Hòe Thụ Lý

Thấy Chu Hà Sinh đã mở toang vali ra, Cố Viễn Thần lảo đảo dựa vào thành cửa. Toàn bộ đều thú nhận. “Đúng vậy, em đã chết từ lâu rồi. Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, em đã ko còn là người sống nữa.”

Mặc dù đã xem qua chiếc vali này, nhưng lần nào Chu Hà Sinh vẫn đau lòng vì cậu. Anh vò nát đầu, tự lừa lấy mình mà rống lên: “Sao có thể như thế được, ko thể nào. Em đang đứng sờ sờ trước mặt anh mà.” Anh còn đã đoán rằng cậu có anh em sinh đôi, nhưng một người chẳng may mắn. Tất cả đều ko đúng như vậy!

“Mà em cũng ko phải là quỷ.” Cố Viễn Thần dựa lưng vào vách tường, bình tĩnh nhìn lên trần nhà mà kể lại. “Chuyện của em và Uyển Tình đến tai gia đình của cô ấy. Cũng đúng lúc anh họ của cô ấy vừa về lại nước. Chính là ông chủ Hoàng Tất Lân của công ty Đỉnh Thăng. Tuy là anh em, nhưng hắn ta và Uyển Tình cũng chẳng có quan hệ huyết thống gì. Vừa thấy cô ấy, hắn ta đã yêu ngay, liền trực tiếp theo đuổi. Khi ấy, em định bỏ cuộc, yêu Uyển Tình đối với em mà nói thật quá nhiều khó khăn và đau khổ, đến độ sắp gục ngã rồi. Em đã ko gặp cô ấy được 1 thời gian. Nhưng ko ngờ đến là Hoàng Tất Lân bỗng phái người đến bức em phải chia tay Uyển Tình. Ngay tại ngôi nhà hoang số 317 đường Hạ Bình, chính tay Mạnh Giới Quan đã đánh em ngã vào tường, vô tình bị một cây đinh gim ngay sau ót. Ko thể nào cứu được!”

Gió ù ù thổi qua, Chu Hà Sinh nghe những lời này bỗng như tưởng tượng ra được một căn phòng tồi tàn, u ám, xung quanh đầy bụi băm tối tăm. Có 1 dáng người cao lớn, ra sức đánh đập 1 bóng hình gầy gò, còn có 1 bóng người khác với ánh mắt lạnh lùng bàng quan đứng đó mà nhìn. Thân ảnh gầy yếu kia tuy bị đánh nhưng vẫn ko hoảng sợ, cứ bình thản mà chịu. Cậu ta bị đánh ngã lên cánh cửa của căn phòng. Gáy bị đinh nhọn đâm thấu vào. Xâu chuỗi trên cổ tay đứt đoạn. Từng hạt, từng hạt tròn trĩnh, lấp lánh sáng rơi tán loạn trên mặt đất [cốc cốc cốc] nhảy ra khắp nơi. Còn có 1 viên rơi ngay vào nếp gấp ở quần của tên hung thủ kia nữa.

Hai mắt của Chu Hà Sinh đỏ hoe mà nói: “Vì thế mà cánh tay em bị thương. Vì thế mà em mới đến đây thuê phòng. Vì thế mà ngày đầu tiên anh nghe được âm thanh lạ, là em đang tìm hạt châu trong phòng của Mạnh Giới Quang phải ko?”

Cố Viễn Thần gật nhẹ đầu, sau đó lại cuối xuống, mãi cũng ko ngẩng lên nữa. “Em phải tìm được nó, bởi vì 1 phần hồn phách của em đã bị Mạnh Giới Quang mang đi rồi.”

Cậu vén tay áo lên, lộ ra chuỗi hạt, ngón tay chầm chậm miết qua mà nói: “Này là do bà cố của Uyển Tình để lại cho cô ấy. Nó ko phải ngọc, mà là Xá lợi được lấy về từ long cung của Miến Điện (~ Myanma), Uyển Tình đã từng nói cho em biết, Xá lợi này là do linh khí của trời đất lại mà thành, có thể trừ tà, cứu người được rất nhiều. Lúc em chết đi, theo đúng lý thì 3 hồn 7 vía sẽ bị phân tán theo oán khí. Nhưng Xá lợi này đã thu hết tất cả vào trong những hạt châu. Chỉ ko ngờ là Mạnh Giới Quang thấy em chết thì hoảng sợ quá nên bỏ đi, vô tình mang theo một phần hồn phách trong hạt châu của em đi mất.”

Lòng Chu Hà Sinh nhói đau. “Thiếu mất 1 phần hồn phách?!”

