[Ngươi muốn sống hay là muốn chết?]
Trước khi ra ngoài, chưởng quầy vẫn gọi Trọng Lục đến phòng mình như lần trước để y sửa sang lại bề ngoài cho gã.
Trọng Lục vừa nhìn vào trong gương đã thấy mình nay lại trở thành một người học đồ của y quán mặc áo giao lĩnh trường sam(1) từ sợi bông trắng tinh khôi, đầu quấn một chiếc khăn đầy tiêu dao, mang theo một hòm thuốc, trông đầy hào hoa phong nhã.
(1) Giao lĩnh trường sam
Mà hôm nay chưởng quầy cũng thay phong cách xinh đẹp diễm lệ của thường ngày bằng chiếc áo sắc trắng, bên ngoài choàng một kiện bối tử(2) màu biếc mỏng manh, đầu cũng quấn thêm chiếc khăn nho(3) thanh thư sinh, nom rất ra dáng một đại phu trẻ tuổi nho nhã tiêu sái.
(2) Bối tử
(3) Khăn nho/Nho khăn thường được đội bởi các vị học giả thời cổ đại
"Ông chủ, nếu người ta hỏi chúng ta từ y quán nào đến thì chúng ta nên trả lời thế nào đây?" Trọng Lục lo lắng hỏi.
Chưởng quầy đứng trước gương tỉ mỉ sửa sang lại khăn nho của mình, không thèm để tâm lắm mà trả lời, "Cứ nói là từ y quán Tam Sương."
"Hả? Danh tiếng của y quán Tam Sương cũng đâu hề nhỏ đâu...!Nếu có hạ nhân nào lắm mồm mách lẻo cho mợ bé nhà họ Thẩm hay thậm chí là Thẩm lão gia rồi bọn họ lại phái người đi hỏi thăm khiến chúng ta bị lộ tẩy thì phải làm sao bây giờ?"
Chưởng quầy thấp giọng cười, tiếng cười ấy vang vọng, khảm thật sâu vào lồng ngực gã.
Y nhẹ nhàng quay đầu liếc về phía Quản Trọng Lục, "Ngươi lo lắng chu toàn thật đấy.
Yên tâm đi, ta đã nói với Ngô đại phu của y quán Tam Sương rồi, hắn cũng từng làm ăn với ta nên cũng xem như người quen cũ, hắn sẽ giúp lời nói dối chúng ta được toàn vẹn thôi."
Chưởng quầy quan hệ rộng thật...!Trọng Lục than thầm.
Nhưng có điều sắc mặt của chưởng quầy hôm nay lại không được khỏe như trước, mà giống như...!y đang bị bệnh thì phải.
Trong lòng Trọng Lục thoáng lo lắng đến phát hoảng.
Nhìn thấy chưởng quầy đang dùng sức bóp nắn gương mặt của chính mình để có thể nhìn y tươi tỉnh hơn, gã có chút đau lòng.
"Ông chủ...!Người thật sự không sao chứ?"
Chưởng quầy đã chuẩn bị xong xuôi, xoay người lại, đi đến trước mặt Trọng Lục, y thoáng cúi người xuống để nhìn chằm chằm Trọng Lục, nhìn mãi đến khi Trọng Lục lúng túng mới đảo mắt nhìn sang chỗ khác.
"Lục Nhi, ngươi hỏi ta lần thứ ba rồi đấy.
Không ngờ ngươi lại quan tâm ta đến vậy." Chưởng quầy nở một nụ cười thoảng qua có phần trêu đùa.
Trọng Lục hối hận bản thân mình lắm mồm, vì thế gã xoa cổ đáp, "Chủ yếu là do nếu người là đại phu mà bệnh còn hơn người được xem bệnh thì xấu hổ lắm..."
Chưởng quầy bị chọc cười.
Mồm miệng của Trọng Lục mọi ngày thường dẻo ngọt và nhiệt tình hiếu khách nhưng một khi đã muốn mạnh miệng thì cũng rất cứng.
Chưởng quầy cẩn thận quan sát gã một lượt, đột nhiên đưa tay kéo lấy tay phải Trọng Lục.
Trọng Lục thoáng run lên một chút nhưng không rút tay về.
Chưởng quầy thế này là đang....
