Vũ thoáng sững lại, nhưng cũng chẳng buồn quay ra nhìn tôi. Cậu ta cứ thế, tiếp tục tiến thẳng vào lớp học. Mấy học viên xung quanh bị tiếng hét của tôi làm cho giật mình, soi mói nhìn tôi. Tôi nhận ra việc làm quá lố của mình, hơi cúi mặt, bước nhanh vào lớp. Chỉ có trong lớp thì tôi mới không phải nhìn thấy những ánh nhìn dè bỉu kia.
Khi tôi tạt quay căng tin để mua lon nước khác cho Vũ, bất ngờ thấy trên bảng tin của trường đang dán chật kín cái gì đó. Tôi hơi tò mò tiến đến xem, vừa nhìn thấy thứ được đính trên đó thì không khỏi trợn mắt. Cả bảng tin chật cứng thư khiêu chiến. Hóa ra, vị trí số một là như thế này đây! Bên cạnh đó, còn rất nhiều những dòng chữ to nhỏ được viết bằng phấn, giọng điệu vô cùng phẫn nộ
- Phương Tuyết Mai hãy cút khỏi đây!
- Cô ta không có tư cách trở thành người đứng đầu học viện!
- Đừng ở đây làm ô uế học viện nữa!
Tôi không dám đọc tiếp nữa. Chỉ cảm thấy ở phía xa, hàng trăm ánh mắt đang hướng về phía mình, có phẫn nộ, có vui thích, có thờ ơ. Tôi giữ chặt lon nước trong tay. Không nói gì, quay trở lại lớp
- *** hại người ta rồi còn lẽo đẽo bám theo
- Đúng là đồ mặt dầy trơ tráo!
Những tiếng nói vẫn không ngừng bám riết. Bây giờ tôi thật sự giống như người bị bệnh truyền nhiễm, đi đến đâu cũng bị xua đuổi. Không ai muốn đến gần hay nói chuyện với tôi. Việc tôi theo đuổi Vũ lại càng khiến họ căm ghét tôi hơn. Bản thân tôi cũng tự nhận thức được việc làm này của mình chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa. Nhưng tôi không thể nào dừng lại. Bởi vỉ, đó là yêu cầu của mũ lưỡi trai. Anh ta, muốn tôi trở thành…bạn gái của Vũ. Tôi cảm thấy con người này đúng là vô cùng khó hiểu. Lúc trước thì bắt tôi phải đánh bại cậu ta, bây giờ lại muốn tôi theo đuổi, chẳng phải là quá mâu thuẫn sao? Anh ta dốt cuộc có thù oán gì với Vũ, anh ta thực sự muốn gì đây? Tôi không ngừng suy nghĩ, tìm mọi lí do để giải thích nhưng cuối cùng vẫn không giải thích được. Trong phút chốc, lại thấy nụ cười khó hiểu của anh ta hiện lên.
Buổi sáng thứ 3 từ sau khi tôi chính thức tuyên bố sẽ theo đuổi Thiên Vũ. Như thường lệ, tôi chuẩn bị sẵn nước trái cây, thực ra không biết Vũ thích vị gì nên mỗi ngày tôi lại đổi vị. Sau đó mới thấy việc làm này quá thừa thãi. Vũ chẳng thèm bận tâm tôi đang cầm cái gì, thản nhiên coi tôi như không khí. Tất nhiên, tôi cũng không hề bỏ cuộc, vẫn bám đuổi cậu ta. Tự sâu thẳm trong lòng cảm thấy, mình nhất định là có họ hàng sâu xa với….đỉa!
Vừa thấy Vũ xuất hiện, tôi lại lập tức mỉm cười, đưa ra lon nước vị đào
- Dừng lại đi!
Có tiến triển hơn những lần trước. Cậu ta cuối cùng cũng chịu nói chuyện với tôi, cho dù chỉ là 3 từ ngắn ngủi không đầu không cuối. Tôi ngây ngô hỏi lại
- Dừng lại cái gì cơ?
- Cái việc làm điên khùng của cậu!
- Ý cậu là việc tôi theo đuổi cậu? – Tôi “đính chính” lại - Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không bỏ cuộc, muốn nghĩ sao tùy cậu! – Tôi thản nhiên nhìn Vũ, sau đó chìa ra lon nước.