“Gần như là vậy, nên em ko phải người cũng chẳng phải quỷ. ” Cố Viễn Thần hơi hướng mắt lên, chầm chậm nhìn vào chiếc vali màu đen kia, cười thật ảm đạm. “Nếu ko có nó, em vĩnh viễn ko thể rời khỏi thi thể của mình được. Bất kể là đi đâu, em đều phải mang theo. Chỉ cần vượt qua phạm vi nhất định, thì hồn phách liền giảm đi, có thể bị tiêu tán mất ngay.”

Chu Hà Sinh nhớ đến hôm anh cùng Cố Viễn Thần đưa mẹ của Nha Nha vào viện. Sau đêm đó trở về, anh thấy cậu ta sắc mặt thật nhợt nhạt, sau đó là hoàn toàn rơi vào trạng thái hôn mê.

Thì ra đây chính là bí mật của cậu. Tất cả đều có thể giải thích thỏa đáng.

Chu Hà Sinh không hiểu sao mình lại bị áp lực dữ dội, anh vội vã hỏi: “Lá thư này, anh thấy địa chỉ là số 317, đường Hạ Bình. Có phải là vẫn còn người biết em đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn nơi đó, nên mới gởi thư đến? Nói cho anh biết, Viễn Thần, nói cho anh biết.”

“Thư.” Cố Viễn Thần hơi nắm tay lại nói: “Đó là ko gian dịch chuyển cho em. Em vốn chết ở số 317, nhưng chưa biến thành quỷ đã dời ngay đến nơi không thuộc về mình. Vì lẽ đó mà minh giới thường gởi thư đến báo.”

“Nói là sự cố cũng ko phải, kia chẳng có gì là ngoài ý muốn cả. Dưới lầu này có vô số oan hồn ko đầu thai được. Bọn họ vốn bị trận pháp khắc chế. Nhưng khi người ta xây dựng  tòa nhà này đã phá đi 1 phần của nó. Oan hồn cứ thế thoát ra, đòi phải lấy mạng. Ai cũng ko thoát được.”

Chu Hà Sinh bỗng thấy khó chịu:  “Lấy mạng? Vì nỗi oan của mình sao? Oan có đầu, nợ có chủ mà! Tại sao lại làm như thế, là quỷ thì muốn làm gì cũng được sao?”

“Anh ko hiểu được đâu. Ở thế giới của quỷ, sinh mệnh con người chẳng có gì là quý trọng cả. Bọn họ chết oan uổng, lại bị áp chế nhiều năm như thế. Bọn họ….thật ra cũng rất cô độc.”

“Anh thật sự ko hiểu nổi!” Ngón tay của Chu Hà Sinh đan vào tóc mình. Bối rối đến cùng cực. “Tại sao lại phải làm như vậy?! Tại sao lại làm như vậy!”

Cố Viễn Thần tái nhợt tựa vào tường. Mặt cậu khổ sở như cố để ko phải khóc rống lên. Nhưng nước mắt ko thể nào ko xuất hiện nơi khóe mắt. Tự cậu cũng ko có cách nào chống lại được nữa, chỉ có thể lặng yên dựa vào đây thôi.

Cậu để cho Chu Hà Sinh được yên tĩnh, cũng để cho chính mình khôi phục lại sự bình đạm, sau đó mới thật bình tĩnh nói: “Đi thôi, ở đây sẽ ko có ai thoát được cái chết đâu. Nhưng em có thể đưa anh ra ngoài. Chĩ cần vĩnh viễn rời khỏi Hòe Thụ Lý thì sự uy hiếp kia liền biến mất. Đi thôi, anh phải đi ngay.”

Bỏ thuốc ngủ cho anh cũng vì chuyện này. Chu Hà Sinh giờ đã hiểu rồi. Em vẫn luôn muốn tốt cho anh. Trước đây từ chối anh vì ko muốn hại anh. Giờ còn muốn đuổi anh đi thật xa nữa.

“Theo cùng với anh đi.” Chu Hà Sinh bỗng nắm lấy cổ tay của Cố Viễn Thần. Khiến cậu vì bất ngờ mà giật nãy mình.

Cố Viễn Thần ngạc nhiên nhìn anh. Miệng hơi mấp máy, trong nháy mắt dâng lên đầy đau xót. Cậu lắc đầu nói: “Em là quỷ, anh là người. Giờ hồn đã quy mệnh, em chỉ có thể ở mãi chỗ này.  Đưa anh ra ngoài đã là cực hạn, cùng đi vốn chẳng thể nào được đâu.”

“Nghĩa là em khiến anh sẽ mãi mãi vĩnh biệt em sao?” Lòng Chu Hà Sinh đau đớn như lớp băng đá mỏng manh bị ánh mặt trời gay gắt đang cắt dần đi. Anh nhìn vào đôi mắt buồn bã sâu hút như  đêm đen, cảm thấy cả linh hồn mình như bị dìm sâu trong đó vậy.

“Viễn Thần, em có biết đêm qua khi ôm em anh đã thề gì ko? Anh đã tự thề với chính mình, ánh có thể vì em mà làm tất cả mọi chuyện. Lên núi đao, xuống chảo dầu chỉ cần em được vui vẻ là được rồi.”

Cố Viễn Thần quay mặt đi. Cậu nhắm chặt mắt, ko nói lời nào. Như đang ko muốn nghe bất cứ lời nói nào của anh hết vậy. Thà đau một chút còn hơn.

Chu Hà Sinh trở mình ngồi xuống mép giường. Anh nhìn thi thể của cậu, rồi lại nhìn Cố Viễn Thần thêm lần nữa. Mặt bỗng trở nên thật bình tĩnh mà nói:  “Anh còn có cha mẹ, còn có thân nhân.”

Cố Viễn Thần vẫn nhắm lại mắt, “ừhm” nhẹ 1 chữ.

Chu Hà Sinh lại nói tiếp: “Sinh mạng thật đáng quý, ko gì có thể thay được.”

Cố Viễn Thần nắm chặt lấy thành cửa, lại “ừh” thêm tiếng tiếng nữa. So với lúc nãy còn nhẹ hơn rất nhiều.

Chu Hà Sinh bỗng cười to. Anh đến phòng bếp, lúc trở ra thì đã cầm 1 lọ thuốc cùng 1 bình rượu trên tay.

“Anh muốn làm gì?” Cố Viễn Thần ko thể nào tin được vào mắt mình, môi cậu run rẩy.

“Anh ko cách nào có thể rời khỏi em. Nếu chỉ yêu chút ít thôi thì thật quá dễ dàng chia ly rồi. Nhưng, anh lại phát hiện ra ko thể nào!” Chu Hà Sinh nói những lời này thật dứt khoát. Anh mở chiếc lọ ra, dốc toàn bộ thuốc an thần ra tay.

“Anh điên rồi!” Cố Viễn Thần vội vàng ngăn lại. “Anh còn có cha mẹ, còn có….”

“Anh vừa nói rồi mà, phải ko?” Chu Hà Sinh nhìn cậu. Mắt thật bình tĩnh.

Cố Viễn Thần nghẹn ngào giữ lấy tay anh. Lòng cậu hoảng hốt, lo sợ, mãi thật lâu sau mới nói: “Đừng!”

Chu Hà Sinh ngừng lại 1 chút rồi nhìn thẳng vào mắt cậu. Càng nhìn càng tươi cười: “Ko được gặp em nữa, anh như người chết rồi!”

“Nhưng anh còn…..” Cố Viễn Thần vẫn nắm chặt lấy tay anh.

Chu Hà Sinh vừa cười, vừa mắng yêu: “Ngốc ạh.” Anh rướng cổ lên, dứt khoát dốc toàn bộ thuốc trong tay vào miệng. Lại còn mạnh mẽ hớp 1 hơi rượu. Tất cả đều trôi xuống cổ họng, có chút khó chịu mà thôi.

Cố Viễn Thần nhìn anh, hai hàng mi bi ai dán chặt vào nhau, dâng lên hương vị đầy đau xót. Cố gắng mãi mới có thể nói được: “Anh…..anh có thể đổi ý mà….”

Chu Hà Sinh không trả lời, chỉ ôm chặt lấy thắt lưng của cậu. Môi dán chặt vào miệng cậu trao 1 nụ hôn rất sâu. Chiếc hôn đầy mật ngọt như muốn nuốt trọn cả linh hồn của đối phương vào trong mình. Sau đó, Cố Viễn Thần cũng hôn đáp lại. Hai người cứ tiếp nhận lấy nhau, một lần nữa cùng dây dưa.

Miệng của Chu Hà Sinh đậm đặc hơi rượu cay nồng, khi dán đến miệng của cậu thì chẳng hiểu sau lại bốc đi đâu mất, chỉ còn lại vị ngọt mát mà thôi. Thân thể nóng thiêu đốt. Bàn tay của cả hai ko ngừng ve vuốt nhau. Qua 1 lớp quần áo cũng có thể cảm nhận được ngọn lửa đang thiêu đốt của đối phương.

Đó là hy vọng có nhau đầy bức thiết, cũng là tín hiệu sẽ thuộc về nhau một cách chân thật nhất. Thế là thế là tất cả quần áo đều được cởi ra khỏi cơ thể. Anh cởi của cậu, cậu cũng như thế với anh. Cả hai thân thể giờ đây chỉ biết cộng hưởng cùng nhau….

Cuối cùng, hai thân hình đã dán chặt vào nhau. Trong khoảng khắc, hai người đang cố ức chế để ko phát ra tiếng rên rĩ. Có vài phần động tình, có rất nhiều khoái hoạt, còn có một chút đau đớn. Hai người cứ quấn chặt lại thân thể của đối phương. Như hai tượng đất đang bị mắc mưa, dần tan ra hòa lẫn vào nhau cùng nhau vui vẽ, cùng nhau hạnh phúc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui