Edit: Kidoisme
Mấy con heo nhỏ chỉ đuổi theo đúng một người, bên đuổi bên chạy.
Cậu học viên kia thấy mình sắp bị đuổi kịp, vội vàng nhảy thẳng lên cái cây gần nhất.
Vừa mới đứng vững quay đầu nhìn xuống đã thấy bóng tàn xẹt qua, heo con vẽ ra đường cong duyên dáng giữa không trung đập 'bộp' một phát vào trán.
Cậu học viên ngã ngược vào trong bụi cỏ, trên trán lại có thêm một cái đuôi dài
Đám học sinh mũi nhọn còn lại: "..."
Nhảy cao vãi!
Nguyên chủ ngay lập tức phát điên: "Đù má ha ha ha, heo gì thế này, chẳng nhẽ cứ để cái đuôi tiếp tục dài như thế à?"
Kỷ Lan nhận pháp khí phòng ngự Kỷ Hoằng đột nhiên ném cho hắn, liếc mắt thấy bóng đen xông tới ngay lập tức ngồi xổm xuống.
Một con heo nhỏ bay thẳng qua đầu.
Kỷ Lan bình tĩnh đứng dậy phảng phất như người vừa cà khịa cả đám chẳng phải mình: "Diễm Trư Điểu, đuôi của nó dùng linh khí hóa thành để hù dọa đối thủ.
Khác với các loài động vật thông thường, chỉ cần rút ra là được."
Nguyên chủ ngạc nhiên: "Gì? Đây mà là con chim á?"
Kỷ Lan thừa dịp không ai chú ý nhẩm thần chú đánh vào lòng đất né tránh công kích, giải thích những gì mình biết: "Đẻ trứng, trứng của linh thú này bị chôn dưới đất, khi gặp đủ linh khí sẽ nở.
Cánh của bọn chúng đã thoái hóa từ lâu, vừa nhát gan vừa dễ dàng gặp khủng hoảng mà lúc khủng hoảng sẽ húc lung tung.
Đối thủ đứng càng cao, thù hận của bọn nó càng nhiều.
Đang nói chuyện đột nhiên mấy nhóc heo con vướng chân ngã vào bụi cỏ, đám học sinh mũi nhọn có thể thở phào, ngự kiếm bay lên.
Đợi tới khi bọn họ lên cao, thù hận của đám heo đạt tới mức tối đa.
Kỷ Lan nhìn trời, quyết định nhảy lên một cái cây lớn ngồi xuống quan sát trận chiến giữa người và heo bên dưới.
Nguyên chủ hỏi: "Ông không giúp à?"
Kỷ Lan: "Đã giúp rồi."
Sau đó hắn nhẹ giọng bảo: "Lại nói kết quả có ý nghĩa gì? Chúng ta ngồi đây xem đánh nhau chẳng phải vui vẻ hơn sao?"
Giọng điệu 'tai họa già' cực kỳ dịu dàng, hệt như mấy câu an ủi cậu ban nãy.
Nhưng chuyện này đâu phải do ông ta bày ra...Nguyên chủ nén lại sự khó hiểu tiếp tục xem.
Khoảng mười phút, nguyên chủ cảm thấy hồn phách dần suy yếu mới hiểu ý tai họa già nói lúc nãy là gì.
Chẳng nhẽ tai họa già biết cậu sắp xong đời cho nên mới quan tâm lần cuối?
Nguyên chủ không muốn thừa nhận sự thật này, run giọng hỏi: "Lão tổ, tôi...!tôi sắp biến mất rồi."
Kỷ Lan 'ừ' một tiếng.
Nguyên chủ khóc: "Ông thực sự không thể cứu tôi sao?"
Kỷ Lan lại 'ừ': "Không có cách để đảo ngược trận pháp."
Nói xong hắn bổ sung thêm: "Hay tôi gọi anh cậu qua nhé?"
Nguyên chủ sụt sịt gào lên: "Tôi không muốn gặp anh ta!"
Cậu âm thầm nghĩ di ngôn, tuy nhiên rất nhanh đã chú ý tới vấn đề khác: "Rốt cuộc ông là ai? Đang làm gì? Tại sao lại muốn tiêu diệt dòng họ của mình?"
Kỷ Lan đáp: "Tôi tên là Kỷ Lan."
Nguyên chủ càng gào ác hơn: "Con bà ông tôi sắp chết đến nơi rồi mà ông còn lừa tôi!"
