Hội Chứng Lệ Thuộc Pheromone

Ngư Lam gọi cho người nhà bảo hôm nay mưa lớn quá nên xin tối ở lại nhà bạn, mai rồi về.

Sau đó hắn đi theo Chu Miên vào phòng ngủ anh.

Trong phòng Chu Miên tràn ngập hương vị tương tự như mùi trên người anh, chỉ ngửi thôi cũng khiến cả người lâng lâng.

Ngư Lam nhìn giường của Chu Miên, to kinh khủng, thậm chí còn rộng hơn cả giường đôi trong khách sạn đợt trước.

Lúc hắn ngủ sẽ cố dán chặt vào góc tường, nhưng sợ không chừng ngủ say rồi sẽ không khống chế được lăn về phía Chu Miên.

Ngư Lam ngồi lên giường, ngẩng mặt nhìn Chu Miên đang đứng ở cửa.

“Cậu không vào à?”

Biểu tình Chu Miên khẽ khựng lại.

Ban đầu anh vốn dĩ tính để Ngư Lam ngủ phòng anh, còn mình thì sang phòng cho khách.

Phòng cho khách đã lâu không có người vào ở, ngủ một mình ban đêm ở đó sẽ rất lạnh lẽo.

Nhưng hình như Ngư Lam… lý giải sai ý anh rồi.

Hơn nữa còn muốn giữ anh ngủ cùng.

Chu Miên thay đổi chủ ý, anh xoay người đến bên cạnh hắn, chậm rãi nói: “Đây.”

“Đi ngủ sớm chút.”

Ngư Lam không có thói quen thức khuya, ở trường trốn tiết tự học tối cũng chỉ về ký túc xá ngủ, nhìn chung không phải cú đêm như nam sinh cấp ba khác.

Ngư Lam lười biếng ngáp một cái, cả người đổ ầm xuống, duỗi thẳng hai chân, thả lỏng toàn thân trên đệm chăn mềm mại —

Kết quả là nhất thời không để ý, không cẩn thận để áp vào chỗ xương bị đánh buổi sáng, Ngư Lam lập tức rên rỉ một tiếng.

Chu Miên nghe thấy âm thanh như thế liền quay đầu nhìn hắn: “Làm sao vậy?”

Ngư Lam nhịn đau, làm bộ như không có việc gì: “Không có gì.”

Chu Miên trầm mặc trong chốc lát, nghĩ tới cái gì, đồng tử trầm xuống: “Hôm nay cậu cũng bị thương?”

Ngư Lam: “Không……”

Chu Miên: “Bị thương ở đâu?”

Ngư Lam mở to mắt nhìn anh một lúc.


Sau đó thành thành thật thật cởi cổ áo ra, làm lộ bả vai phải.

Có thể thấy nửa bên xương bướm xinh đẹp nhô lên cùng đường cong duyên dáng nơi vai cổ.

Ở chỗ gần đầu vai sau lưng xuất hiện vài vết tụ máu xanh, da sưng đỏ, xương cũng hơi lồi ra.

Vết thương khá nặng.

Chu Miên mím môi dưới, nhìn chỗ bầm xanh kia, thấp giọng nói: “Sao cậu không nói cho tôi biết.”

Ngư Lam cảm giác hình như Chu Miên hơi bực bội.

Hắn vô cớ cảm thấy có chút lo lắng, nói liền tù tì một mạch: “Lúc đấy tôi không thấy đau nên cũng không để ý lắm, cứ để đó hai ngày là được, lấy bừa một vết xước thường ngày lúc tôi đi huấn luyện cũng nghiêm trọng hơn nhiều, cái này tính gì.”

Hắn nói: “Tôi không sợ đau.”

Chu Miên trầm mặc một lúc, nhẹ giọng hỏi: “Thế sao cậu lại muốn giúp tôi băng bó?"

Cổ họng Ngư Lam có chút nghẹn, hắn liếm liếm môi theo bản năng, qua vài giây mới khô khốc mở miệng: "Tôi… sợ cậu đau…."

Dù Ngư Lam còn chưa nhận ra lý do hắn làm vậy, nhưng hắn thực sự không nỡ nhìn thấy Chu Miên chịu bất kì tổn thương nào.

Nói xong cả hai cùng im lặng.

Phòng ngủ lặng yên không tiếng động, một thứ không khí nồng đậm, đằng đặc khó miêu tả lan ra.

Ngư Lam cảm thấy thân thể hắn lại bắt đầu thoát khỏi tầm kiểm soát mà nhũn ra, tê dại, trái tim đập mạnh vô cớ, tựa như bị thứ gì hun nóng.

Một lúc lâu sau, Chu Miên phá tan bầu không khí yên tĩnh, giọng hơi khàn: “Cậu đừng động, để tôi đi lấy thuốc.”

Vết bầm ở trên xương bả vai trái, là chỗ không dễ xử lý lắm. Hắn phải vén hết áo lên đến tận cổ hoặc phải… cởi hẳn áo ra.

Xét thấy lựa chọn thứ nhất thật sự quá mất hình tượng, Ngư Lam trực tiếp cởi áo sơmi xuống.

Hắn ngồi ở trên giường, đưa lưng về phía Chu Miên.

Eo thiếu niên thon gọn, xương sống lưng hơi gồ lên, nước da trắng tuyết, mềm mại mà mịn màng, trên đầu vai có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ.

Đường nét hai bên xương bướm tuyệt đẹp, đẹp đến mức khiến người ta sinh ra ham muốn đụng ngón tay vào, nhẹ nhàng mơn trớn.

Nhưng Chu Niên lại không làm gì cả.

Anh bóp thuốc mỡ chống viêm lên đầu ngón tay, cẩn thận xoa lên chỗ bầm tím từng chút từng chút một.


Động tác của Chu Miên rất nhẹ nhàng khiến Ngư Lam không thấy đau, ngược lại, hắn sinh ra một loại cảm giác dị dạng khác.

Cơ thể Ngư Lan khẽ run lên, sống lưng banh thẳng.

Trước khi thuốc mỡ ngấm thì không thể mặc áo được, Ngư Lam xoay người, thấp thỏm hỏi: "Cậu tức tôi à?"

Thấy Chu Miên không nói gì, Ngư Lam giật nhẹ góc áo anh, đôi mắt trông mong nhì chằm chằm Chu Miên, không ngừng kêu anh: "Chu Miên? Chủ tịch Chu?"

Chu Miên buông mi mắt, mặt anh nhìn không rõ cảm xúc, cũng nhìn không rõ biểu tình.

Ngư Lam nuốt nước miếng, trái tim như bị ai đó bóp nghẹt, hắn nhỏ giọng: "Cậu đừng giận, lần sau có chuyện gì chắc chắn tôi sẽ nói cho cậu, không gạt cậu nữa…. Cậu đừng lơ tôi, nhé."

Chu Miên cũng không bực.

Anh chỉ đang tự trách thôi.

Ngư Lam bị thương vì anh, mà anh lại còn không phát hiện ra.

Yết hầu Chu Miên động, giọng nói có chút nghẹn: "Về sau đừng để bản thân bị thương nữa."

Ngư Lam vội gật đầu, hắn hứa với Chu Miên —- dù không biết có thực hiện được không —- theo bản năng, hắn giơ ba ngón tay lên: "Đảm bảo không có lần sau!"

Chu Miên đưa cho Ngư Lam một bộ áo ngủ mới, chất vải mềm mại hơn cái áo sơmi kia của hắn rất nhiều: "Buổi tối cậu mặc tạm bộ này đi."

"Lúc ngủ đừng nằm áp vào tường."

"..." Ngư Lam vốn dĩ định nằm đối mặt với tường, cả người cuộn tròn ở góc. Nhưng hiện tại chỉ có thể xoay người lại, nằm mặt đối mặt với Chu Miên.

Ngư Lam không dám ngắm Chu Miên ở khoảng cách gần như này quá lâu, hắn sợ hắn sẽ nhịn không được phạm pháp.

Hắn nhắm mắt: "Tôi ngủ đây."

Giọng Chu Miên trầm thấp mà ấm áp: "Ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Chất lượng giấc ngủ của Ngư Lam luôn luôn rất tốt, khoảng thời gian trước bị mất ngủ cũng chỉ vì Chu Miên thôi.

Mà hiện tại "Nguyên nhân mất ngủ" nằm ngay cạnh hắn, trong không khí tràn ngập hương hoa đào khiến người tâm viên ý mãn, Ngư Lam nhắm mắt chưa đến 5 phút đã lăn ra ngủ.

Hô hấp dần đều đều.


—- Nhưng bi kịch Ngư Lam lo sợ nhất vào một tiếng trước vẫn xảy ra.

Ngủ ngoan được một lúc, Ngư Lam tựa như bị hơi thở nào đó lôi kéo dụ dỗ, hắn bắt đầu mất tự chủ dịch tới hướng Chu Miên.

Chu Miên chưa ngủ.

Anh nghe Ngư Lam lẩm bẩm hàm hồ gì đó, đầu tiên là cọ nửa người trên đến bên anh, sau đó là đến nửa người dưới cũng dán sát vào.

Đầu Ngư Lam nặng nề gối bên cổ Chu Miên, cọ cọ hai cái, lại bá đạo dùng tay ôm vòng lấy cả người anh.

Rồi như thể giờ mới mỹ mãn, cuối cùng ngoan ngoan ngoãn ngoãn bất động.

Trong bóng đêm, Chu Miên nâng tay, nhẹ nhàng xoa xoa gương mặt hắn.

Sau đó tùy ý cho Ngư Lam ôm anh vào lòng ngực như vậy, nhắm hai mắt lại.

Sáng sớm hôm sau Chu Miên tỉnh trước, thông thường vào thứ bảy Ngư Lam có thể ngủ đến tận 11 giờ, tình huống lần trước chỉ là ngoại lệ thôi.

Ngư Lam vẫn giữ nguyên tư thế đêm qua, cả người cuộn tròn lại, dụi vào lòng ngực Chu Miên.

