Thời gian cứ dần trôi qua như thế, Lâm Tri Hạ mỗi ngày sau khi tan làm vẫn đều đặn đi tìm Tiểu Hắc.
Cậu đi tìm khắp nơi, chờ đợi Tiểu Hắc tự mình quay lại nhưng đã hai tuần rồi vẫn chưa thấy nó đâu.
Mỗi khi đi làm về, có Tiểu Hắc trong phòng cảm giác vô cùng ấm áp, Lâm Tri Hạ cũng đã dần quen với loại cảm giác này.
Từ tận đáy lòng của cậu hiện lên tia mất mát, tâm trạng cậu bây giờ vô cùng cô đơn và buồn bã.
"Rốt cuộc nhóc đã đi đâu rồi? Anh thật sự rất lo lắng cho nhóc đó, mau về đây đi." Lâm Tri Hạ ôm đầu mình mà suy nghĩ.
Chẳng biết lí do vì sao nó lại bỏ đi, là cậu làm sai rồi? Nhưng mà sai ở đâu thì không ai nói cho cậu biết.
Sao lại có con mèo thông minh đến như vậy, bản thân cậu chỉ nói nhẹ nhàng với nó đôi ba câu nó liền giận dỗi bỏ đi.
Nhưng cũng thật kì lạ, nó hiểu được tiếng người, lẽ nào loài mèo đã tiến hóa đến cỡ đó rồi sao???
Lâm Tri Hạ cư nhiên tự mình bị suy nghĩ của chính mình dọa sợ.
Buồn thì buồn, nhớ thì vẫn nhớ nhưng việc quan trọng bây giờ là đi kiếm thêm một công việc làm mới.
Cái số của cậu tại sao lại đầy rẫy những khó khăn như vậy cơ chứ!
Còn nhớ cách đây không lâu, bản thân đang vui vẻ vì kiếm được công việc làm thêm tại một quán đồ uống, trớ trêu thay lại bị đuổi rồi.
Tình huống cụ thể bị đuổi cũng thật là vô lí, ông ta bảo cậu dụ dỗ con trai ông ta.
Mẫu thân nó, ông đây mới không làm vậy là cậu ta tự bám theo mà giờ lại thành cậu dụ dỗ? Cậu nói là tự cậu ta bám theo cậu dai như đỉa thì có ai tin không, tin chứ...tin thế quái nào được.
Cái nhan sắc trời ban này quả thật là hại người mà.
Tìm kiếm cũng đã lâu, hôm nay chính là ngày cậu có hẹn phỏng vấn tại một quán coffee mèo.
Khi vừa tiến vào bên trong Lâm Tri Hạ thật sự bị dọa sợ.
"Chú...chú...tại sao chú lại ở đây?"
"Đây là tiệm coffee của tôi, tại sao tôi lại không được ở đây?" Phó Sơn Thành nhìn cậu bằng ánh nhìn khi nhìn kẻ ngốc.
Cũng trùng hợp quá rồi đó, bây giờ cậu đứng dậy bỏ chạy còn kịp không? Trước đó còn bảo gì mà không bao giờ gặp lại, giờ phút này cậu thật muốn quay lại đánh cái tên Lâm Tri Hạ trong quá khứ.
Cậu thì thầm chỉ đủ bản thân mình nghe: "Biết thế khi ấy ôm đùi ông chú này cho rồi."
Bỏ qua những suy nghĩ vớ vẩn đó, Lâm Tri Hạ ngồi ngoan ngoãn như một chú cún nhìn người đàn ông trước mặt mình.
Sự thật không thể phủ định là ông chú này thật sự rất đẹp trai, xung quanh cứ như đang tỏa ra vầng hào quang nam chính ấy.
"Đẹp trai thật..." Vừa thốt ra cậu nhanh chóng lấy tay che miệng.
Sau lời nói ấy bầu không khí bỗng im lặng lạ thường, ai đó hãy mang nguyên sạp quần tới đây liền đi được không? Cái thói quen nghĩ gì nói đó này của cậu thật sự đáng ghét mà, cậu thì thầm: "Thần linh ơi! Con đã sẵn sàng rồi, người mau mang con theo."
Nhóc con này cũng quá là thành thật rồi? Mình biết mình đẹp trai, nhưng không ngờ ngay cả đàn ông cũng bị mình hấp dẫn.
Điểm tự luyến trong người Phó Sơn Thành trỗi dậy mãnh mẽ, anh ta còn làm ra vẻ soái ca cho người trước mắt xem.
Một màn này cũng thật bổ mắt nhưng có phải hơi lố rồi không?
Không để Phó Sơn Thành tự luyến thêm nữa, Lâm Tri Hạ nhanh chóng tạt gáo nước lạnh vào mặt hắn.
"Tôi đang nói con mèo ngồi đằng kia đẹp trai, không nói chú."
Phó Sơn Thành: "..."
Lại phải đi xin việc mới, tại sao mình lại hơn thua với ông chú đó làm gì cơ chứ! Trong đầu cậu giờ đây là viễn cảnh bị đuổi ra khỏi nơi này, bị nhìn với ánh nhìn ghét bỏ.
Xin lỗi còn kịp không, cậu thật sự hối hận rồi!
Nhìn thấy cậu nhóc lo lắng, trong lòng Phó Sơn Thành bỗng chốc hiện lên cảm giác muốn bắt nạt người.
Hắn ta thầm cười trong lòng và nở nụ cười xấu xa, dự là sắp làm việc xấu.
Phía đối diện, Lâm Tri Hạ chỉ mải mê lo lắng nên không nhìn được biểu cảm ấy, nếu cậu mà thấy chắc cũng co giò lên mà bỏ chạy rồi.
"Tôi đang cần gấp người để đi làm luôn vào ngày mai, công việc chính của cậu là pha chế với chăm sóc mấy đứa con của tôi.
Cậu có làm được không? Nói trước yêu cầu của tôi cao lắm đấy!"
"...Chăm con cho chú?" Nói đùa kiểu gì vậy, sao lại còn phải chăm con cho người khác?
Phó Sơn Thành cũng không hiểu thằng nhóc này là ngốc thật hay giả ngốc, anh lên tiếng: "Tôi bảo cậu chăm mấy nhóc mèo bên kia, tôi chưa có vợ lấy đâu ra con."
"Có phải chú không được?"
Người nào đó đen mặt rồi, lại còn dám nói anh không được? Phó Sơn Thành lên tiếng: "Tôi theo chủ nghĩa độc thân, cũng chán ghét ai đó yêu mình hay mình phải yêu họ."
Phó Sơn Thành sẽ không thể nào ngờ tới, sau này sẽ bị những lời nói đó vả mặt không thương tiếc.
Yêu đương hay không kệ chú, tôi đây chỉ muốn có công việc làm để kiếm tiền thôi có được không!
"Chú nói cần người đi làm gấp không phải sao? Tôi có nhiều kinh nghiệm chăm mèo lắm con chú cứ yên tâm để tôi lo, con chú cũng sẽ là con của tôi."
"Được rồi, vậy từ ngày mai cậu đến thử việc đi!"
Lâm Tri Hạ cũng không nghĩ ngợi gì nhiều mà gật đầu đồng ý, cậu quay ra nói lời chào tạm biệt ra về.
Không ngờ ông chú đó lại tốt bụng đến vậy, cũng không vì chuyện cũ mà không nhận mình.
Ha ha Lâm Tri Hạ lại ngây thơ quá rồi.
Phó Sơn Thành sớm đã ghim món nợ hôm nay vào đầu, chuyện ở bệnh viện, chuyện hai tuần trước tất cả đều nhớ.
Nhóc con sắp phải chịu khổ khổ rồi!.