"Ba ngàn năm trôi qua, gia phả nhà cậu chắc cũng phải mất vài lần.
Nếu ông cậu biết tổ tiên có người tên là Kỷ Lan thì sẽ không để cậu lấy cái tên này." Kỷ Lan giải thích: "Kỷ Lan tự Thụy Bạch, cậu có thể gọi tôi là Kỷ Thụy Bạch."
"Kỷ Thụy Bạch..." Nguyên chủ nhẩm lại tên hắn, tiếp tục hỏi: "Vậy tại sao ông lại muốn tiêu diệt toàn bộ tộc mình?"
Kỷ Lan không giấu giếm: "Vì tôi có một người cha tốt."
Nguyên chủ khó hiểu: "Ông ta ngược đãi ông?"
Kỷ Lan bị cậu chọc cười: "Kỷ tông chủ đường đường là kẻ đứng đầu Ma Tông, trăm công ngàn việc đếm mãi không xuể, đi hành hạ một đứa trẻ con làm gì?"
Nguyên chủ 'đù má' một tiếng, nháy mắt quên luôn mình sắp chầu trời: "Người đứng đầu Ma Tông???"
Kỷ Lan thuận miệng đáp, cảm nhận được có tu sĩ Trúc Cơ Kỳ đang bay tới.
Hắn dùng thần chú Ẩn thân đứng dậy nhìn ra xa, thấy người đó tới thẳng chỗ Kỷ Hoằng mới biết chắc là giáo viên, có vẻ như trận chiến này sắp tới hồi kết.
Nhóc con không có lời muốn nói với Kỷ Hoằng, hắn ẩn mình chạy tới một nơi nơi thật đẹp, yên tĩnh cho nguyên chủ chuẩn bị lên đường.
Nhưng hình như nhóc con vẫn nhớ thương tới ông bố Ma Tông, mè nheo đòi hắn kể tiếp.
Kỷ Lan không keo kiệt thỏa mãn lòng hiếu kỳ của nguyên chủ: "Năm đó linh khí cạn kiệt, lão ta đi ngược lại ý trời chọc rất nhiều tu sĩ tức giận.
Chính đạo không chịu để yên phái người tới tàn sát Ma Tông."
Nguyên chủ càng tò mò: "Thế sao ông còn sống?"
Kỷ Lan nhẹ giọng cười: "Có người cha tốt, đưa ta cho chính đạo dạy dỗ."
Kỷ tông chủ thất bại, ghi hận trong lòng.
Trước khi chết lão ta cậy tinh thạch của tông phái, dùng hết tu vi phong ấn Ma giới vào người con trai mình.
Chờ tới khi chính đạo đánh vào mọi chuyện đã kết thúc.
Kỷ tông chủ mất sạch tu vi, chết trong vui sướng.
Kỷ Lan sắc mặt trắng bệch đứng bên cạnh lão, cái trán chằng chịt chú văn màu đen khiến tu sĩ chính đạo ai cũng hãi hùng khiếp vía.
Không mất quá nhiều sức lực, bọn họ nhanh chóng điều tra rõ ràng Kỷ Lan: Tư chất nát nhừ, thân thể gầy yếu, dùng linh dược tốt đến đâu cũng chẳng sống qua trăm tuổi — Kỷ tông chủ muốn dùng cánh cửa 'giấy' phong ấn đám ma vật tàn ác.
Tuy nói thực lực Kỷ tông chủ có thể phong ấn toàn bộ nhưng mỗi ma vật bên trong đều không đơn giản.
Một khi cánh cửa 'giấy' suy yếu, bọn chúng ngay lập tức sẽ được thả ra ngoài.
Tu sĩ chính đạo cẩn thận đánh giá cánh cửa 'giấy', chỉ thấy hắn chống thân mình dựa vào cây cột nhà, trên gương mặt tuyệt đẹp lộ ra nụ cười dịu dàng: "Tam ca của ta đang ở đầu đường Đông Sơn, hôm qua Tứ ca và Ngũ ca chạy cùng nhau lúc trời chưa tối, hiện tại đang..."
Từng người, từng người một.
Tất cả những đứa con của Kỷ tông chủ đều được điểm danh.
Tu sĩ chính đạo: "..."
Tốt lắm, thì ra là một 'mỹ nhân rắn rết'.
Cũng đúng thôi, Kỷ tông chủ nuôi con hệt như nuôi cổ trùng, một đóa hoa đẹp có thể nở bừng như vậy chắc chắn chẳng phải động vật thuần chay.
