Ở một vùng ngoại ô vắng vẻ nào đó, nếu nhìn từ trên vệ tinh xuống thì có thể trông thấy một mảnh đất trống rộng lớn vô cùng, xung quanh mảnh đất được bọc lấy bằng một lớp hàng rào niêm phong cấm kị người dân đặt chân vào.
Mảnh đất này cái gì cũng không có, trống trải hiu quạnh cô liêu.
Thiếu nữ tóc màu xanh ngọc đơn thân đứng trước hàng rào, tâm tình không khỏi lặng đi.
Đây là "quê hương" của cô, nơi cô lớn lên từng ngày cùng với 299 đứa trẻ khác trong trụ sở thí nghiệm ấy. Là nơi mà mỗi ngày bọn chúng ép thuốc vào người cô, lấy cô ra làm một món vũ khí để thoả mãn tham vọng độc địa của chúng.
Nơi này cũng là do chính tay cô tàn phá không sót một miếng nào.
Miku thở hắt ra một cái, rồi tung người nhảy vào. Tiếng đáp đất nhẹ nhàng vang lên sột soạt êm tai. Từ phía xa thật xa có một thân ảnh khác đang đứng đó, chờ đợi cô lại gần.
- Cuối cùng cũng đã đến rồi. Lá gan cũng thật không tệ!_Thiếu nữ có mái tóc ánh lên một màu vàng chói mở lời, hướng ánh mắt căm hận của mình đến Miku.
Trong 299 vật thí nghiệm, chỉ có VA-L01 là được ưu ái nhất vì tố chất mạnh mẽ trong người cô có thể cân hết mọi thứ lúc bấy giờ, được bọn chúng dành cho sự chu đáo hơn hẳn những người còn lại chịu số phận làm mục tiêu để tiêu diệt của VA-L01.
Không nghĩ tới, một ngày nọ vật thí nghiệm thứ 300 đến với tổ chức, ngay lập tức đột phá cảnh giới cao nhất mà VA-L01 có thể đạt được, khiến cho lũ người kia hưng phấn lên sinh thêm tham vọng mới.
CV01 trở thành sản phẩm thành công nhất, VA-L01 liền bị bỏ rơi, cũng tiện thể trở thành con mồi cao cấp chỉ có thể chực chờ ngày bị giết chết.
Lily không cam tâm! 13 năm qua cô vẫn khắc sâu mối thù này ở trong tim, chừng nào Miku còn chưa chết thì khi đó cô sẽ không thể sống yên ổn.
Để sinh tồn được trong cái trại điên đó, cô đã phải cố gắng nỗ lực biết bao nhiêu để có thể vươn tới vị trí cao nhất, cho dù là trở thành công cụ phục vụ chúng cũng chấp nhận.
Vậy mà Miku đã đến, đạp đổ hết tất cả của cô. Năm đó may là cô vẫn có thể chống chọi được, nếu không thì cũng đã theo chân 298 vật thí nghiệm khác mà tan xương nát thịt hoà vào trong không khí rồi.
Miku đến đứng đối diện với Lily, ánh mắt vẫn giữ nguyên thái độ nhàn nhạt thanh tịnh, nhìn qua còn tưởng chẳng giống như là sắp sửa đánh nhau một chút nào.
- Ồ? Ngươi bị thương sao? Hừ, tuy rằng không công bằng lắm nhưng chỉ cần được tự tay giết được cô thì mọi ưu thế đê tiện tôi cũng sẽ chấp nhận!
Miku vẫn im lặng không nói. Tầng mồ hôi lạnh sau lung cứ xuất hiện là sẽ bị cô dùng khí lạnh làm khô đi.
- Ngày hôm nay, VA-L01 này thề, sẽ an táng CV01 thật kĩ lưỡng ngay tại chính quê nhà của cô!
Dứt lời, Lily rút sợi dây vàng quấn quanh hông váy ra, bàn tay cầm dây đột nhiên phát sáng, ánh sáng từ tay di chuyển dọc toàn bộ sợi dây khiến nó ánh lên vầng hào quang vàng nhạt.
Sợi dây màu vàng tưởng chừng vô hại lại biến thành cái roi da phát ra luồng ám khí nguy hiểm.
Lily cười lớn một tiếng, rồi vung roi lên. Chiếc roi xẹt đến như tia chớp hướng thẳng đến vị trí của Miku.
