Đương nhiên là thuộc tính cặn bã thuần túy đó.
“Nhiệm vụ lần này tôi sẽ biểu diễn với thầy phụ đạo Lâm Huân cho các bạn xem, bài học tên là, làm
sao để không trở thành phản diện đỡ đạn.” Thi Ân nói tiếp.
“Hiệu trưởng, em có câu hỏi.” Tạ Minh cẩn thận đưa tay lên, “Xin hỏi nhiệm vụ này là bài kiểm tra
mà chúng em cùng làm à?” Cứ như nhiệm vụ kiểm tra của Liên minh Chính Phái mà hắn đã làm lúc trước.
“Không phải.” Thi Ân cười, “Hôm đầu các bạn chưa học gì mà kiểm tra cái gì chứ? Huống chi danh vọng
phản diện của các bạn chỉ từ mấy chục đến mấy trăm, điểm danh vọng phản diện thấp vậy không nhận
được nhiệm vụ gì đâu, cũng không hợp làm nhiệm vụ, đầu tiên các bạn phải hiểu được thuộc tính của

mình rồi mới làm nhiệm vụ được, đừng vì một số nhiệm vụ không thích hợp mà tự rập khuôn mình.”
Người cá lúc trước định vị thuộc tính cho mình là người chịu ngược luyến tình thâm nên mới toàn
nhận nhiệm vụ bia đỡ đạn rách kia đấy.
Tạ Minh thở phào nhẹ nhõm, dọa chết hắn, hắn cứ tưởng Học viện Phản diện kịch liệt như vậy, mới
ngày đầu đã cho họ kiểm tra.
“Thả lỏng một chút.” Thi Ân cười, “Ngày đầu nhập học chỉ mang các bạn đi cảm nhận cảm giác vui vẻ
làm phản diện thôi, các bạn có thể mở hệ thống nhiệm vụ để xem qua thông tin nhiệm vụ lần này.”
Mọi người vội mở hệ thống, Tạ Minh đọc lướt mới hiểu, thì ra nhiệm vụ lần này do hiệu trưởng Thi Ân
và Lâm Huân làm người làm nhiệm vụ, thầy Ivan là người giám sát.
Mà thân phận họ nhận được trong nhiệm vụ là người qua đường và người hóng chuyện, thân phận của Tạ
Minh được viết trực tiếp là — Khách mời.

Mấy người khác cũng vậy.
Sau đó họ còn thấy được thông tin nhiệm vụ —
Thể loại nhiệm vụ: Âm soa dương thác [1], bia đỡ đạn báo thù.
[1] Âm soa dương thác: Một tai nạn xảy ra do nhiều nguyên nhân.
Yêu cầu: Phản diện nữ phụ đỡ đạn và phản diện nam phụ giám đốc thâm tình.
Độ khó nhiệm vụ: Năm sao.
Mục tiêu nhiệm vụ: Tham gia thế giới nhiệm vụ, phối hợp nữ chính trọng sinh hoàn thành báo thủ và
để nữ chính lấy lại mọi thứ thuộc về mình.
Thông tin cụ thể của nhiệm vụ: Nữ chính và nữ phụ sinh ra chung một bệnh viện vào cùng ngày tháng,
cả hai người bị ôm sai, cha ruột của nữ chính là người thừa kế tập đoàn Thẩm thị, mà cha mẹ ruột
của nữ phụ chỉ là gia đình nhà giáo bình thường, bởi vì ôm sai nên nữ phụ được đưa về nhà họ Thẩm
làm con gái ruột của chủ tịch Thẩm, được nuông chiều từ bé, nuôi như một cô công chúa vậy.

Còn nữ
chính được cha mẹ giáo viên mang về nhà, cha nữ chính bị tai nạn xe cộ tử vong, từ nhỏ đã sống
những ngày khổ sở với mẹ.
Mười chín năm sau, nhà họ Thẩm phát hiện viện bế sai, tìm con gái ruột là nữ chính về nhưng nữ phụ
sợ nữ chính cướp hết mọi thứ của mình nên đã hại chết nữ chính sau khi cô ấy trở về không lâu.
Sau đó nữ chính sống lại muốn báo thù, muốn lấy lại những thứ thuộc về mình.
Mười một học viên đọc thông tin nhiệm vụ, cảm thán, máu chó thiệt á, cái này là nhiệm vụ thiên kim
thật và thiên kim giả, cũng là kiểu nhiệm vụ nữ phụ đỡ đạn đã chiếm chỗ của người khác à?
Bọn họ nhìn Thi Ân: “Hiệu trưởng, đây là nhiệm vụ nữ phụ đỡ đạn mà?”
“Đúng thế.” Thi Ân cười híp mắt, “Tôi cố ý nhận nhiệm vụ này để cho các bạn xem nên phát huy ưu thế
thuộc tính của mình thế nào để biến phản diện đỡ đạn thành boss phản diện.” Cô mở thuộc tính phản
diện của mình cho mọi người xem.
Thuộc tính phản diện của cô có mấy chữ quan trọng là: Chỉ số sợ hãi, chỉ số hắc hóa, chỉ số tan vỡ
và thuộc tính cặn bã.
Mọi người sợ ngây người, chuyện này….

Có thể sử dụng thuộc tính như này để làm nhiệm vụ nữ phụ đỡ
đạn đầy máu chó này á? Nhiệm vụ sợ hãi à?
Làm sao có thể chứ.
“Chuẩn bị xong chưa?” Thi Ân hỏi bọn họ, “Chuẩn bị xong thì bắt đầu.” Hệ thống vang lên, bọn họ bị
hệ thống chuyển vào trong nhiệm vụ.

======================================================
==============
Mười một người ngơ ngác, sau đó nghe thấy tiếng nhạc và tiếng cười nói ồn ào cứ như đang ở trên
buổi tiệc rượu.
Đợi đến khi họ quen với sự choáng váng thì mở mắt ra, phát hiện mình đang ở trong sảnh lớn của buổi
tiệc xa hoa, bên trong trang trí như ở trang viên, từ phòng khách nhìn ra là vườn hoa màu xanh của
cây cỏ, hoa tường vi bò đầy bên ngoài, bây giờ là sáu giờ chiều, trời mưa nhẹ, mưa tí tách làm mùi
hương thơm mát của cây cỏ và hoa tường vi bên ngoài phả vào.
Mọi người trong snarh mặc đồ trang trọng trông cứ như là nhóm xã hội thượng lưu vậy.
Mười một bọn họ là khách mời, Lộc Giác và người cơ bắp là anh em, một phản diện lớn tuổi khác là
cha bọn họ.
Tạ Minh xem thông tin thân phận của mình, thân phận của hắn chỉ có bốn chữ: Ngôi sao đang ‘hot’ Tạ
Minh.
Thi Ân lại chia sẻ thông tin chung cho bọn họ, hôm nay là sinh nhật hai mươi tuổi của nữ phụ Bạch
Lộ, bây giờ cô vẫn là con gái của đổng sự trưởng tập đoàn Thẩm thị Thẩm Độ, nhà họ Thẩm rất giàu
có, cô có hai người anh trai, trong nhà chỉ có mỗi cô là con gái, cả nhà họ Thẩm rất cưng chiều cô,
hôm sinh nhật hai mươi tuổi của cô, ba Thẩm tổ chức một buổi tiệc long trọng trong một tòa thành cổ
riêng, ngay cả ngôi sao đang ‘hot’ Tạ Minh mà cô thích cũng được mời tới.
Mà nữ phụ Bạch Lộ tính tỏ tình với đối tượng thầm mến từ bé của mình là Lâm Luật trên buổi tiệc
này, Lâm Luật là con trai của người bạn cũ của ba Thẩm, là người thừa kế của tập đoàn đứng đầu đất
nước này, hai người từ bé đã bị trêu là công chúa và hoàng tử, cũng là thanh mai trúc mã cầm tay
nhau lớn lên, coi như là môn đăng hộ đối.
“Tôi biết nội dung này.” Tạ Minh nhỏ giọng nói với đám Lộc Giác, “Bây giờ nữ phụ không thiếu gì
hết, nhưng lúc này nữ chính sẽ đến rồi nói với nữ phụ: Những gì cô đang hưởng thụ vốn là thuộc về
tôi, bây giờ nên trả lại cho tôi.

Sau đó lấy thân phận con gái ruột của nhà tài phiệt để cướp đi
người trong lòng của nữ phụ, khiến người trong lòng nữ phụ yêu cô ta điên cuồng, tát mặt nữ phụ.

Chỉ là không biết Lâm Luật là nam phụ hay nam chính, thầy phụ đạo Lâm Huân của chúng ta đóng vai
nam phụ, có phải thầy ấy đóng vai Lâm Luật này không nhỉ? Nếu phải thì ai là nam chính?”
Lộc Giác và người cơ bắp nhìn Tạ Minh ngạc nhiên.
Tạ Minh ngại ngùng nhỏ giọng nói: “Chẳng giấu gì, tôi từng là người được chọn vào Liên minh Chính
Phái, lúc trước cũng là người ưu tú, cũng từng làm nhiệm vụ giúp nữ chính vả mặt nữ phụ như này,
nhưng khi đó tôi đóng vain am chính, là loại nam chính minh tinh nuông chiều nữ chính để cô ta có
thể đi trả thù mọi người.”
“Thế sao cậu lại tới làm phản diện?” Lộc Giác khó hiểu.
Tạ Minh cầm ly lẩm bẩm: “Còn không phải do thất bại lúc làm nhiệm vụ sát hạch à, mục tiêu của tôi
là trở thành người làm nhiệm vụ ưu tú, kiếm được nhiều tiền, không quan trọng là chính phái hay
phản diện.”
Lộc Giác và người cơ mắt há mồm trợn mắt: “Cậu làm phản diện là để kiếm tiền thôi à?”
“Đương nhiên rồi.” Tạ Minh không che giấu tí nào, “Tôi làm minh tinh để kiếm tiền, sau đó phát hiện
người làm nhiệm vụ kiếm tiền nhanh hơn minh tinh nên tôi đổi giấc mơ.”
Lộc Giác: “…”
Xung quanh ồn ào không ngừng, các vị khách lập tức nhìn sang cười bảo, “Nhân vật chính của chúng ta
chịu ra mặt rồi.”
Đám học viên vội nhìn sang, bây giờ họ thấy hiệu trưởng Thi Ân của bọn họ mặc một bộ váy lễ phục
dài sáng long lanh, híp mắt đẩy bánh gato ra.
“Hiệu trưởng đẹp quá!” Lộc Giác nhìn Thi Ân đầy hâm mộ, vừa cao vừa gầy còn xinh nữa, cô bé cũng
muốn giống như hiệu trưởng á.
“Người bên cạnh cô ấy là thầy Lâm à?” Người cơ bắp hỏi.
Quả nhiên người đẩy bánh gato với Thi Ân là Lâm Huân, hắn mặc bộ đồ tây trông khá giống người thừa
kế của nhà giàu.
Hai người đẩy xe bánh gato vào giữa phòng tiệc, nơi Thẩm Độ và vợ ông, Lý Du đứng, bánh gato trên
xe còn để một miếng ô mai tinh xảo.
Thẩm Độ và Lý Du nhìn bánh rồi nhìn cô, Thẩm Độ cười nói: “Sao lại đẩy bánh gator a? Không phải con

không thích ô mai à? Ba đã cố ý dặn làm theo khẩu vị của con đó.”
Thi Ân cười ngoan ngoãn đáp: “Con không thích ô mai nhưng ba và mẹ thích mà, đây là con tự làm đó,
làm rất lâu luôn.” Cô thân mật kéo tay Lý Du nói: “Hôm nay sinh nhật con, con muốn cảm ơn ba mẹ đã
nuôi con hai mươi năm tốt như này nè.”
Lý Du mỉm cười cầm lại tay cô nói: “Cô chủ nhỏ nhà chúng ta không biết luộc mì nhưng lại biết làm
bánh gato luôn à, xem ra đã trưởng thành rồi, có phải Lâm Luật dạy con không?”
Thi Ân cười xấu hổ liếc nhìn Lâm Luật cạnh mình.
Lâm Huân đóng vai Lâm Luật cảm thấy da đầu lạnh lẽo, hắn lo lắng Dịch Nhiên nhô ra từ góc nào như
thế giới trước vậy.
Thi Ân cười nhìn Thẩm Độ, ông nhìn bánh gato cười cay đắng, lại nhìn đồng hồ đeo tay bất an, không
ngừng nhìn ra ngoài.
“Ba đang đợi ai nữa ạ?” Cô đột nhiên hỏi.
Thẩm Độ đột nhiên có chút chột dạ, quay đầu nhìn cô, cười nói: “Hôm nay… Ba muốn giới thiệu cho con
một người, con không phải luôn bảo trong nhà có mỗi con là con gái, muốn có chị em à? Lát nữa chị
con tới, con sẽ thích à.”
Thi Ân trừng mắt cười hỏi: “Ai thế ba? Ba nhận thêm cô con gái nuôi à?” Lại cười đùa với Lý Du:
“Không lẽ ba mẹ sinh em gái cho con mà không nói cho con biết à?”
Lý Du chưa trả lời thì một chiếc xe lướt qua màn mưa rồi dừng ở sân cỏ.

“Tới rồi.” Thẩm Độ tự mình
ra đón.
Người làm che dù cho ông, Thi Ân nhìn ông tự mình đi trên mặt cỏ ẩm ướt và hoa tường vi tới trước
xe, dẫn một cô gái xinh đẹp từ trong ra, cô gái mặc bộ váy lễ phục do Thẩm Độ tỉ mỉ chọn, cẩn thận
nắm tay ông xuống xe, ánh mắt liếc nhìn Thi Ân.
Tới rồi, ánh mắt khí thế như vị vua trở về kia, vừa nhìn đã biết là nữ chính.

Tạ Minh nhịn không
được gửi thông tin cho Thi Ân: “Hiệu trưởng, đó là nữ chính à? Có phải ngài bắt đầu chiến đấu
không?”
Tin nhắn lướt qua trên hệ thống.
Thi Ân nhìn cô gái ấy, cúi đầu kéo tay Lý Du hỏi: “Mẹ, cô ấy là ai thế? Sao ba tự mình ra đón vậy?”
Lý Du nhìn cô gái Thẩm Độ ra đón, trong lòng không thoải mái, con bé kia trông giống người mẹ người
thứ ba của mình thật đấy, bà không ngờ con gái của con hồ ly kia không phỉa là Lộ Lộ, năm đó bà
phải gắng lắm mới nhận nuôi con của con hồ ly kia vào nhà, nuôi nhiều năm vậy lại không ngờ… là
nuôi sai!
Lý Du dùng giọng điệu kì dị nói: “Lộ Lộ à, hôm nay cũng là sinh nhật của con bé, con và con bé sinh
cùng ngày cùng tháng cùng năm, còn chung bệnh viện nữa, con thấy hai đứa có duyên không?” Bà nhìn
Bạch Lộ, cô con gái bị ôm nhầm hỏi.
Mà Lâm Luật đứng cạnh Bạch Lộ nhìn cô gái xuống xe, ngạc nhiên lẩm bẩm: “Thẩm Niệm Tình? Sao em ấy
lại đến đây?”
Thi Ân nghiêng đầu liếc mắt nhìn hắn, “Cô ta là Thẩm Niệm Tình à?” Lý Du sửng sốt nhìn hai người,
“Hai đứa biết cô ta à?”
Thi Ân nhìn Lâm Luật cười lạnh, “Không biết, nghe người ta nhắc đến, cô ta và anh Lâm Luật có duyên
lắm.”
Lâm Huân nhìn cô, trong lòng hơi hồi hộp, nhập diễn nhanh thế à?
Sau đó Thi Ân nhìn Thẩm Độ dẫn cô gái kia vào rồi nhìn khách mời ngạc nhiên, nở nụ cười nghiêm túc,
buông tay Lý Du đi tới trước Thẩm Độ và cô gái kia, cười hỏi: “Cô là Thẩm Niệm Tình?”
Nữ chính kia hơi sửng sốt, đây không phải là lần đầu nữ phụ thấy cô ta à? Không biết cô ta mà? Cô
ta đã cố ý bảo Thẩm Độ giấu tin của mình không được báo cho nữ phụ là muốn tạo niềm vui bất ngờ cho
nữ phụ vào hôm sinh nhật, tránh cho nữ phụ biết tin của mình rồi tới hại mình như kiếp trước.
===============================================
Tiểu kịch trường:
Thi Ân: Để cho các bạn xem dù lấy thân phận nào thì tôi vẫn là nữ chính của phiên bản phản diện.
Lâm Huân: Tôi lại đóng vai trai cặn bã nữa à?
Dịch Nhiên: Không được phép làm mấy hành động yêu đương!!!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận