Có một chuyện mà tác giả vẫn chưa kể cho các bạn nghe.
Đó là...vào ngày đi shopping hôm trước của hai bé xe lu chúng ta, thật ra, trên đường về học viện, có một nhóm côn đồ lăng băm nào đó chặn đường hai bé. Và vì lí do gì, thì xin mời theo dõi hồi cảnh ngày hôm đó của bọn họ.
- Đại ca đại ca, thấy hai con bé kia không?
Trong một góc tối đằng xa, có một tên trông gầy gò, chỉ chỉ vào một hướng. Tên được gọi là đại ca ấy râu ria lổm chổm trên cằm, mặt mũi băm trợn liếc hai con mắt buồn chán của mình lên.
Khi trông thấy hai cô gái trẻ đẹp xinh xắn đằng kia, khoé miệng hắn nhếch lên. Không nghĩ tới sẽ có ngày hắn lại được luôn hai con nai vàng ngây thơ như vậy, thật đúng khẩu vị của hắn.
Trong lúc cả bọn đang vui vẻ vì sắp được ăn thịt cặp nai vàng song sinh, thì đâu ai ngờ rằng trong hai đứa nhóc kia thì chỉ có một đứa là con gái, còn lại là đực rựa chính hiệu. Tại sao chúng lại nhìn nhầm ư? Vì thím chuối đang xoã tóc do thun cột bị đứt, nên trông cậu ta giống Rin chẳng khác gì chị em song sinh cả.
- Tốt, tốt lắm. Tụi bây, theo tao!
Thế là cả bọn khoảng 5, 6 tên gì đấy từ ngõ hẻm bước ra, âm thầm tiếp cận hai thiếu nữ vẫn đang bận cười nói vui vẻ, chẳng màng thế sự.
Bỗng thấy trước mặt tối sầm lại như bị cái gì che khuất ánh nắng đi, cô gái tóc cài nơ thỏ ngẩng đầu lên. Cô nhìn thấy có ba tên cao lều khều, miệng ngậm điếu thuốc lá đang bốc khói, cười cười nham hiểm. Còn thiếu nữ nhìn như một cô nàng tomboy cá tính thì quay đầu lại phía sau, đối mặt với thêm 3 kẻ nữa.
- Hai vị tiểu thư đáng yêu này, mặt trời sắp lặn rồi mà còn lảng vảng ở đây làm gì thế? Kẻo có người xấu hãm hại thì thế nào?
Một tên mở miệng châm chọc, mục đích là để tăng thêm sự sợ hãi cho hai thiếu nữ này. Tuy nhiên, thật khác so với tưởng tượng của hắn, hai cô gái trước mặt đều không tỏ vẻ như sợ hãi cái gì, ngược lại, ánh mắt họ càng trầm xuống. Không hiểu làm sao, hắn có dự cảm sắp có chuyện bất ổn xảy ra, khiến sau gáy hắn nổi từng cơn rùng mình.
- Thật xui xẻo, hết sáng chạy trốn đám hổ đói, bây giờ lại gặp sắc lang. Len a Len, sao chúng ta lại phải khổ đến vậy chứ?
Thiếu nữ cài nơ thỏ trắng lắc đầu ngao ngán, thở dài thườn thượt, như kiểu cố ý khiêu khích bọn lăng băm này. Người còn lại bên cạnh thiếu nữ nơ thỏ thì sắc mặt đen lại, dường như có dấu hiệu sắp bùng nổ.
Thật to gan, đã lâu lắm rồi mới có người dám nhầm lẫn cậu thành con gái, mà kẻ cuối cùng hiểu nhầm hắn cũng đã sớm phải trả giá ở bệnh viện rồi. Lúc này, cậu mới nhớ ra là do tóc của cậu bị xoã ra. Cậu hỏi người kia:
- Rin, cậu có thun cột tóc không?
Rin được nhắc mới nhớ, nãy giờ cô cũng không để ý lắm đến tóc của Len, liền moi ra một cọng thun đưa cho Len. Làm Rin nãy giờ tưởng bọn súc sinh này tính "nữ giết, nam hiếp" chứ. Cũng may sinh lí chúng còn bình thường. (Vãi chuỵ...)
Len nhận lấy cọng thun, rồi buộc mái tóc mình lên. Lúc này, vẻ nữ tính của cậu lập tức tiêu tan, trong một khắc, đã để cho bọn côn đồ dù có thiểu năng vẫn nhận ra cậu là nam. Tuy rằng đúng là cậu với Rin như hai giọt nước khác nguồn cội, nhưng cậu vẫn có những đặc điểm chỉ đàn ông con trai mới có.
- Mày...mày là...
Tay một tên run rẩy đưa về phía trước, chỉ vào Len giờ đã cột tóc lên cao, không dám tin vào mắt mình. Một giây trước là thiếu nữ xinh đẹp, liền 180 độ thay đổi giới tính!
Một luồng năng lượng mạnh mẽ đột nhiên bùng phát xung quanh Rin và Len, khiến bọn côn đồ cảm thấy không khí dường như bị bóp nghẹt, thở không thông. Sau đó, bằng chính con mắt đờ đẫn do nghiện ngập lâu dài, lần đầu tiên bọn chúng chứng kiến một sự việc vô cùng kinh hãi.
Bao quanh Rin là một vài luồng điện loé sáng, phát ra những tiếng loẹt xoẹt ngứa tai. Còn Len thì lại có những hoả cầu nho nhỏ bay lửng lơ bên mình.
Đây là cái thể loại siêu nhiên gì đây?!!
Tên đại ca lâm vào trầm mặc. Thì ra...đây chính là thứ mà người ta gọi là "siêu năng lực", niềm kiêu hãnh của Nhật Bản đối với thế giới, người sở hữu siêu năng lực chỉ chiếm 3% tổng dân số Nhật Bản. Hắn nghiến răng ken két. Lần này gặp bất lợi rồi!
Rin và Len không cần nói với nhau cũng hiểu. Bọn họ quyết không buông tha cho những kẻ đầu đường xó chợ này, mặc dù kết quả là bọn chúng không thể nào làm được gì mình.
Buổi sáng sở dĩ họ không dùng siêu năng lực, bởi vì thứ nhất là những người đó chỉ đơn thuần là hâm mộ vẻ ngoài, không gây ra nguy hiểm, với cả cũng không phải ai cũng biết tới sự tồn tại của siêu năng lực. Còn bọn này rõ rành rành là thành phần thối nát, có biến mất thì cũng chẳng ai quan tâm, có khi còn thấy vui mừng. Thôi thì vì lợi ích của xã hội, nên ra tay một chút vậy.
Hai người tự động phân chia nhau. Rin là 3 kẻ trước mặt cô, còn Len phụ trách 3 tên còn lại. Không nói hai lời, cả hai liền xuất thủ.
Những tia điện như rồng thần vây đến, như đang chực chờ đợi lệnh của chủ nhân cho phép chúng được xơi tái con mồi. Rin thích thú nhìn cái lồng điện của mình đang giam hãm ba kẻ kia, khiến chúng sợ xanh mét cả mặt, có tên mặt cắt không còn một giọt máu. Cần gì phải gấp gáp, cứ vui đùa chút cũng có sao đâu nhỉ?
Về phần Len, cậu không có nhã hứng thưởng ngoạn, nên nhanh chóng xử lí nhanh, gọn, lẹ, khiến bọn chúng bị bao vây bởi ngọn lửa hừng hực đủ để bị bỏng một phen. Chúng sợ hãi mà đồng loạt lịm đi, toàn thân cháy xém.
Len quay lại, thì thấy vẻ mặt của Rin trông chẳng khác gì ma vương, tàn nhẫn liếc nhìn bọn tạp chủng đang thống khổ la ó.
Len thầm đổ mồ hôi hột, trong lòng thầm cảm tạ, rằng cậu không phải là đối địch của cô. Nếu không, kết cục sẽ không hề đơn giản như vậy. Trước đó cậu đã giăng kết giới để không làm phiền đến bên ngoài, không thôi thì cả phố phường đều đã bị mấy tiếng hét thê thảm doạ sợ rồi.
Nhưng mà bộ dáng đáng sợ như vậy của Rin, ngược lại khiến cậu cảm thấy vui vẻ. Ừ, làm bạo chúa cũng đâu xấu, vẫn dễ thương như thường!
Luồng điện vừa dứt, tạo lực khiến tóc cùng trang phục trên người Rin khẽ đung đưa. Len không thể dứt ánh nhìn khỏi Rin, thiếu nữ vừa ngây thơ, vừa nghịch ngợm, vừa hoạt bát chẳng kém con trai, vừa thiết huyết vô tình này. Cậu không khỏi thừa nhận, cô quá mê người rồi.
Rin thu liễm ánh mắt bạo tàn của mình, xoay sang Len cười tươi, tay giơ lên thành hình chữ V.
Len âm thầm cười khổ. Sau này, cuộc đời của cậu vĩnh viễn sẽ lâm sâu vào một thứ gọi là "ái tình", vĩnh viễn bị một ai đó thao túng. Thế nhưng, cậu không cảm thấy khổ sở một chút nào.
Rin cũng điếng người khi phải thấy một dáng vẻ mà Len đã vô thức bộc lộ ra ngoài. Trên khuôn mặt tuấn mĩ hao hao giống cô là một biểu cảm thật dịu dàng, như nhìn thấy một thứ gì đó trân quý nhất trên đời. Đôi mắt màu xanh trong vắt nhìn cô lộ rõ sủng nịnh, gò má có một vài vệt đỏ nhàn nhạt.
Trái tim của Rin vì hoạt động quá sức mà gần như vỡ tung.
Một làn gió thoảng phiêu bạt thổi ngang qua, như muốn chào hỏi hai người, nhưng vì cả hai đều chìm vào thế giới của riêng họ, gió liền ngao ngán rời đi, chắc hẳn trong lòng thầm than: trời sinh đã thuộc về nhau!
A/N: cảm thấy chap này lại giống ngoại truyện hơn nhỉ? Thực ra là do mình đã vô ý thay đổi một số thứ khiến nội dung bị ảnh hưởng theo, nên lí do mà mình không viết bản mới lâu như vậy cũng là vì tìm nội dung thích hợp để viết thay thế cho bản cũ. Dù sao thì, chap mới cũng có rồi, có ai cảm thấy Rin và Len trong bản này độc ác hơn rất nhiều không? 😅😅😅
A/N 2: Nhớ vote và share vì nó miễn phí ^^ Cầu lời góp ý :3