Một buổi sáng đẹp trời, những tia sáng nhỏ khẽ chiếu rọi qua khung cửa kính, thấp thoáng trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn đang say giấc mộng , một gương mặt xin đẹp nhưng đằng sau vẻ đẹp ngời ngợi ấy lại là những nỗi buồn đang chất chứa.
Khuôn mặt lộ rõ ra vẻ lạnh nhạt và vẻ buồn rầu ấy, ngay cả trong mơ cũng chẳng dám bên cạnh người ấy và được người đó yêu thương.
Hình ảnh người con trai xuất hiện càng rõ, khuôn mặt Tuấn tú với mái tóc đen bay trong gió, dang tay ra về phía một cô gái xinh đẹp, phải nói vẻ đẹp của cô ấy thật hiếm có nhưng lại có một chút gì đó quen thuộc, chẳng may cô đã gặp cô ấy rồi chăng??? Cho đến khi người con trai ấy khẽ thốt lên, gọi tên cô ấy...
"Yumi"
Yumi?? Là Yumi sao?? Nhưng chẳng phải mọi người đã nói cô ấy đi rồi sao?? Tại sao Ayumi lại xuất hiện lử đây chứ?! Cô ấy mỉm cười hiền dịu, khuôn mặt xinh đẹp nhưng đâu đó vẫn chan chứa những nỗi buồn và niềm đau, mái tóc màu hồng nhạt lướt bay trong gió, hoà cùng với những cánh hoa hồng trong bầu trời đêm lạnh lẽo
"Zen!! Ngài sẽ đi với em chứ?" Cô giơ tay trước mặt người con trai Tuấn tú ấy – Zen, trên môi anh nở một nụ cười hạnh phúc, ánh mắt anh cũng trở nên ấm áp hơn bao giờ hết, một khuôn mặt đẹp đến khó tả, cứ như một mê cung rộng lớn khiến cho người ta đi mãi đi mãi cũng không thể nào thoát ra được khỏi mê cung ấy.
Chính nụ cười đó đã khiến cho trái tim cô xao xuyến, khiến cho cô càng ngày yêu anh nhiều hơn nữa.
Nụ cười đó anh vẫn luôn dành cho cô gái ấy, tình yêu anh cũng chỉ dành cho cô ấy, và trong trái tim anh giờ phút này vẫn luôn ghi nhớ mãi hình bóng của người con gái ấy - Người con gái anh vẫn luôn hằng yêu quý....
Nụ cười đó khiến tôi khao khát muốn một lần được có nó, mong muốn 1 lần anh nhìn tôi bằng ánh mắt ấm áp và nở nụ cười rạng rỡ ấy chứ không phải như hiện tại.
Và bây giờ, tôi nhận được gì ngoài ánh mắt lạnh lẽo, vô cảm và nụ cười băng giá từ anh??!
Không một thứ gì cả!! Khi sắp phải rời khỏi thế giới này, rời khỏi anh tôi chỉ đòi hỏi 1 điều mà thôi.
Tất cả những gì tôi đòi hỏi chính là được nhìn thấy anh cười - cười một nụ cười thật là hạnh phúc với tôi...!Liệu rằng một nụ cười có quá khó với anh không - Zen??
Tim đau, lòng quặn thắt chặt lại.
Phải đến khi nào, anh mới có thể hiểu được...hiểu được những tình cảm của tôi??!
Anh nắm lấy tay Yumi, ôm lấy Yumi như một bức tranh hoàn mỹ tuyệt đẹp.
Lúc này anh và Yumi đẹp như Tiên Đồng - Ngọc Nữ.
Nhìn khuôn mặt đó, ánh mắt đó cũng đủ biết rằng anh yêu Yumi như thế nào.
Nhưng không biết vì sao, tôi vẫn muốn cố chấp Yêu anh!!
Anh cùng cô gái đó hạnh phúc bay lên bầu trời muôn ngàn vì sao, Rin chạy lại và hét lên " Zen à, làm ơn xin anh đừng đi, đừng bỏ tôi lại..ZEN!!!"
Rin khẽ bật dậy, ánh mắt tím se lại, thì ra chỉ là một giấc mơ thôi, nhưng sao khoé mi cô lại cay đến thế??! Cô thu mình lại, mái tóc trắng mượt khẽ rũ xuống bờ vai nhỏ nhắn của cô, cô sợ...cô rất sợ rằng sẽ mất đi anh...!!!! Dù chỉ là đơn phương nhưng cô vẫn rất yêu anh, cô rất đau khi luôn phải âm thầm theo dõi anh từng chút, thậm chí không dám tiến lại gần nói chuyện với anh....
Rin lặng lẽ bước xuống giường, giấc mơ ấy làm cho cô cảm thấy mệt mỏi quá, cô cần một chút không khí trong lành.
Cô thất thần bước vào phòng thay đồ, mái tóc được xoã xoăn nhẹ xuống, trên người cô mặc chiếc áo phông cách kiểu và chiếc quần Short jeans màu trắng và chiếc giày cao cổ cùng màu.
Cô yêu màu trắng bởi sự tinh tế và nhẹ nhàng của nó, Rin bước ra khỏi phòng và nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại, cô bước xuống Biệt thự, lúc này ngôi biệt thự vẫn trống trơn, không một ai ơn đây cả.
À đúng rồi, hôm nay là ngày nghỉ dài của học viện nên học sinh sẽ được nghỉ 5 ngày liền.
Rin đẩy nhẹ cánh cửa ra, những ánh nắng sáng chói vẫn lấp loáng trong bầu trời trong xanh.
Rin đi dạo khắp dạo khắp thành phố, lướt qua từng con phố ngắn, ngắm nhìn những cảnh vật xung quanh, nhìn những cặp đôi đang trof chuyện với nhau.
Cô chỉ biết cười nhạt và lướt đi, cô bước tới phòng âm nhạc của học viện, ngay lúc này chỉ có âm thanh của tiếng đàn Piano mới có thể làm cho cô quên đi những nỗi âu lo của mình.
Cô đi đến phòng nhạc, bỗng một tiếng đàn vang lên trong không gian yên tĩnh.
Tất cả mọi vật xung quanh như ngưng lại, âm thanh sâu lắng, nhẹ nhàng, trầm bổng, mê hoặc lòng người, những nốt nhạc nhẹ như những chiếc lông vũ bay trong không gian.
Bài hát này làm cô cảm thấy quen thuộc đến lạ thường, từng giai điệu từng nốt nhạc lầm cho cô cảm động đến bất ngờ.
Người đàn này sao lại có thể tạo ra được những âm thanh sâu đậm và lắng đọng đến như vậy?? Rin vội vàng chạy đến và mở cánh cửa phòng
"Anh Kenji" Rin chợt gọi tên
Kenji ngưng lại, anh chợt nhìn lên Rin "Là em sao??"
Rin vô thức rơi nước mắt, lòng cô bây giờ nặng trĩu, cô đã muốn khóc ngay từ khi gặp giấc mơ đó và bây giờ nghe thấy tiếng đàn này, nước mắt cô vẫn cứ rơi mãi rơi mãi,
"Em làm sao vậy?" Kenji chợt đứng dậy và đi đến bên Rin.
Rin như một đứa trẻ, bất giác ôm anh thật chặt.
Kenji chợt dừng lại và ôm lấy cô, ánh mắt nhắm lại "Đừng lo nữa, có anh đây" vừa nói Kenji vừa vuốt tóc cô
Rin ôm lấy Kẹni, lúc này cô mới vơi đi hết nỗi buồn của mình, lúc nào bên Kenji cô cũng cảm thấy yên bình và ấm áp.
Liệu anh có phải thiên thần mà ông trời mang đến cho cô không??
Kenji đặt Rin ngồi xuống ghế, gương mặt anh ấm áp nhìn cô "Sao em lại khóc??"
Rin khẽ lắc đầu "
Em không sao, chỉ tại..em bị tiếng đàn của anh mê hoặc thôi.."
"Em ngốc quá, nếu em thích, lúc nào anh cũng có thể đàn cho em hết.." Kenji chạm vào gương mặt nhỏ nhắn của cô và lau đi những giọt lệ buồn
"Thật sao??" Rin ngạc nhiên hỏi
"Được chứ, lúc nào cũng được" Kenji ôm lấy Rin, đôi môi chạm nhẹ vào má Rin "Chỉ cần em maix mãi bên anh...đừng rời xa anh..anh chỉ cần như vậy là đủ rồi"
"Kẹni đưa em ra khỏi nơi này được không, đưa em đi đâu một lúc với" Rin bám lấy tay anh, miệng cô cười nhạt, khuôn mặt thoáng lên chút lạnh lùng, lúc này cô không muốn trở về...cô muốn đi đâu đó một lúc để quên hết đi những phiền muộn trong lòng.
Kenji luôn làm cô cười, luôn làm cho cô cảm thấy ấm áo mỗi khi có anh ở bên, lúc nào cũng bên cô và an ủi cô lúc cô buồn.
Phải chi anh đến trước một bước, phải chi cô yêu anh sớm hơn thì bây giờ cô đã chẳng phải chịu đau đến như thế này.
"Vậy đến biệt thự anh nhé" Kenji cười híp mí rồi cầm tay cô rời khỏi phòng Âm nhạc " ANH SẼ ĐÀN CHO EM, HÁT CHO EM....VÌ EM, ANH CÓ THỂ LÀM BẤT CỨ ĐIỀU GÌ, MIỄN LÀ EM VUI" Rin mỉm cười nhẹ nhàng và đi theo anh
––––––––-—–––––—––––––——–––––—––—
~Trở lại với biệt thự~
Bọn nó thức giấc trong tiếng chuông báo thức, Yui hua hua tay tìm Rin nhưng lại không thấy gì cả, bên kia trống trơn không có một ai.
Khi Yui bật dậy thì bọn nó đã dậy hết rồi.
"Rin đâu??" Yui hỏi
"Chắc là nó xuống nhà rồi" Yuko ngồi đọc tạp chí
"Nhỏ này dậy sớm thế không biết!!?" Haru bước ra khỏi phòng tắm
"Nó xuống nhà sớm làm chi không biết nữa??!" Yui khó hiểu
"Em nghĩ chắc chị ấy chỉ quanh quẩn quanh nhà mà thôi" Akiko bước vào phòng tắm
"Akiko-chan, xuống nhà thôi" Akai hí hửng mở cửa phòng và bước vào
"Akiko trong phòng tắm ấy" Haru cười
"Akai, Rin có ơn dưới nhà không??" Yui đứng dậy
"Rin?? Không có, tôi tưởng cô ấy đang ngủ chứ??!" Akai ngạc nhiên nói
"Chết tiệt!!" Yui thay đổi thái độ, chạy một mạch xuống dưới nhà
Akai quay lại ngơ ngách nói với bọn nó "Vậy là sao??"
"Nó không có trên phòng kể cả dưới nhà sao??!!" Haru nói với khuôn mặt hốt hoảng
"Không thể nào...??!" Yuko chợt giật mình
Akai thật sự không hiểu thái độ của bọn nó bây giờ là gì??!! Có chuyện gì đang xảy ra vậy??!
Yui vừa chạy vừa cắn răng, Rin nó đi đâu rồi??! Nếu không tìm thấy, nó sẽ...!nó sẽ xảy ra chuyện mất!!!! 12 năm trước, trong khi đang đi chơi với bọn nó, Rin bỗng bị lạc mất, cô đã bị bọn người xấu dụ dỗ và bắt cóc tới một căn nhà bỏ hoang lạnh lẽo, họ đã gọi điện đến và đe dọa bố mẹ Rin.
Trong khi chờ bố mẹ đến cứu mình, Rin lúc này rất lo sợ và hoảng loạn thậm chí không thể kiểm soát bản thân mình, cô đã biến thành một con quỷ tím, ánh mắt rực sáng lên như không thể kìm chế lại được.
Chỉ cần lại gần một chút, Rin có thể tự hại chết chính mình và giết cả bọn chúng.
Lúc ấy, bố mẹ cô đã kịp thời đến và không chế lại; Rin vừa sợ hãi và ngất đi trong với thức.
Từ đó mọi người đã giấu kín chuyện đó và không bao giờ tiết lộ nó ra.
"Rin, Rin có ở dưới này không??!" Yui vừa nói vừa thở dốc
"Không, có chuyện gì sao??" Shu ngước lên nói
"Không phải cô ấy đang ngủ sao??" Ray đến bên Yui nói
"Không..không..
nó biến mất rồi!!" Yui tối sầm mặt lại, ngồi gục xuống, hai tay nắm chặt lại