Nhưng mà Chúc chưởng quầy lại chỉ tỉ mẩn xem kĩ móng tay gã, săm soi thấy bướu thịt bên dưới vốn đang trương phình nay đã gần như không thấy, y mới vừa lòng mà ừ một tiếng, "Túi thơm còn mùi không?"
"Còn chứ, vẫn còn, ta vẫn luôn mang theo bên người đây." Tựa hồ như muốn chứng minh lời mình nói là thật, Trọng Lục móc túi thơm từ trong ngực ra để diện kiến chưởng quầy.
Chưởng quầy có vẻ hơi hài lòng, gật đầu rồi buông nhẹ bàn tay Trọng Lục, "Tốt lắm, ta xem chừng khoảng quá nửa tháng thì phải đổi hương liệu bên trong rồi.
Nếu ta quên thì ngươi hãy nhắc ta.
Được rồi, đi thôi, không thôi sẽ muộn mất."
Trọng Lục đi theo sau chưởng quầy, bàn tay vừa được chưởng quầy cầm lấy đang nhẹ nhàng khép mở.
Trên đầu ngón tay dường như vẫn còn giữ được những xúc cảm ngắn ngủi nọ.
Tiểu Thuấn giúp đánh xe chở hai người bọn họ đến gần biệt phủ của nhà họ Thẩm ở nam thành, sau đó hai người họ vào Thẩm phủ từ cửa hông.
Tên sai vặt đi ra mở cửa tựa hồ đã thừa biết sẽ có đại phu tới nên cũng chẳng hỏi gì nhiều, chỉ mời bọn họ vào phòng của hạ nhân để chờ, không lâu sau đã thấy Hỉ Châu vội vã chạy đến.
"Chúc...!đại phu, đã phiền ngài đợi lâu." Hỉ Châu áy náy nói, quay đầu nhìn thoáng qua tên sai vặt kia, nhỏ giọng phân phó, "Văn Khang, nơi này không còn chuyện gì nữa, để ta tự dẫn Chúc đại phu vào là được."
Chưởng quầy đáp, "Chuyện này tất nhiên ta biết."
"Dạ...!Còn một việc nữa..." Hỉ Châu hơi do dự nhưng không thể nào không nói ra, "Mợ cả nhà ta...!bởi vì bệnh tình nên dạo gần đây tâm trạng của người không được tốt cho lắm...!có đôi khi cũng sẽ nói sảng.
Xin người nhớ hãy chăm sóc..."
"Ngươi yên tâm, mấy chuyện sẽ xảy ra nếu có người lạm dụng lược bí, trước đây ta đều đã thấy qua rồi." Chưởng quầy thở dài, "Lần này, ta cũng chỉ có thể cố hết sức.
Có thể thành hay không thì phải xem liệu nàng ta có cái may mắn đó không nữa."
"Mợ cả nhà ta vô cùng biết ơn người!" Hỉ Châu đột nhiên quỳ xuống, dập đầu từng cái thùm thụp thật mạnh.
Trọng Lục vội tiến lên ngăn lại, "Ai da cô nương, thật sự không cần đâu, thật sự không cần đâu."
Xem Hỉ Châu có tình cảm sâu sắc với Nghiêm Lục Chức thế này, quả thật là một người nghĩa khí hiếm thấy.
Bọn họ đi theo Hỉ Châu vội vã băng ngang qua đình viện to, cả quãng đường bước chân đều vô cùng vội vàng, giống như đang muốn giấu tai mắt của người nào đó.
Nghiêm Lục Chức và Tề Thị dùng cùng một gian sân(4).
Tuy rằng nàng là chính thất nhưng chính phòng lại bị bao phủ bởi một lớp suy tàn, không được dọn dẹp gọn gàng sáng sủa như ở đông sương phòng.
(4) Nhà mà chia thành nhiều phủ/block khác nhau thường được gọi là Tứ hợp viện.
Trung Quốc đã có Tứ hợp viện hoàn chỉnh ngay từ thời Tây Chu cách đây hơn 3000 năm.
Bước sang đời Hán, kiến trúc Tứ hợp viện đã có bước phát triển mới và chịu ảnh hưởng của thuyết phong thủy, từ chọn địa điểm đến bố cục xây dựng Tứ hợp viện, đã có cả một cẩm nang về âm dương ngũ hành.