"...Tôi không hiểu." Nguyên chủ hỏi: "Trước khi chết bố ông giao ông cho chính đạo nhưng...tại sao chính đạo lại nhận ông về?"
Kỷ Lan đáp: "Vì tôi 'đại nghĩa diệt thân' báo cáo hết tung tích của đám người xấu cho bọn họ."
Nguyên chủ: "..."
Giờ thì cậu đã hiểu sau khi thức tỉnh lão tổ lại chửi bậy rồi.
"Chẳng nhẽ bọn họ không sợ ông giả vờ đầu hàng xong sau này phản bội, quay lại báo thù hả?"
Kỷ Lan: "Không sợ."
Thứ chính đạo sợ đó là hắn đột ngột tắc thở, vậy cho nên chăm Kỷ Lan chẳng khác nào chăm tổ tông.
Ăn ngon, uống khỏe, chỗ ngủ tốt, trừ chuyện không thể tự ý đi lại thì hoàn toàn không có điểm nào để chê.
Thế nhưng nhà tù vẫn mãi là nhà tù, Kỷ Lan chưa từng thấy thoải mái.
Mà một khi hắn đã không thoải mái, ai cũng đừng hòng sống yên ổn.
Kỷ Lan nheo mắt: "Không chỉ không sợ, bọn họ còn rất cảm động.
Chân nhân đứng đầu chính đạo nghe xong câu chuyện đã nhận tôi làm đồ đệ."
Nguyên chủ: "..."
Bé thì có ông bố ngầu lòi, bố chết nhận được ông sư phụ ngầu hơn nữa, mả cha nhà nó đây là dạng vận may gì? Vận con trời à?
Cậu hoàn toàn không biết đằng sau hai câu tưởng chừng như là hạnh phúc đấy có bao nhiêu mưa gió bão bùng, chỉ biết nếu nguyên chủ có quyền khống chế thân thể, tất cả biểu cảm toàn bộ sẽ biến thành hâm mộ ghen ghét.
Nửa ngày sau nguyên chủ mới nghẹn ra vài câu đánh giá: "Chính đạo mấy ông quả thực rất...!chất phác!" Sống cho lâu rồi toàn làm mấy chuyện não tàn.
"Chính nghĩa!" Chỉ cần mấy câu dẫn đường đã tin người răm rắp, đầu óc chập mạch.
"Rộng rãi!" Tin thì thôi lại còn để người mạnh nhất đứng ra làm thầy, giờ hay rồi, nhìn 'tai họa già' mấy người nuôi lớn hộ cái!
Kỷ Lan hiểu rõ hỏi lại: "Cậu đang chửi bậy trong lòng phải không?"
Nguyên chủ mặc dù sắp chết mẹ tới nơi rồi nhưng vẫn hèn theo thói quen: "Không, ai lại làm thế?"
Kỷ Lan chả hơi đâu vạch trần, hỏi thêm lần nữa: "Có nguyện vọng gì? Có lẽ tôi sẽ thực hiện giúp cậu."
Nguyên chủ trầm mặc vài giây: "Không có."
Mẹ cậu mất sớm, ông ngoại bà ngoại cũng chả còn.
Sau khi mẹ chết, người phụ nữ bố cậu ngoại tình mang con tới cửa, đáng tiếc chưa đợi con cái trưởng thành cả hai đã gặp tai nạn giao thông đồng loạt qua đời, chỉ để lại đứa con nhỏ tuổi.
Nhà họ Kỷ nể tình nó cùng chung dòng máu nên nhận về nuôi.
Thực ra Kỷ Lan có ông nội thương nhưng ngày vui thường ngắn, ông nội đi rồi.
Gia tài nhà họ Kỷ rộng lớn, mọi người đều bận chẳng ai quan tâm tới hai đứa trẻ con.
Cậu và người em cùng cha khác mẹ coi nhau chẳng khác nào kẻ thù, đều là kẻ vô dụng trong căn nhà trống.
Sau đó linh khí sống lại, cậu với em trai trúng tuyển vào học viện Tu tiên, kẻ vô dụng dần được gia tộc coi trọng.
Vô dụng có vô dụng này vô dụng kia, em trai tư chất tốt, tuy không đạt được tới trình độ biến thái như Kỷ Hoằng nhưng tốt hơn nguyên chủ rất nhiều.
Mắt thấy em trai càng ngày càng giỏi giang mà mình sắp phải ở lại lớp, nguyên chủ bắt đầu liều mạng.
Đại khái mọi chuyện không theo ý muốn cho nên cậu phải nhận rất nhiều lời khinh thường, thậm chí còn bị gọi bằng biệt danh 'thằng con phá của'.
Giờ để họ biết cậu chết do động vào cấm thuật thì sẽ thế nào?
Chắc là chỉ trỏ nhau rồi bảo 'xứng đáng.'
Nhưng cậu...!chưa từng hại ai.
Cậu chỉ muốn mọi người quan tâm mình thêm một chút.
Mỗi tội trời không chiều lòng người, giờ đến di nguyện cũng chỉ có thằng cha tai họa già chả biết chui đâu ra ngồi đây nghe chuyện.
"Đôi khi tôi nghĩ, nhỡ đâu người lừa tiền tôi thực sự có việc gấp, số tiền đó có thể cứu sống người vô tội, coi như tích thêm cho tôi chút công đức..." Nguyên chủ nghẹn ngào: "Tại sao tôi ném nhiều tiền như vậy mà chẳng có ai lương thiện phát hiện ra tôi, giúp đỡ tôi vượt qua khó khăn cơ chứ!"
Kỷ Lan nhìn đống cỏ dại trước mặt, không nói năng gì.
Nguyên chủ lại tiếp tục than vãn: "Tôi có di nguyện rồi, sao này ông có gặp đám lừa tiền, giúp tôi đánh họ một trận nhé?"
Nói xong không nỡ, sụt sịt bổ sung: "Nhưng...!đừng đánh ác quá, báo cảnh sát để họ không hại ai là được."
Kỷ Lan hỏi: "Còn gì nữa không?"
"Còn...!đừng nói chuyện của tôi cho ai biết, nếu ông tìm được thân thể rồi thì thiêu tôi đi cũng được, tro cốt rải cạnh mộ mẹ tôi.
Tôi mất tích chả ai để ý...à, chắc Kỷ Hoằng sẽ hỏi vài câu nhưng anh ta không tìm đâu.
Em tôi nữa, mỗi tội tám phần là ý xấu.
Tóm lại tôi không muốn chết rồi còn phải nghe bọn họ mỉa mai tôi xứng đáng, mặc dù tôi xứng đáng thật..."
Nói tới đây cậu khóc ác hơn: "Vì sao chứ! Tôi không cam lòng bị người ta ngó lơ nên mới muốn mạnh mẽ hơn một chút, chẳng nhẽ ông trời chưa gặp con kiến giãy giụa sao? Thậm chí tôi còn chưa làm chuyện xấu bao giờ...!
Hồn phách cậu càng ngày càng yếu, từng ký ức đáng nhớ chạy qua như đoạn băng ghi chậm.
Kỷ Lan ngước mắt lên nhìn, hình ảnh cuối cùng dừng lại ở cảnh người phụ nữ dịu dàng đứng trước cửa nở nụ cười vẫy tay gọi nguyên chủ về nhà ăn cơm.
Kỷ Lan rũ mắt, thầm nghĩ: Quên đi.
"Đừng khóc nhiều quá." Hắn đứng dậy đi vào trong núi: "Cậu còn nửa tiếng cơ mà."
Nguyên chủ khóc đau thấu tâm can: "Nói xong di ngôn rồi thì nằm chờ chết chứ còn làm gì được nữa? Hay ông kể chuyện cho tôi nghe tiếp đi."
Kỷ Lan hỏi: "Muốn nghe chuyện gì?"
"Đương nhiên là mấy chuyện hóng hớt rồi!" Nguyên chủ nói: "Nhớ tìm chuyện nào máu chó một chút, để tôi chết trong vui vẻ."
Kỷ Lan bật cười, vừa đi vừa kể lại mấy câu chuyện vui vẻ.
Kể được một nửa, tàn hồn càng ngày càng suy yếu cuối cùng nhường lại vị trí sót lại.
Hắn chỉ cảm thấy tinh thần của mình được nâng cao, hoàn toàn chiếm chọn quyền kiểm soát cơ thể.
Dưới chân núi trong rừng, giáo viên đang giải quyết nốt đàn heo đột nhiên sau lưng lạnh toát.
Tinh thần lực vừa quét ngang qua thực sự rất khủng bố khiến ông ta sởn tóc gáy.
Cũng may mọi thứ chỉ diễn ra chớp nhoáng, ngay sau đó hoàn toàn biến mất.
Giáo viên hít một hơi thật sâu chịu đựng cảm giác muốn bỏ chạy, nhìn lên phía đỉnh núi.
Vài học viên lớp mũi nhọn cảm thấy mình đã bị đông cứng.
Chờ vài giây qua đi, cậu học viên mọc đuôi heo phải dùng hết toàn bộ sức lực ngăn không cho mình quỳ xuống, run run hỏi: "Đó...!đó là gì?"
Giáo viên cẩn thận lắc đầu, không dám dừng bước ý bảo toàn bộ mọi người về nơi tập hợp.
Kỷ Hoằng đi tìm em trai, phát hiện người đi đâu mất.
Bọn họ tìm xung quanh vẫn không thấy ai, cậu học viên hỏi: "Hay cậu ta thấy đánh không lại nên chạy trước rồi?"
Kỷ Hoằng trầm mặc, nghĩ thầm cũng không phải không có khả năng, dù sao tình anh em của bọn họ quá nhựa.
(*)
(*) 情很塑料: ý chỉ tình cảm giả dối hệt như nhựa:)))
Giáo viên hỏi thăm đầy thâm ý: "Có chắc đó là em trai cậu không?"
Năm học viên mũi nhọn: "..."
Cả đoàn im ắng lạ thường, bốn người đồng loạt nhìn về phía Kỷ Hoằng.
Kỷ Hoằng nhớ lại, thật lòng nói: "Không chắc."
"Đú má!" Cậu học viên kia cánh tay đã nổi da gà: "Giờ ngẫm tu vi cậu ta thấp như thế chắc chắn phải vào đây cùng người khác, nhưng lúc đó chẳng có ai bên cạnh cả!"
Mọi người càng nghe càng thấy vô lý.
Giáo viên nhanh chân hơn nữa: "Về đã, tôi vừa truyền tin cho hội trưởng, nếu em trai cậu thực sự vào đây chúng ta sẽ có cách tìm ra cậu ấy."
Kỷ Hoằng nhìn rừng cây thêm lần nữa, cuối cùng chọn cách đi theo cả đoàn.
Hội trưởng là danh từ được dùng để chỉ Hội trưởng hiệp hội Tu tiên, Lâu Úc.
Thực lực y cao thâm khó lường, lai lịch gia thế bí ẩn, là nhân vật quan trọng bậc nhất giới Tu Tiên nước nhà.
Giờ phút này y đang đứng cách một ngọn núi, nhìn pháp trận vừa bị người ta hủy đi.
Nơi đây là Điện chính của Thất Tinh Tông, xung quanh hầu hết toàn đại trận, nếu không hủy hoại căn bản không vào được.
Thời điểm quan trọng, y đột nhiên dừng lại, đè tay lên giữa lông mày thấp giọng hỏi: "Thụy Bạch?"
Lâu Úc không chờ được hồi âm, ném cả đám người đi cùng rồi nhảy thẳng lên cao, móc điện thoại ra bấm.
Người dưới đất nhìn nhau, một trong số đó quay sang hỏi phó hội trưởng: "...Ngài ấy sao vậy?"
Phó hội trưởng đáp: "Chắc là lên mạng ngắm người đẹp."
Mọi người không kịp đề phòng: "...Hở?"
"Streamer nào thế?"
"Ai lại đi xem livestream giờ này? Tên là gì, hội trưởng thích cô ta đến vậy cơ à?"
Phó hội trưởng nhún vai: "Bố ai biết."
Năm đó Ma giới không ai là không muốn chơi chết Kỷ Lan, theo lý thuyết Lâu Úc phải diệt sạch cái đám dám làm hại người của y, nhưng chả hiểu hiện tại y đang làm cái chó gì nữa.
Lâu Úc làm như không nghe thấy lời bọn họ nói, càng nhảy cao hơn hòng thoát khỏi phạm vi bí cảnh.
Có mạng internet, y nhấn phần mềm theo dõi.
Chỉ thấy màn hình hiện ra một người đàn ông tóc dài trẻ tuổi đang nằm ngủ trên chiếc giường linh thạch.
Hai mắt hắn nhắm nghiền, bình tĩnh không có ý muốn thức tỉnh, giống như cảm ứng ban nãy chỉ là ảo giác của Lâu Úc.
Lâu Úc nhìn chằm chằm nửa ngày, xác nhận hắn không tỉnh mới trở về, làm như không có chuyện gì tiếp tục hủy pháp trận.
Hết chương 3.