Miku nhún người nhảy lùi về phía sau để né tránh, chiếc roi hụt mục tiêu liền đáp mạnh xuống dưới đất vang lên một tiếng rầm chấn động.
Miku giơ tay sang ngang, tung ra băng tuyết, ngay lập tức một thanh hàn băng kiếm được tụ lại trong tay, xung quanh thân kiếm ẩn hiện khí màu đen tím hắc ám.
Đòn roi một lần nữa xuyên thủng không gian đâm tới, Miku nghiêng người né tránh rồi phóng lên tiếp cận Lily. Kiếm kị roi, nếu không cẩn thận sẽ bị roi quấn lấy hất tung ra. Cách tốt nhất để đối phó là tấn công trực tiếp mục tiêu càng nhanh càng tốt.
Như một bóng ma hư ảo, cô xuất hiện ngay gần kề Lily, chém một nhát kiếm đâm tới.
Lily phản ứng kịp, tay còn trống đấm một quyền lên vai trái của Miku, nhưng cô né được nên cú đấm lại rơi lên cánh tay trái được đưa lên để đỡ đòn.
Miku xoay người gạt chân Lily, tuy nhiên Lily đã lùi về xa, cô lộn vài vòng rồi vung roi đến phía cổ của Miku.
Né được roi siết cổ, Miku tung mình nhảy lên thật cao, sau đó lộn người rơi xuống, thanh kiếm xé gió hướng thẳng đỉnh đầu của Lily bay nhanh đến.
Lily bị áp lực của kiếm làm mất thăng bằng rồi ngã xuống. Cô nhanh chóng lăn mấy vòng trên đất rồi bật người dậy. Lily tậc lưỡi ghét bỏ, bàn tay vung mạnh roi, sợi roi lại toả sáng đến chói mắt.
Trong vầng hào quang, dọc thân roi bỗng mọc thêm hai lưỡi dao ở hai bên. Cây roi như trở thành một con rết khổng lồ, với những cái gai sắc nhọn phản chiếu lại ánh sáng, ngoài ra trông nó cũng giống với một bộ xương khô.
"Bạch cốt tiên" đang là trạng thái của cây roi này, độ nguy hiểm so với ban đầu đã được tăng lên gấp bội. Bây giờ đã không còn đơn giản là bị quấn lấy, mà có thể sẽ bị chặt đứt cả tứ chi nếu không may bị nó quất trúng.
Một đòn roi đập xuống khiến khói bụi tung bay mù mịt che khuất tầm nhìn. Đôi mắt Miku bỗng lạnh đi, rồi hướng tay trái lên qua khỏi đầu.
Trên bầu trời thoáng đãng chợt xuất hiện vô số mũi tên băng bay lơ lửng. Miku vung tay về phía trước, những mũi tên lập tức nghe lệnh bay đến chỗ Lily.
Lily phẫn hận liếc mắt nhìn Miku ở phía xa, thoáng sau lại trở về với những băng tiễn đang phóng tới. Dưới chân cô xuất hiện một vòng tròn màu vàng, ngay sau đó, tốc độ của Lily đã tăng lên đáng kể. Lily điều khiển roi chắn xung quanh thật nhanh, bảo vệ bản thân khỏi tấn công của băng tiễn.
Miku câu được một chút thời gian để nghỉ ngơi. Cô hít một hơi sâu, rồi run run thở ra. Hai vết thương ở trên vai trái và chân phải khiến cô đau nhức liên tục, cũng làm thực lực của cô giảm đi mấy phần.
Đột nhiên, cổ chân Miku như bị cái gì đó quấn chặt lấy, hạn chế di chuyển của cô.
Miku ngạc nhiên xem xét phần chân mình, ở mi tâm nhíu lại khó chịu.
Đây là xích phong, một loại xích do lượng lớn gió tụ lại.
Lily chính là phong hệ level master, nên để phá được xích phong cũng là cả một vấn đề.
Về phía Lily, sau khi cản lại được băng tiễn liền phi thân bay tới chỗ Miku. Miku phủ xung quanh mình một lớp băng dày đủ để chống đỡ những đòn roi liên hồi quất lên. Đồng thời, ở bên ngoài lớp băng đỡ đòn lại xuất hiện bão tuyết, trong gió bão vù vù còn chứa cả khí độc.
Lily tạm thời rời khỏi chỗ Miku, tập trung xua tan bão tuyết trước.
Bên trong lồng băng, Miku cố điều chỉnh nhịp thở hỗn loạn của mình.
13 năm không gặp, Lily đã trở nên vô cùng mạnh, đủ để giằng co với cô một trận sống chết.
Miệng vết thương đã bắt đầu trào máu làm băng trắng thấm một màu đỏ tươi. Mồ hôi lạnh cứ tuôn ra không ngớt. Đau đớn khiến tim Miku đập mạnh, hít thở không thông, đầu óc choáng váng quay cuồng.
Bất chợt, mặt đất rung động, rồi chiếc bạch cốt tiên từ dưới mặt đất đâm thẳng lên, một lực đạo mạnh mẽ quất lên người Miku. Khiên băng bị vỡ, thân ảnh Miku bị hất tung ra ngoài.
Miku bị lăn mấy vòng dưới đất, miệng ho khan phun ra vài ngụm máu.
Lily từ từ bước chân lại gần với vẻ mặt đắc thắng. Cô cười khoái trá:
- Hahaha...! CV01 mà cũng sẽ có ngày trông đáng thương đến vậy sao? Cô có còn là vũ khí tối thượng nữa không thế?
Miku nằm bất động ở đó, tai cứ ù đi không nghe rõ được gì, phía trước mặt như thế nào cũng không thể thấy. Đầu bị chấn thương chảy ra một dòng máu. Xương cốt trong người dường như đã bị gãy mất vài cái rồi.
- Sao? Không nói được luôn rồi à? Ôi CV01 đáng thương, hãy để VA-L01 này tiễn một đoạn đến suối vàng nhé!
Nói rồi, Lily vung bạch cốt tiên lên, chuẩn bị hạ xuống đòn đánh cuối cùng.
Khi chiếc roi gần đáp xuống đâm xuyên người cô, một tia sáng từ trong người Miku đột ngột toả mạnh ra. Lily kinh ngạc lùi về lấy tay che ngang mắt.
Trên tấm lưng gầy của Miku mọc ra một đôi cánh băng tuyết. Một luồng khí lạnh buốt bao trùm lấy Miku, nâng đỡ cô đứng lên.
Hai mắt đang nhắm lại của cô chậm rãi mở ra, không có ánh sáng phản chiếu, đồng tử không động đậy. Đôi cánh băng màu xanh nhạt có thể nhìn xuyên thấu giang rộng, cả người Miku phóng lên tận tầng mây trước sự ngỡ ngàng của Lily.
Từ giữa mi tâm của cô xuất hiện một viên ngọc băng. Viên ngọc ánh lên tia sáng nhạt, nhẹ nhàng hạ xuống vùi vào trong lòng đất.
Sau đó, ở nơi viên ngọc được chôn xuống mọc lên một bông hoa sen băng lấp lánh tựa như pha lê, đẹp đến xao xuyến.
Đoá băng liên tuy vậy mà lại không tồn tại được bao lâu. Nó phát ra ánh sáng chói loà, rồi không tiếng động, nổ một cái.
Lily run rẩy kinh hoàng trợn mắt, giọng nói sụp đổ không thể tin.
- Không...thể...!
Băng liên kích nổ, cả một vùng bị chấn động nát ươm. Lily chết không thấy xác, hàng rào niêm phong ở xa tít tắp bị thổi bay. Cây rừng cao to đổ xuống, nước trong hồ bị đóng băng ngay tắp lự.
Miku hạ cánh bay xuống, nhẹ nhàng chạm đất. Đôi cánh tan vỡ thành nhiều mảnh rồi biến thành khí lạnh bay đi.
Miku lúc này mới có được ý thức. Vừa mở mắt ra đã thấy xung quanh bị tác động nghiêm trọng như mới có một quả bom vừa nổ, mặc dù cô không thể ngửi thấy mùi thuốc nổ đâu cả, thay vào đó lại có một hương thơm dịu nhẹ của sen.
Cô quét mắt tìm kiếm bóng hình của Lily nhưng không thấy. Thứ còn lại chỉ có bạch cốt tiên trên đất nứt nẻ.
Miku ôm ngực lê bước đến chỗ cây roi dài có lưỡi dao, rồi cẩn thận cầm nó lên.
Miku chọn một nơi vẫn còn nguyên vẹn, rồi đào một cái hố nhỏ đem chôn bạch cốt tiên xuống.
- Lily, mong cô yên nghỉ...
Miku đứng trước nấm mồ nhỏ khẽ nói. Sau khi lặng người một lúc, cô xoay gót rời khỏi nơi này.
Rời khỏi một rừng hoa bách hợp tuyệt đẹp như tiên cảnh giữa vùng hoang sơ hốc hác...
******
- Cấp cứu! Cấp cứu! Xin hãy tránh đường!
Một đoàn bác sĩ y tá đẩy chiếc giường vào phòng cấp cứu. Bên bàn tiếp tân, mấy cô y tá trực quay sang hỏi nhau:
- Có chuyện gì mà nhiều người đi theo cấp cứu cho bệnh nhân kia vậy?
- Tôi cũng không biết, nghe nói hồi nãy có một cô bé rất xinh đẹp xuất hiện trước cửa bệnh viện xong rồi ngất xỉu ngay đó. Hình như bị thương ghê dữ lắm!
- Vị tiểu thư ấy hình như là bạn thân của thiếu gia đó!
- Cái gì?! Thế thiếu gia đã biết chuyện chưa?!
- Nghe đâu thân phận của tiểu thư kia vô cùng bí mật, nhưng tuyệt đối là rất quyền lực! Nếu như cô ấy không muốn ai biết thì kể cả thiếu gia có hỏi chúng ta cũng không được tiết lộ đâu!
- Ê ê, cậu này, vị tiểu thư trong đó bị làm sao thế?
Từ trong phòng cấp cứu chẩn đoán bước ra đầu tiên là một cậu bác sĩ thực tập nhìn vẫn còn non nớt. Nhóm y tá trực quầy liền gọi khẽ cậu ta tới.
- Dạ, tiểu thư đó không biết có phải mới đánh nhau với xã hội đen không mà bị gãy 3 cái xương sườn, xuất huyết nội, lục phủ ngũ tạng bị tổn thương ở mức nặng, cộng thêm hai vết thương ngoài da khá nghiêm trọng, thử máu xong còn phát hiện trong máu có độc nữa! Ôi trời ạ, em phải đi gọi bác sĩ của mấy khoa khác tới xem nữa, em xin phép ạ!
Cậu bác sĩ thực tập vội vội vàng vàng nói một lèo rồi chạy đi mất. Nhóm y tá đực mặt ra nhìn nhau. Vị tiểu thư đó trông yếu ớt suy nhược thế kia mà lại có khả năng đánh đấm ghê gớm tới vậy sao? Nếu là người thường thì chắc đã đi đời nhà ma rồi.
******
Trên giường êm, Gumiya không say giấc nồng như Gumi đang nằm trên một cái giường khác nằm ở góc đối diện mà còn loay hoay gì đó với đống mật mã chạy trên màn hình laptop.
Bỗng điện thoại rung lên, cậu nhìn xuống màn hình thì thấy tên của một vị bác sĩ trước đây đã từng phụ trách chữa trị cho Rin.
- Thiếu gia, có chuyện này chúng tôi cần thiếu gia giúp đỡ...
Gumiya vội cúp máy, rồi bước xuống giường, chạy qua chỗ Gumi gọi cô dậy.
- Này! Mau dậy! Miku gặp chuyện rồi!!
Gumi giật mình bật người dậy.
- Hả!?!?
Bên ngoài phòng cũng vang lên tiếng bước chân vội vã. Cửa phòng bị mở tung ra, Rin cùng Len hốt hoảng chạy vào:
- Miku?! Gặp chuyện?!?! Nữa hả?!?!
- Gọi Mikuo lập tức trở về, chúng ta đến bệnh viện!
Gumiya nghiêm giọng. 4 người mặt mũi khó coi nhìn nhau, trong đó có Len ngơ ngác nhất và không hiểu tại sao 3 người còn lại có vẻ như đã nhiều lần gặp chuyện này.
******
Au: Hú hú, ta ra tới tận 3 chap liên tù tì rồi nhé, đọc sướng không? :3
Chap tiếp theo sẽ là chap special. Chúng ta sẽ có một buổi phỏng vấn nho nhỏ~ Các bạn hãy nhiệt tình comment phía dưới bất cứ điều gì các bạn muốn hỏi Yami hoặc các Vocaloid tham gia trong truyện nhé, mọi thứ sẽ được giải đáp vào chap sau. Byeeee~~~~