Lúc họ đi ngang qua, cửa sổ ở đông sương phòng khẽ chuyển động.
Trọng Lục lập tức nhận ra có người đang lặng lẽ theo dõi bọn họ từ trong phòng.
Có lẽ là hạ nhân của Tề Thị nhìn trộm.
Còn chưa bước qua cửa, Trọng Lục đã ngửi thấy một mùi đất tanh nồng nặc.
Đó là mùi từ bùn đất đen, thứ mà không biết đã chôn vùi biết bao nhiêu là xương cốt động vật, mấp mé ẩn sâu trong đó là những trứng trùng lổm nhổm vô số kể.
Sau khi mở cửa ra, mùi tanh này còn mãnh liệt hơn gấp mười lần, khiến Trọng Lục ngộp thở trong giây lát, gã ho khan vài tiếng.
Chưởng quầy liếc mắt nhìn sang gã.
Trọng Lục muốn nín thở nhưng nhịn được một lúc cũng phải thở lại, vì thế gã chỉ có thể cố gắng hít vào càng ít luồng không khí ở đó càng tốt.
Ngay cả thế, vẫn có một cảm giác nhớp nháp ngưng tụ hòa vào không trung trong phòng, nó như thể một lớp màng vô hình bao phủ tất cả mọi thứ.
Tiếp đến là một tiếng khóc nấc rấm rức đầy thống khổ từ buồng trong truyền ra.
Thanh âm kia tựa hồ đã đè nén sự tuyệt vọng và thống khổ đến muôn ngàn nay đã cận kề mé vực, khiến tim của Trọng Lục thắt lại như bị ai bóp lấy.
"Phu nhân đang ở trong phòng." Hỉ Châu nói rồi xốc mành lên.
Cả bốn mặt của chiếc giường rộng kia đều được bao phủ bởi những lớp mành thêu đầy chim ác là và hoa đào, mà xuyên qua lớp màn được giăng kín ấy có thể lờ mờ thấy một bóng người phình to.
Mùi hôi ở đây còn nồng nặc hơn cả, hiển nhiên là tỏa ra từ người Nghiêm Lục Chức đang nằm trên giường.
Hỉ Châu đến bên mép giường, nói lời nhỏ nhẹ như sợ kích động gì đó, "Phu nhân, ông chủ Chúc tới rồi."
Tiếng rên rỉ đau đớn kia đột nhiên ngừng bặt, bóng hình trên giường thoáng cử động.
Một bàn tay gầy guộc, tái nhợt thình lình túm lấy màn che, rồi sau đó lại xuất hiện đôi mắt đỏ ngầu dọa Trọng Lục nhảy dựng.
Tròng trắng trong đôi mắt nàng cơ hồ đã bị những sợi tơ máu dày đặc chiếm lấy, những gì đọng lại là nỗi sợ hãi hằn sâu và chút hi vọng còn đang nhen nhóm không thể dập tắt trong con ngươi đen láy của nàng.
Khuôn mặt nàng đã gầy kinh khủng, hai má hõm sâu đến nỗi gần như có thể nhìn thấy cả từng đường nét của xương, nhìn vào đều khiến người khác phải hoảng hốt.
Nàng gầy đến nỗi không còn ra hình người nữa mà chỉ là một bộ xương được bọc thêm lên một lớp da.
Nhưng bụng nàng lại to đến khiếp sợ, nó nẩy lên như một ngọn núi trong lớp chăn.
Không phải là Trọng Lục chưa từng thấy phụ nữ mang thai nhưng mà cho dù là mang thai tận mười tháng cũng tuyệt đối chả thể nào lớn đến nỗi này?! Huống hồ nhẩm tính thời gian Nghiêm Lục Chức mang thai thì đến giờ còn chưa quá sáu tháng nữa.
Cảnh tượng trước mắt quả thực như thể đang chứng kiến một tảng đá lớn đang nghiền nát xương cốt bên dưới nó vậy.
"Chưởng quầy ơi...!Cứu ta! Cứu ta!" Nàng ta miễn cưỡng chống người lên, vươn cánh tay nay đã không khác gì cành cây khô, hướng về phía chưởng quầy như đã chịu không thấu cái thứ nặng nề kia.
Trọng Lục đứng đực mặt ra nhưng vẻ mặt chưởng quầy lại không đổi, y tiến lên nắm lấy bàn tay nọ, thậm chí còn mang theo chút gì đó dịu dàng.
"Lục Chức, đừng lo lắng." Giọng chưởng quầy vững vàng tựa như nước biển nơi đại dương sâu thẳm đang xô bờ theo từng đợt nhẹ nhàng, chúng chất chứa đầy cảm giác ấm áp trấn an lòng người, "Cho ta xem bụng ngươi một chút, được không?"
Nói chung nữ phòng nam như phòng hổ, đừng nói là bụng mà ngay cả đại phu lúc bắt bệnh cũng không được tiếp xúc trực tiếp lên nữ quyến của tiểu thư đài các nhà người ta.
Nhưng tất nhiên tất cả những quy củ đó đều không áp dụng cho chưởng quầy ngay lúc này.
Mà Lục Chức vốn hoảng sợ đến nỗi không rảnh bận tâm chuyện gì nữa nên nàng dứt khoát gật đầu, thậm chí còn là đồng ý một cách nôn nóng.
Nàng kéo tấm chăn đang phủ trên người xuống, lộ ra 'đứa con trai' duy nhất nay lớn đến độ lớp áo lót đã chẳng thể nào che phủ nổi.
Trọng Lục chỉ cảm thấy da gà nổi lên từ tận trên đỉnh đầu, lông tơ dựng đứng khắp người, phải có ý chí lớn lắm gã mới có thể giữ nguyên vẻ mặt không đổi.
Làn da nàng đã bị kéo căng đến cực hạn, tựa như đang chờ lúc rách toạc.
Những đường vân đỏ tím bao phủ chằng chịt hết toàn bộ vùng bụng dưới như lớp vỏ chết của cây khô.
Thậm chí ở một số chỗ, làn da cũng đã bị nứt rạn đến rỉ máu, những vết thương không thể nào khép lại, chúng vừa kết vảy lại tiếp tục bị căng ra, rõ ràng đã có dấu hiệu chảy mủ của nhiễm trùng.
Cái thai kia đã hút hết sinh mệnh của nàng.
Nhưng những thứ này đều không phải thứ khiến Trọng Lục kinh hãi, mà đáng sợ nhất là khi chăn bông bị xốc lên, gã rõ ràng đã nhìn thấy thứ gì đó bên dưới lớp da ở bụng kia đang muốn đẩy ra ngoài, hơn nữa...!hình dạng của thứ đó lại có hơi dài.
Đó tuyệt đối không phải là hình thù mà một đứa trẻ sơ sinh sẽ có.
"Nó đã quá lớn rồi." Sắc mặt chưởng quầy cứng lại, nhìn vào đôi mắt trống rỗng đầy sợ hãi của Lục Chức, "Nếu nó ra đời, tất nhiên nó sẽ cắn thủng bụng ngươi để bò ra ngoài, còn ngươi sẽ sống không nổi.
Ta phải...!để nó biến mất."
"Nhưng mà...!nó là con trai ta! Thằng bé là hi vọng cuối cùng của ta!"
"Ngươi nhìn lại bụng ngươi xem! Ngươi vẫn cho rằng trong này là con người sao?!" Trong lời nói của chưởng quầy mang theo sự phẫn nộ tột cùng đầy nghiêm khắc, "Là mạng ngươi quan trọng hay là địa vị chính thất của ngươi?!"
Lục Chức ngơ ngác nhìn chưởng quầy, sau đó lại vì đau lòng mà khóc rống lên.
Nước mắt nhanh chóng thấm đẫm cả gối đầu, "Chưởng quầy...!nếu không có thằng bé thì ta cũng chẳng còn đường sống nữa!"
"Sinh ra một con quái vật thì có đường sống à?" Chưởng quầy nhỏ giọng nói, "Tồn tại mới có hi vọng, mới có thể một lần nữa tìm đường sống khác.
Còn chết rồi thì gì cũng chẳng còn nữa cả."
Lục Chức vẫn cứ nức nở.
Mà Hỉ Châu cũng quỳ rạp xuống, van xin hết lần này tới lần khác, "Ông chủ Chúc, xin người nhất định hãy cứu lấy mợ cả của chúng ta!"
Trọng Lục cũng không ngờ rằng đã đến nước này rồi mà Nghiêm Lục Chức vẫn còn ảo tưởng muốn sinh "con trai" của mình ra.
Rốt cuộc nhà họ Thẩm đã làm gì đến nỗi bức một khuê tú tài mạo song toàn như nàng trở nên như ngày hôm nay?
Chưởng quầy nhìn cả hai người đang khóc thút thít, thở dài, "Nếu muốn ta cứu người, nhất định phải để ta thanh trừ thứ trong bụng ngươi đi...!Ngươi muốn sống hay là muốn chết?"
Thấy Lục Chức vẫn không hé lời, chỉ im lặng rơi nước mắt, chưởng quầy khẽ nhíu mày.
Còn đang muốn nói thêm gì nữa, y lại nghe thấy Trọng Lục sáp lại gần, gã cẩn thận nói chuyện, "Thẩm phu nhân, ngài hoài thai vất vả thế này, bệnh nặng đến vậy, nhất định Thẩm lão gia đã vô cùng lo lắng, phải chăng ngày ngày đều đến để hỏi thăm ngài?"
Lời gã nói tựa như đã chạm đến thứ gì đó trong lòng Nghiệm Lục Chức.
Gương mặt khổ đau bắt đầu nhúm nhó, một nỗi hận bùng nổ thể hiện rõ trong đôi mắt nàng.
"Hắn đã hơn một tháng rồi không thèm đến thăm ta..." Nàng nghiến răng nghiến lợi nói, nỗi hận thù kia lại chứa đựng sự đau lòng khôn xiết.
"Phu nhân này, nếu vào khoảng thời gian này mà còn không thèm quan tâm.
Vậy thì cho dù có con trai cũng có thể thay đổi được gì nữa? Phu quân mà lòng ngài nhớ thương, phu quân đã cùng người đọc sách, nghe kịch nam mà người muốn được gả cho khi xưa chính là vậy à?" Trọng Lục rũ mắt, hết sức khiêm nhường hỏi tiếp, "Ngài cứ mãi cam tâm tình nguyện thế sao?"
Lục Chức trừng đôi mắt đỏ ngầu, nhìn vào một nơi nào đó trên trần rồi tiếng khóc dần vơi đi, chỉ còn lại vài tiếng sụt sịt.
Nàng cắn chặt môi.
Chưởng quầy liếc mắt về phía Trọng Lục với vẻ mặt đầy khen ngợi, nói tiếp, "Nếu ngươi lo lắng về đường sống sau này, thật ra ta cũng có thể giúp chừa cho ngươi một con đường.
Bây giờ ngươi đã bị Uế khí quấn thân, dù cho có sống sót thì quãng đời sau cũng rất khó tránh khỏi việc bị Uế ảnh hưởng.
Nhưng có điều ngươi lại viết thư pháp rất đẹp, nếu có thể được hướng dẫn thì có thể nương vào đây mà mưu sinh.
Tuy rằng có lẽ sẽ không được ăn sung mặc sướng như bây giờ nhưng chí ít cũng chẳng phải bị vây khốn trong phủ đệ(5)này."
(5) Phủ đệ (府邸): là nơi ở của quan lại quý tộc hoặc địa chủ.
Là dinh cơ trong thời hiện đại.
Hỉ Châu kinh ngạc, "Ông chủ Chúc, người đây là..."
Chúc chưởng quầy phất tay, thở dài, "Nếu sợ bị người đàm tiếu thì ngươi có thể tìm đến một nơi thanh tịnh nào đó cũng được, ta cũng có thể đi loanh quanh giật dây khắp nơi giúp ngươi thu xếp.
Ngươi chỉ việc ngẫm xem, cả quãng đời tiếp theo của ngươi, ngươi muốn sống thế nào?"
Trọng Lục chớp mắt nhìn chưởng quầy.
Thư pháp...!Uế.....
Chưởng quầy thế này là đang chiêu mộ thêm nghệ nhân mới sao?
Ngay cả vào thời điểm như bây giờ mà chưởng quầy còn có thể tận dụng để mở rộng chuyện làm ăn à?!
Trọng Lục không khỏi thán phục..