Tóc mái mềm mại rơi rụng bên gáy Chu Miên.

Mưa đã tạnh, mặt trời dần ló dạng bên trời Đông, sắc vàng phủ lên không gian ngoài tấm kính cửa sổ.

Dưới nắng sớm mơ màng bao phủ lấy căn phòng, Chu Miên lẳng lặng ngắm nhìn người thiếu niên bên cạnh.

Lúc Ngư Lam ngủ, ngũ quan không có nét sắc bén như thường ngày. Hai hàng mi dày dừng trước mắt, bờ môi đỏ nhạt hơi hơi hé, mặt mày thậm chí còn có chút mềm mại.

Chu Miên khẽ khàng cầm tay Ngư Lam kéo xuống khỏi người anh, lặng lẽ đứng dậy xuống giường.

Lúc Chu Miên rửa mặt xong đến phòng khách thì thấy một Alpha cao lớn, tướng mạo đoan chính đứng bên cửa sổ. Người này quay đầu lại khi nghe thấy tiếng động.

Bước chân Chu Miên dừng lại: "Anh."

Chu Địch nhìn thoáng qua phòng anh, nói: "Nghe nói em dẫn người về nhà."

"Tối qua hai đứa ngủ chung với nhau?"

Chu Miên biết y hiểu lầm, giải thích: "Quan hệ bọn em không phải như vậy."

Dừng một chút, lại thấp giọng nói: "Cậu ấy vẫn chưa biết."

Chu Đình nhíu mày nhìn Chu Miên trong chốc lát, không hài lòng: "Thích thì nhích, người nhà Chu chúng ta không có truyền thống yêu thầm."

Gia cảnh nhà Chu khá ưu việt, ở thành phố Giang Tân cũng là thế gia hào môn số một số hai.

Là tiểu thiếu gia nhà Chu lớn lên trong sự yêu thương sủng ái, từ nhỏ đến lớn Chu Miên chưa từng thiếu gì cả, mà anh vốn không phải người ham hưởng thụ vật chất tiền tài dù chỉ cần muốn thứ gì cũng có thể dễ dàng bắt lấy thứ đấy.

….Chỉ có Ngư Lam là khác.


Chu Miên trầm mặc một lát: "Cậu ấy không giống vậy."

Chu Đình khẽ nhướng mày: "Sao, bởi vì cậu ta là Alpha?"

Chu Miên lắc đầu.

Chần chừ một lát, cuối cùng vẫn nói sự thật cho Chu Đình: "Độ tương thích pheromone của bọn em rất cao."

"Cậu ấy nguyện ý đến gần em là vì bị pheromone của em hấp dẫn, bản năng Alpha khiến cậu ấy cầm lòng không đậu mà làm vậy."

Chu Đình sinh hoạt lâu năm ở quân đội, phần lớn chỉ tiếp xúc với Alpha nên cũng từng nghe qua chuyện như vậy.

Tương tác giữa hai Alpha không phải lúc nào cũng như nước với lửa.

Chu Đình trầm ngâm: "Ý em là, cậu ta thích pheromone của em nên mới tiếp cận em?"

Chu Đình biết quan hệ của hai người ở năm nhất thực sự rất tệ, đến năm hai mới bỗng nhiên trở nên hài hòa hơn.

Chu Miên khẽ rũ mắt xuống: "Vâng. Nhưng em không muốn như vậy."

"Nếu không phải vì pheromone, giữa bọn em sẽ không có bất cứ giao thoa nào cả."

"Cậu ấy cũng sẽ không thích em."

Giữa mày Chu Đình nhăn chặt.

Chu Miên thấp giọng nói: "Pheromone là mối liên kết yếu ớt nhất."

Anh vẫn nhớ như in những lời Ngư Lam từng nói với anh –

Thứ Ngư Lam muốn chính là pheromone chứ không phải bản thân anh.

Chu Đình ngồi xuống sô pha nhìn anh: "Vậy về sau em định như nào? Cậu ta nguyện ý về nhà cùng em, cùng ngủ trên một giường với em, cũng là vì pheromone hết?"

Chu Miên nhìn cửa phòng ngủ đóng chặt.

Có lẽ Ngư Lam có chút thích anh, nhưng loại "thích" này được lập trên cơ sở pheromone.

Chỉ cần có một khe nứt trên là sẽ đất rung núi chuyển.

"Thích pheromone một người không giống với thích người đó."

"Nếu Ngư Lam không hiểu, em sẽ dạy cho cậu ấy hiểu."

Tạm dừng một lát, Chu Miên lại mở miệng, thanh âm thấp xuống: "Nếu cậu ấy thực sự không thích em, em sẽ không lợi dụng pheromone để trói buộc cậu ấy lại."

Anh sẽ dạy Ngư Lam cách phân biệt rõ ràng, xem đến tột cùng tình cảm hắn dành cho anh là dạng gì.

Mặc dù việc này yêu cầu tiêu tốn rất nhiều thời gian, kiên nhẫn cùng khắc chế.

—- Nhưng Chu Miên nguyện ý làm vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận