Làm lễ xong là tới công đoạn mở tiệc ăn uống.
Đám học viên như phát cuồn mà lao vào đánh chén như quỷ đói kiến Liên Đào chỉ cười trừ ngại động đũa, Liên Tuân thì khoé mắt giật giật nói chẳng nên lời.
Bổng có người vỗ vai Liên Tuân, nhìn ra sau là một nam tử da xám xịt như sát chết, đồng tử trắng dã, hết sức đáng sợ làm anh em nhà Liên thiếu điền hét lên nhưng kẻ đó lại dịu giọng bảo:"Thượng Thần mời thái tử và công chúa qua bàn của ngài dùng tiệc"
Liên Tuân phải hít một hơi thật sâu để không phải la lên "có quỷ".
Nhưng nghĩ đến việc đi theo một con quỷ qua bàn của Thượng Thần ngồi được đối sử như hoàng gia còn đỡ hơn là ngồi ở đây tranh nhau với đám dân thường.
Thế là anh em họ quyết định đứng dậy đi theo.
Hạ Ly nhìn thấy hai người họ liền cười rạng rỡ, y cười lên phải nói là rất đẹp, đẹp tới quỷ thần phải kính sợ.
Hạ Ly thanh tao hướng tay về phía ghế trống mời anh em họ ngồi.
Rồi hắn lại nhìn con quỷ dẫn họ đi lúc nãy nói:"nào nào Ma Quân Virgo cũng ngồi đi"
Virgo trợn tròn mắt trắng chẳng có sức ảnh hưởng nào mà ngồi vào bàn.
Bên cạnh Hạ Ly chính là tam Minh Hạ-Minh Hạ Tri Tình cô nàng đã uống tới vò rượu thứ ba mà vẫn không đổi sắc mặt.
Hạ Ly nhấm một ngụm trà ấm mà hỏi:"Thánh Mẫu trên núi có biết ở dưới đây nhà ngươi đổ đốn thế này không?"
Tri Tình vẫn tiếp rượu còn mời Virgo:"lo nàng ta làm gì, nào Virgo uống uống uống"
Virgo nhận chén rượu nhìn chằm chằm hỏi:" lỡ kết giới bị phá lần nữa Quỷ Quân định làm thế nào với bộ dạng say mèn?"
Tri Tình nhún vai:"vỡ đâu mà vỡ hoài thế, với lại bên Thiên Sơn Thánh Mẫu đang lập danh sách chuẩn bị đem cái đám tà nhân đó chém đầu hết rồi.
Sau này khỏi phải lo.
Ta thấy cứ trừ những tà nhân có công biết quay đầu như Tống Thủy Cơ, Hoa Vô Thần, Hoa Sinh Thần thì trảm hết.
Lọc danh sách chi cho mất công"
Virgo nghe mất lời này mà trợn mắt, sợ rằng Tri Tình sẽ chạy đi khuyên thánh mẫu làm vậy thật liền chuyển ánh mắt khó tả cho Hạ Ly.
Triệu Hạ Ly là con lợn chết chẳng sợ nước sôi còn gật đầu:"ta đồng ý"
Lệ Chi ngồi đối diện cạnh Tâm Hiên khoé mắt đã giật giật:"nghĩa phụ người có chắc là muốn trảm hết?"
Hạ Ly không hiểu ý của Lệ Chi liền hỏi:" ý con là sao? Tống Tà Phong không đủ cho con chơi đùa à?"
Viên Liêm nghiêm nghị đầy đứng đắn nói:"Điện hạ, ta nghĩ đừng mang tà nhân đến chỗ Lệ Chi và Hải Trân nữa....!Lúc ngài đưa Tống Tà Phong tới đã có ba tuần liền tháp Quân thật sự là không thể chợp mắt"
Tống Tà Phong là đại tiểu thư Tống gia cầm đầu giới Tà nhân năm đó.
Cũng chính Tống Tà Phong gây cho Huyền Ngọc nhiều vết thương nhất thậm chí còn ảnh hưởng đến tận hiện tại.
Sau khi bị Nghĩa Lộ bắt sống Tống Tà Phong bị phế linh lực tại chỗ giao cho Xử Nữ thành trông coi.
Lệ Chi và Hải Trân có sở thích quái đản một cách kinh dị.
Sau ba ngày giao cho họ, Hạ Ly đã tới "thăm hỏi" cái vị đấy xem thế nào.
Tình cảnh hắn nhận được là Tống Tà Phong đến cái móng tay hay món chân cũng chẳng còn, răng bị nhổ mất bốn cái, đầu tóc rối nùi đến phát sợ.
Không còn nhìn ra hình ảnh của ả tiểu thư yêu kiều đổng đảnh ngày nào.
Tống Thủy Cơ người hận Tống Tà Phong đến thấu xương cũng phải rùng mình trước hình ảnh con ả sau hai tuần bị hành hạ.
Một cái cọc người đích thị, tay chân đều cục lủng mà chỗ bị cục thấy rõ máu thịt bầy nhầy mà nhận ra được do bị đập nát mà thành.
Tóc bị cạo trọc, răng nhổ sạch đến cả tròng mắt cũng bị moi ra.
Thế mà con ả đó vẫn chưa chết còn rên ư ử.
Tống Thủy Cơ lúc đấy sắc mặt tái mét chỉ có thể "a" một tiếng đầy kinh hoàng.
Tống Tà Phong dường như nhận ra giọng của Tống Thủy Cơ nên con ả phát điên mà mở miệng kêu rên thảm thiết hơn.
Lúc ả mở miệng Tống Thủy Cơ trông thấy rõ lưỡi ả bị một cây đinh dài sỏ ngang lưỡi làm ả vừa đau đớn lại chẳng nói được gì.
Tống Thủy Cơ đã chạy vội khỏi tháp Quân mà nôn mửa tới mất nước phải vào y phòng của Xử Nữ thành tiếp nước.
Anh em họ Liên không hiểu chuyện này nên vẫn ăn rất ngon lành, còn những người biết chuyện lại chẳng buồn động đũa nữa.
Tri Tình cười trừ:"tiết thật, như vậy vẫn quá dể dàng với ả"
Lệ Chi không sợ hãi vị hung thần Minh Giới kia mà phóng ánh mắt sắc lẻm sang:" ngài đã nhân nhượng với Hoa Chiêu Thương đến tận bây giờ?"
Tri Tình yêu kiều nhấp rượu:"đương nhiên, phải để hắn trải nghiệp nhục nhã, đau khổ thêm vài chục năm nữa chứ.
Như Tống Tà Phong một tháng quá ít"
Hạ Ly ho khan:"được rồi, vị tha là cách tốt nhất để bắt đầu một mối quan hệ mới.
Đối với Tà nhân thì vị tha tốt nhất là nên chém hết, được chứ?"
Liên Đào hình như hiểu gì đó mà cất giọng:"vì sao phải tàn nhẫn như vậy ạ?"
Nghĩ Thát ngồi cạnh Huyền Ngọc nãy giờ bị Huyền Ngọc nhắc nhở lườm huýt nết ăn uống đang bực bội, nghe câu này bổng hắn khựng người mà nhìn nghĩa phụ của hắn.
Huyền Ngọc có thể nói là kẻ thê thảm nhất cũng là kẻ may mắn nhất.
Năm đó tà nhân lẻn vào Thiên giới bị bại lộ bọn chúng mang Huyền Ngọc ra uy hiếp rồi bắt về ổ.
Huyền Ngọc ở trong ổ Tà Nhân hơn hai ngày lúc cứu viện tới họ nhận được chỉ là cơ thể máu thịt lẫn lộn không còn nhìn ra nhân dạng vị thần quan tuấn tú nhất thiên giới ngày nào.
Tất cả là do Tống Tà Phong bang cho.
Nhưng hắn cũng may mắn là nhờ có Tống Thủy Cơ phản bội Tà giới tiết lộ vị trí mà hắn được cứu ra kịp thời, chứ như những kẻ khác thì đời nào còn sống trở ra được.
Huyền Ngọc đối với chuyện này khá thờ ơ mà trả lời Liên Đào:"công chúa sống sau bức tường kia, cái bức tường được xây lên bởi sát chiến sĩ, cùng hào sâu đầy máu của kẻ hi sinh.
Bên kia bức tường nơi công chúa ở chính là nơi mà Cửu giới quyết tận diệt chứ không để các vị bị tổn hại thì sao có thể hiểu sự thống khổ của người nơi đây"
Liên Đào nghiên đầu không hiểu:"chúng ta đặc biệt đến thế sao? Lại để các vị hi sinh như vậy?"
Huyền Ngọc tức đến bật cười:"Đặc biệt? Thất Trinh Xử không đặt biệt sao? Bạch Cốt Minh Vương không đặt biệt ư? Nói gần không nói xa đi Thượng Thần Điện Hạ ngài thật sự không đặt biệt? Nói thật với công chúa, những người họ bọn ta đều muốn quỳ lại, đều muốn bảo vệ nhưng cô nghĩ xem, họ vẫn phải hi sinh đấy thôi.
Cô nghĩ họ hi sinh là vì điều gì?"
Liên Đào bị giáo huấn trước nhiều người như vậy, cô nhục nhã không dám lên tiếng chỉ cuối đầu nghe.
Huyền Ngọc thở ra một hơi dài dịu giọng:"họ hi sinh là bởi vì ngàn vạn nhân giới chúng sinh"
Liên Đào mở to mắt ngẩn đầu nhìn hắn
Vì chúng sinh, vì ngàn vạn dân thường vô tội.
Ngàn năm trước Thất Trinh Xử tự vẫn trả một thiên hạ thái bình.
Trăm năm trước Bạch Cốt nguyện chết vì tương lai của nhân thế ngày mai.
Ba tháng trước Triệu Hạ Ly không tiết thân mình cùng vạn Minh nhân bảo hộ nhân loại trước sự vượt ngục của Tà nhân.
Vì chúng sinh, vì nhân thế, họ quyết hi sinh, quyết giết sạch Tà nhân-những kẻ suốt đời chỉ mưu cầu sức mạnh và đau thương của nhân loại.
Liên Đào hiểu rồi cô nàng đứng dậy hành đại lễ với Huyền Ngọc:"Học trò ngu muội nay đã thông rõ, hậu xin thủ giáo.
Mong sau này vẫn có cơ hội được Tây Phương tướng quân chỉ giáo nhiều hơn"
Huyền Ngọc phất phất tay:"công chúa quá lời"
Hạ Ly mĩm cười, từ từ châm thêm trà.
Mặc dù chuyện y bị thương chỉ có mấy đại quan Thiên Minh biết nhưng mang hắn ra làm ví dụ cũng chẳng thái quá.
Vì năm đó khi đại chiến với Tà nhân diễn ra, Hạ Ly chính là được phân nhiệm vị trí cổng ngăn giữa Nhân giới và Thần giới, vị trí yếu hại nhất cũng là nguy hiểm nhất.
Chỉ cần Tà nhân đánh sập phòng tuyết nơi đấy thì tất cả đều kết thúc.
Hạ Ly cầm cái màn thầu đầu tiên lên cắn nhẹ vào vỏ bánh mền mịn ngẫm nghĩ.
Nếu hôm ấy hắn thật sự không giữ được biên giới Thần Nhân, thì có phải....hắn sẽ mãi mãi chẳng thể nhìn thấy lớp trẻ tài năng xuất hiện lớp lớp mai sau rồi không?
Hắn nhớ đến đại đệ tử Yên Hân của hắn, vị đệ tử tài ba xuất chúng lại gan dạ đã chết trong tay hắn.
Yên Hân đứa đệ tử hắn xem như con ruột mà nâng niu...để rồi khi nghe tin dữ, thứ hắn nhận về chính là đứa trẻ nhiễm tà khí phát điên tàn sát đồng môn chẳng nương tay.
Đó không phải bản tính của Yên Hân, nó bị điều khiển, nhiễm tà khí, mất kiểm soát, không thể cứu...không thể cứu
Ba chữ "không thể cứu" cứ lặp đi lặp lại trong đầu Hạ Ly.
Để rồi hắn ôm sát đứa đệ tử ấy lúc nào chẳng hay, trong tay hắn Yên Hân ngủ thật ngoan, thật yên bình, như một lúc nào đó nó sẽ mở mắt tỉnh dậy cười với hắn gọi hai tiếng trong trẻo "sư phụ".
Hạ Ly năm ấy xuống tay chặt đầu Dị Lôi Tiêu cùng một trăm tà nhân họ Dị, dùng máu tươi tế linh hồn người đã khuất.
"Những kẻ này ta giết vì con, vì những đồng môn đã ra đi vô nghĩa, vì...chúng sinh vạn kiếp ngày mai".