Vũ im lặng nhìn tôi cùng lon nước vị đào vẫn còn bốc hơi lạnh vì vừa được lấy ra. Tôi mỉm cười, hẩy hẩy tay. Những học viên khác thấy cảnh tượng này thì cũng nán lại, bàn tán không ngừng. Cuối cùng Vũ cũng cầm lấy lon nước, tôi chưa kịp cười thì đã thấy cậu ta cầm nói, rồi thẳng tay ném vào thùng rác bên cạnh. Sau đó quay người bỏ đi! Đám con gái phía sau bụm miệng cười rúc rích. Ném cho tôi cái nhìn thương hại rồi bỏ vào lớp. Tôi không cảm thấy bị xúc phạm, cũng không thấy tổn thương. Chỉ thấy….tiếc tiền! Lon nước này là tiền ăn sáng của tôi. Trong khi tôi không được cái gì bỏ vào bụng thì cậu ta lại dám vứt đi. Đúng là cái tên trời đánh!
Tôi thầm rủa xả Vũ, lại cúi xuống xoa dịu cái bụng đang biểu tình của mình, trong lòng thầm tính toán. Kinh tế của tôi eo hẹp như vậy, xem ra lần sau nên mua thứ khác rẻ hơn. Kẹo mút chắc không phải là ý kiến tồi!
………….
Không khí trong lớp học không hề thoải mái chút nào. Thầy giáo chưa vào lớp, tôi đang ngồi ôn bài thì bị Vĩ kéo tay, cậu nhíu mày nhìn tôi, khoanh tay lại hỏi
- Cậu đang làm cái gì thế?
- Làm gì? – Tôi ngạc nhiên hỏi lại
Vĩ nhướn mày nhìn về phía Vũ, sau đó lại nhăn mặt liếc tôi.
- Cậu đang theo đuổi cậu ta thật sao?
Tôi im lặng, sau đó cũng gật đầu
- Cậu điên hả? Thấy bị ghét như vậy chưa đủ sao? – Vĩ ghìm giọng nhìn tôi, ánh mắt hơi hướng về phía bảng tin. Tôi nhăn nhó cười. Thật lòng tôi muốn giải thích cho cậu nhưng không thể, tôi làm phiền Vĩ quá nhiều rồi. Hơn nữa việc này, tôi phải tự mình giải quyết.
- Tuyết Mai! Nói thật đi! Có chuyện gì vậy? – Vĩ nghiêm túc nhìn tôi. Tôi một mực lắc đầu, nói
- Không có gì!
- Chúng ta có phải bạn bè không?- Vĩ hỏi câu chẳng hề ăn nhập
- Tất nhiên rồi! – Tôi hơi ngạc nhiên
- Vậy nói thẳng ra đi! – Cậu nhìn tôi có vẻ bực mình
- Thật sự không có gì mà!
Thấy tôi khăng khăng không chịu nói, Vĩ quay đi, nhún vai
- Mặc xác cậu!
Tôi chỉ biết nhăn nhó mỉm cười
Trưa
Căng tin của trường chật ních người, ba người phục vụ mà vẫn không kịp. Hết khay thức ăn này đến khay thức ăn khác được đưa đến. Chật vật mãi mới lấy đủ thức ăn cho đám học sinh đang độ tuổi ăn tuổi lớn. Khi tôi chạy đến căng tin, xung quanh đã không còn bàn trống nào. Đã vậy khi đến lấy thức ăn, chỉ thấy cô phục vụ nhíu mày, bực bội nói
- Hết rồi!
- Dạ! – Tôi ngơ ngác nhìn lại, khiến cho cô tức giận quát lên
- Hết thức ăn rồi! Đến muộn thì ráng chịu đi!
Tiếng quát làm vài học viên chú ý, nhưng khi nhìn thấy tôi, họ lại quay đi, tiếp tục ăn, coi như không có gì. Cô phục vụ khó chịu tháo chiếc tạp dề dính đầy dầu mỡ, cáu kỉnh bước đến bệ rửa tay. Một bác bên cạnh thấy vậy, nhẹ nhàng đến chỗ tôi, mỉm cười
- Buổi trưa mệt mỏi, cháu đừng trách cô ấy! Để bác xem, hình như vẫn còn một chút thức ăn!
Tôi vừa ỉu xìu, nghe vậy thì rạng rỡ hẳn. Bác ấy lấy thức ăn cho tôi, nhưng khi nhìn vào khay, mặt tôi lại xịu xuống như bánh bao dúng nước. Kì thực thức ăn mà bác nói, chỉ là vài cọng rau xanh xanh còn dính chút dầu mỡ. Bác ấy cũng hơi khó xử nhìn tôi
- Chỉ còn từng này thôi! Lần sau cháu gắng đến sớm hơn vậy!
Tôi nhăn nhó mỉm cười, sau đó lẳng lặng bê khay cơm đi tìm chỗ ngồi. Dù sao sáng đã không có gì bỏ bụng, có cơm là tốt rồi! Tôi vừa tự an ủi mình vừa đảo mắt tìm kiếm xung quanh. Thấy dãy bên trái có một chiếc bàn 5 chỗ còn trống. Tôi vui mừng chạy đến, nhẹ nhàng hỏi
- Mình ngồi chỗ này được không?
Bốn cô bạn đang vui vẻ nói cười, vừa nhìn thấy tôi thì im lặng, nụ cười tắt ngấm. Tôi thấy họ ngấm ngầm trao đổi ánh mắt, cuối cùng cô gái có mái tóc được nhuộm vàng óng quay sang nhìn tôi, trong phút chốc, tôi không để ý đến nụ cười lóe lên kih cô ta nháy mắt với 3 người còn lại.
- Bạn ngồi đi!
Sung sướng thấy họ không lạnh nhạt, cũng không đuổi tôi đi. Tôi vội ngồi xuống, cảm kích nói
- Cảm ơn…
Lời nói vừa phát ra thì đã Rầm một tiếng! Tôi ngã sõng soài trên mặt đất, đám xung quanh được thể cười rộ lên. Tôi đau điếng nhìn khuỷu tay bị trầy xước đang rỉ máu, sau đó lại ngước nhìn, thấy cô gái tóc vàng vừa kéo ghế của tôi đang mỉm cười châm biếm, khinh khỉnh nói
- Tụi này có bảo bạn ngồi trên bàn đâu! Phải biết mình ở đâu chứ? Sao trơ mắt nhìn mình vậy, bộ không biết người mới được ngồi trên bàn thôi à? Hay là bạn không hiểu tiếng người?
Tiếng cười khúc khích từ phía ba người cùng bàn kia. Họ nháy mắt với cô gái tóc vàng đầy thích thú. Những người xung quanh chỉ ném cho tôi cái nhìn chế giễu, giống như cái nhìn mà những quý tộc ném ột kẻ nô lệ thấp kém. Một số người mỉm cười
- Đáng đời!
Có tiếng đập bàn đánh rầm.
- Các cậu không thấy mình quá đáng à?
Một giọng nói phẫn nộ vang lên từ phía chiếc bàn trung tâm, cô gái có mái tóc dài đến ngang vai, nhíu mày tiến về phía tôi. Nhẹ nhàng hỏi
- Bạn có sao không? – Cô bạn vừa nói vừa đưa tay đỡ tôi dậy, tôi nhăn nhó lắc đầu
- Không sao!
Cô bạn liếc qua đám người kia, khẽ lừ mắt, ai nấy đang cười thì im lặng, nhún vai quay đi. Cô phẫn nộ nhìn bốn kẻ trên bàn
- Các cậu làm thế mà được à?
Bốn người kia không nói gì, chỉ khinh khỉnh nhìn hai người bọn tôi. Xách túi đứng dậy.
- Bạn không có chỗ ngồi hả? Qua đây ngồi cùng bọn mình đi!
Tôi hơi ngập ngừng, còn chưa nói gì thì đã thấy cô ấy bê cả khay cơm, cùng kéo tôi về phía bàn của mình. Năm người cùng bàn thấy vậy liền nhăn mặt, vẻ không muốn chào đón tôi.
- Bạn ngồi đi! Mình là Khánh Huyền!
Huyền vui vẻ đẩy tôi xuống ghế, khẽ nhíu mày nhìn những người còn lại. Họ đành thôi nhìn tôi, bực bội tiếp tục ăn. Tôi xoa xoa khuỷu tay, cười cảm ơn Huyền
- Bạn ăn đi!
Huyền cười thân thiện, tôi hơi gật đầu, vừa cúi xuống ăn thì thấy Huyền kêu lên
- Sao lại chỉ có rau thôi vậy? Chắc bạn đến muộn hả?
Một cô bạn bên cạnh mỉa mai nhìn tôi
- Sợ ăn nhiều thức ăn mỡ sẽ tích tụ ở mặt sao? Cũng không sao, da mặt bạn dày như vậy, có dày thêm chút nữa cũng thế thôi mà!
Mấy người còn lại cười khúc khích, Huyền cau mày
- Bạn ăn đi!
- Um… - Tôi cúi mặt, lặng lẽ ăn
- Chỉ ăn rau như vậy không tốt đâu!
Huyền thương cảm nhìn tôi, sau đó đánh mắt sang bên cạnh
- Vân! Chia sẻ với bạn bè chút đi!
Cô gái tên Vân kia khẽ ngẩng lên, nhăn nhó nhìn Huyền. Nhưng trước ánh mắt kiên quyết của Huyền, lại không bằng lòng đẩy phần cơm có thịt về phía tôi.
- Ai bảo cậu đưa cái ấy! – Huyền bỗng đanh mặt lại, mấy người bên cạnh cùng ngẩng lên nhìn cô, ánh mắt lộ rõ vẻ khó hiểu
- Là chỗ kia cơ mà! – Huyền hất mặt chỉ về đống xương bên cạnh, năm người còn lại từ ngạc nhiên, sau đó lập tức hiểu ra, cùng mỉm cười. Huyền vui vẻ nhìn tôi
- Bạn Tuyết Mai! Đừng từ chối ý tốt của tớ nhé!
Xung quanh rộ lên vài tiếng cười. Tôi nóng mặt, im lặng. Vân cùng mấy người bạn kia c ũng nhao nhao
- Bọn mình cũng còn rất nhiều này! Cho cậu hết!
Vừa nói, họ vừa đổ đám xương xẩu trên bàn vào khay cơm của tôi. Thấy tôi không nói gì, Huyền nhướn mày, cao giọng
- Sao thế? Chê à? Thế thì cho cả phần này nữa nhé!
Vừa dứt lời, khay cơm trong tay cô đã bay tới chỗ tôi. Chiếc khay inox rơi xuống sàn, tạo nên những tiếng keng keng. Cả người tôi bị dính cơm cùng thức ăn, xung quanh lại ồ lên cười thích thú
- Cho bạn ăn như vậy đã là tốt lắm rồi! Thứ người vô liêm sỉ như bạn mà cũng vào được đây sao? Da mặt cũng dầy lắm. Làm chuyện như vậy rồi còn dám vác mặt tới gặp người ta đòi theo đuổi! Bộ bố mẹ bạn không dạy thế nào là liêm sỉ hả!
Cô ta bỗng nhiên lấy tay bịt miệng, làm ra vẻ vừa lỡ lời
- A! Xin lỗi! Mình quên mất bạn là trẻ mồ côi, làm gì có cha mẹ chứ! Trẻ mồ côi thì đâu cần biết đến liêm sỉ!
Những người xung quanh cùng bật cười. Huyền đanh giọng, cách xưng hô cũng thay đổi
- Nếu lần ở trong rừng Vũ không cứu mày thì mày còn ngồi ở đây được không? Con chó cho nó ăn còn biết cảm kích, không cắn lại. Thứ người như mày còn phải học hỏi nó nhiều đó!
Huyền hất mặt nhìn tôi, mấy người cùng bàn cũng hùa vào phụ họa
- Ở cùng thứ người này sớm muộn gì cũng bị ô uế mà thôi!
Nói xong cả sáu người cùng đứng dậy, tiến ra phía cửa. Căng tin trong phút chốc trở nên yên lặng. Một vài người ái ngại nhìn về phía tôi, một số khác vẫn che miệng cười. Có vài người thấy hết trò vui thì đứng dậy. Lúc này, những lời nói của anh lại vang lên trong đầu tôi “Bắt nạt! Đây chính là bản năng của con người!”. Phải! Người ta chỉ cần tìm một lí do, thì có thể thoải mái chà đạp, xúc phạm đồng loại. Cho dù là người bình thường, hay thiên tài thì cũng đều như vậy. Và tôi cũng hiểu, như thế nào gọi là sự im lặng đáng sợ của lòng tốt!
..............